Ăn hết mì, ông lão đi liền thu thập bát đũa, cũng sắp tới giờ cơm, mọi người đến ăn cũng ngày một nhiều, ông còn có chuyện phải bận rộn, đảo mắt thấy Lâm Thục Ý còn ngồi ở chỗ đó, liền đi rót một chén nước cho cậu sau đó một bên làm việc một bên cùng cậu tán gẫu.
"Cậu nhóc năm nay nên thi tốt nghiệp trung học đúng không?"
Lâm Thục Ý nghĩ một hồi, mới nhớ tới thi đại học là cái gì, sau đó lắc đầu một cái nói
"Cháu không còn đi học."
Ông lão nghe vậy ngược lại là rất giật mình.
"Cậu nhóc mới mười bảy mười tám tuổi,nhỏ như vậy lại không đi học."
Lâm Thục Ý nghĩ trong bụng ấp ủ nửa ngày, sau đó mới mở miệng
"Ba cùng mẹ cháu đều mất rồi, đi học lại không có tiền ạ."
Cậu ở trong phòng nhỏ ngây ngốc lâu như vậy cũng không nhìn thấy một người. Trong lúc lục ngăn kéo lại thấy một tấm ảnh chụp cùng đặt chung với ảnh là một tấm thẻ căn cước.
Nguyên lai người này quả thực cũng tên là Lâm Thục Ý, bọn họ có lẽ cũng là cùng một người, một người ở kiếp trước một người ở kiếp này, nếu không sao lại giống nhau như vậy.
Tấm ảnh chụp kia gồm có ba người, chỉ là ảnh chụp có vẻ rất lâu rồi, cơ hồ bị ngón tay di lại nhiều lần, người ở trong ảnh cũng bị phai đi rất nhiều, Lâm Thục Ý suy đoán có lẽ chính là cha mẹ cậu, chỉ là có còn sống hay đã mất cậu cũng không biết.
Ông lão quả thực sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Thục Ý còn nhỏ tuổi lại sống gian nan như vậy, liền hối hận chính mình nhắc lại nỗi đau của cậu, nhìn bộ dạng cậu gầy ốm yếu cũng không khỏi có chút đau lòng chua xót. Ông lão duỗi ra bàn thô ráp tay xoa xoa đầu Lâm Thục Ý.
"Không có chuyện gì, mọi chuyện đều đã qua."
Lâm Thục Ý tự nhiên là không có chút nào thương tâm, hai người kia cùng cậu căn bản không có quan hệ hỏi cậu làm sao thương tâm đây.
"Vậy cháu bây giờ sống một mình à?"
Đứa nhỏ này so với cháu trai ông nhỏ hơn vài tuổi, lại so với cháu trai ông hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn nhiều lắm.
"Dạ vâng ạ, ông à giờ phải làm gì? Để cháu giúp ông đi ạ."
Cậu vốn là nghĩ muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút thôi, cũng có suy nghĩ lúc đi ra ngoài không phải biện pháp gì tốt, cậu biết đến thế giới này đều từ trên ti vi xem qua, thế giới này so với thế giới lúc trước có sự chênh lệch rất lớn. Đi ra ngoài lại không quen biết người nào, nên chỉ là thuần túy muốn xem xét.
"Không cần, không cần, cháu ngồi đó đi. Ông đã chuẩn bị xong rồi, cũng không có gì bận rộn, cháu nếu không muốn về nhà thì ngồi đây nói chuyện với ông, không có chuyện gì không cần gò bó."
Ngược lại ông cũng muốn có người bồi tiếp trò chuyện sẽ không còn cảm giác cô đơn nữa.
Ông lão nói như vậy,Lâm Thục Ý liền ngồi xuống.
Quả nhiên một lúc sau liền có người đi vào.
"Lão Dương Đầu! Cho tôi bát mì sốt Zha Jiang Mian, phải cay nha"
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, hấp tấp đi tới, trước tiên đứng sau cửa sổ bếp hô một tiếng, lúc này mới đi đến ngồi xuống, sau đó mới nhìn đến Lâm Thục Ý.
"A! Lão Dương Đầu, đây là cháu trai ông sao?"
Lão Dương Đầu từ trước cửa sổ nhô đầu ra
"Không phải, cháu trai nhà tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi"
Người phụ nữ trung niên vỗ vỗ đầu
"Ông xem trí nhớ tôi này, cơ mà con ông bọn họ đã lâu không đến rồi nhỉ? Tôi còn không nhớ ra được con ông dáng dấp ra sao chớ đừng nói là cháu trai ông"
Phụ nữ có tuổi chính là như vậy, có tính bát quái, mồm miệng không dứt. Bà ta bất quá vốn là thuận miệng nói, nhưng ông lão nghe thấy ánh mắt trông nháy mắt trở nên ảm đạm nhưng vẫn cố mở miệng biện giải.
"Kỳ thực bọn họ cũng gọi cho tôi, với lại Kiến Quốc cũng bận lắm tôi cũng không muốn hắn chạy tới chạy lui, rất mệt."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt thất thần của ông lão vẫn lọt vào trong tầm mắt của Lâm Thục Ý.
Người phụ nữ bĩu môi, trái lại càng nói càng nghiện, những câu nói đều là vì Lão Dương Đầu mà bất bình.
"Hiện tại còn trẻ tuổi này,thời gian cũng thong thả, bận đến mấy cũng không thể quên cha được. Ông xem ông bây giờ còn nói đỡ cho nó, nếu tôi là ông tôi liền mắng cho nó thanh tỉnh, cái gì cũng nghe lời vợ, đối với cha mình bỏ quên không quan tâm."
Lão Dương Đầu rốt cục không tiếp tục nói nữa, đem mì sốt Zha Jiang Mian bưng đi ra đặt ở trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy Lão Dương Đầu không nói, mới phản ứng được lời nói của chính mình gợi lên nỗi buồn của ông, trên mặt bắt đầu lộ ra thần sắc khó xử nói
"Lão Dương Đầu, tôi đây nói chuyện không giữ mồm giữ miệng,ông đừng để ở trong lòng..."
Lão Dương Đầu nhếch miệng nở nụ cười.
"Không có chuyện gì."
Ngược lại lời bà ta nói cũng đều là sự thực.
Quay đầu xem Lâm Thục Ý thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, lại hỏi.
"Cậu nhóc xem ti vi đi, nơi này của ông không có thứ gì, bất quá có cái ti vi nhỏ, không thu được mấy kênh, nhưng dù sao có cũng hơn không"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, Lão Dương Đầu liền xoay người đến trước cửa sổ mở ti vi ra, quả thật là ti vi rất nhỏ, so với cái trong nhà Lâm Thục Ý còn nhỏ hơn, tạp âm cũng rất lớn, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh "rè rè"
"Lão Dương Đầu, cậu nhóc này là ai vậy, tôi trước đây chưa từng thấy?"
Người phụ nữ nhìn Lâm Thục Ý lại tò mò hỏi, cậu nhóc trưởng thành đến tuấn tú,chỉ là trước đây bà chưa từng thấy. Hẳn không phải là thân thích của Lão Dương Đầu.
"Cậu nhóc này ở nhà nhỏ bên kia. Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương lắm!"
Người phụ nữ nhìn theo ngón tay Lão Dương Đầu chỉ, nhìn thấy nhà nhỏ bên kia gật gật đầu.
"Thì ra là ở chỗ kia à, trước đây không thấy người nào đi ra, tôi còn tưởng ở đó không có ai."
Nói xong cũng không tiếp lời nữa, chuyên tâm vào ăn đồ ăn trước mặt.
Tiệm cơm của Lão Dương Đầu ở nơi này cũng coi như là nổi danh, tiện nghi sạch sẽ thức ăn lại ngon, không có ăn bớt nguyên vật liệu, món cần thả thịt, món cần thả gia vị nhưng một chút cũng không có ít. Bà thường xuyên đến ăn, có lúc thời gian dài không ăn, tâm trạng liền hoảng loạn không vui.
Bà thích ăn nhất chính là mì sốt Zha Jiang Mian này.
Nguyên liệu đều là Lão Dương Đầu sáng sớm dậy chuẩn bị, dùng toàn là đồ mới mẻ tươi ngon nên hương vị rất vừa miệng.
Từng thớ thịt ba chỉ xào muối, dưa chuột giòn tươi cùng đậu mầm và cà rốt, trộn cùng màu tương nồng nặc, ăn lại không có chút nào trơn miệng. Bà cũng thường ở nhà làm, chỉ là không biết tại sao lại không làm ra được mùi vị của Lão Dương Đầu.
Bà biết Lão Dương Đầu có phương pháp chế biến đặc biệt muốn đem ra để kiếm tiền cho nên tự nhiên cũng không tiện mặt dày đi hỏi người ta về bí quyết.
Bất quá cũng may tài nghệ Lão Dương Đầu mười năm như một ngày thức ăn vẫn ngon như vậy, chưa từng cắt xén nguyên liệu. Lúc thèm ăn liền mang người một nhà đến ăn cũng chỉ tốn mười đồng mấy tiền, cũng là có lời.
Người phụ nữ húp nước đến nhăn mặt, nghe tiếng húp mì của bà ta, Lâm Thục Ý nhịn đến mấy lần, rốt cục vẫn là nhịn không được, quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Lúc ông lão bưng đồ lên cậu liền biết món mì này cùng món cậu ăn không giống nhau. Tuy cậu đã ăn no, nhưng nhìn người ta ăn ngon lại không nhịn được bắt đầu thèm, cậu vẫn luôn như vậy, đối với đồ ăn ngon chưa từng có sức kháng cự.
Lâm Thục Ý quay đầu lại nhìn một lần, liền bị Lão Dương Đầu thấy được, cũng không nói gì, bất quá miệng lại gợi lên ý cười.
Thời điểm khách đến ăn cơm quả thực càng ngày càng nhiều, Lão Dương Đầu một người làm lại có chút không theo kịp, mọi người đều là người nông thôn, trước đây không có cách nào cũng chỉ có thể chờ một chút cũng không thúc ông. Ngày hôm nay lại không giống nhau, có cậu nhóc tuấn tú kia, không biết quan hệ thế nào với Lão Dương Đầu, ở đó giúp ông bưng bát cho khách rồi lại thu bát, bận bịu bốn phía cũng không hề nghỉ một chút.
Lâm Thục Ý cũng không có việc gì làm, nếu như trở lại nhà cũng chỉ có một mình cậu nên liền ở đây giúp ông lão.
Chờ đến khi bận bịu qua đi, khách trong cửa tiệm cũng lần lượt ra về gần hết, mặt trời cũng dần xuống núi.
Lâm Thục Ý một thân mồ hôi rốt cục dự định về nhà tắm rửa, đến thế giới này đồ vật cậu vừa ý nhất không phải ti vi cũng không phải ghế sô pha, mà là phòng vệ sinh có máy nước nóng đơn giản, không cần dùng củi đun, không cần nấu nước cũng có nước để tắm, thực sự thư thái.
Trước khi đi, Lão Dương Đầu đưa cho cậu một cái hộp, Lâm Thục Ý không hiểu ngẩng đầu nhìn ông.
"Ông xem cháu, thật giống như cũng rất yêu thích mì sốt Zha Jiang Mian, liền làm một phần cho cháu, nước sốt ông thả nhiều lắm, cũng không có thả quả ớt, cháu bưng về nhà mà ăn, buổi tối cũng tiết kiệm thời gian làm cơm."
Lâm Thục Ý sững sờ, sau đó nở nụ cười nhìn ông lão nói
"Cảm ơn ông ạ."
Cậu quả thật muốn ăn món mì sốt gọi là Zha Jiang Mian này.
Đúng rồi còn có điều cậu hài lòng nhất chính là ở thế giới này tựa hồ có thật nhiều món ăn ngon, những thứ đó cậu đều từ trên ti vi nhận biết được.
Hết chương 2.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...