Editor: Trâm Rừng“Dạ!” Phù An An nghe vậy liên tục gật đầu.
Mỗi lần chỉ cần cô về nhà chính là một hồi kiếp nạn cho đám gà vịt trong nhà.
Thức ăn bên ngoài dù ngon đến đâu cũng không thể sánh bằng hương vị ở nhà, nghĩ đến việc về nhà sẽ có đồ ăn ngon, trong lòng có chút vui vẻ.
Ngay cả đầu cô cũng bất giác lắc lắc.“Ai nha, vui vẻ như vậy!” Bà nội ở trên điện thoại nhìn cô đầy yêu thương, trên khuôn mặt tươi cười lộ ra chiếc răng cửa bị mất.“Dạ.” Phù An An gật gật đầu, đột nhiên đụng phải một đôi chân dài.
Cô sửng sốt một lúc, nhìn dọc theo đôi chân dài đó sau đó ngoan ngoãn gọi: "Phó ca!”“Ai vậy?” Ông nội ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên thấy có cái gì xông vào trong màn hình, nhưng chỉ thấy một đôi chân.“Không có ai......” Phù An An phản xạ có điều kiện đi che chắn màn hìnhAi ngờ tay của anh lại nhanh hơn chặn lại bày tay của Phù An An, trực tiếp xông vào giao diện tán gẫu của bọn họ, "Ông bà nội, xin chào."“Ai nha!” Tiếng kêu của bà nội phát ra từ điện thoại.
Phù An An còn tưởng rằng bà nội của cô bị giật mình, ai biết bà lại la lên, "Người thanh niên này là ai vậy? Trông thật đẹp trai!""Con tên Phó Ý Chi Chi." Phó Ý Chi từ tốn nhỏ nhẹ trả lời.“Phó một cái hả?” Bà nội xác nhận lại sau đó thảo luận với ông nội đang yên lặng ở bên cạnh: "Cái tên này có chút kỳ lại nhưng bộ dạng bên ngoài lại rất đẹp mắt!" Thật tình bà nội không biết ở bên này đều nghe được rất rõ ràng."Xin chào cậu." Bà nội nhiệt tình chào hỏi với anh, nhìn thấy soái ca thì trong con mắt nhỏ bị bệnh đục thủy tinh thể kia như ánh lên kim quang, “ta……………”Ta cái gì? Còn chưa nói xong chuyện sau, điện thoại di động đối diện giống như bị rơi, đối diện video màn hình biến thành trần nhà.Phù An An thừa dịp này, dùng khẩu hình miệng hỏi, “đại ca, ngài đang làm gì?”Phó Ý Chi ngồi sau lưng cô, nhấc chân đá cho cô một chiếc ghế đẩu thấp, chiều cao vừa phải, không cần đứng tấn như tư thế cưỡi ngựa.
Sau đó, anh chạm vào lớp thạch cao đúc dày, “ Không muốn hai người họ biết mà còn dùng tay phải đi chặng điện thoại hả.”Như vậy à.
Phù An An nghe vậy đã hiểu rõ.
Cô cười híp cười với Phó Ý Chi, “Cảm ơn Phó ca.” Trong khi nói chuyện, cô gục đầu xuống bàn, chờ điện thoại ở phía đối diện được cầm lên lần nữa.Phía trước cầm điện thoại di động lên, hính như xảy ra vấn đề gì đó.
Phù An An chỉ thấy ông nội của cô đeo một cặp kính đọc sách, cau mày trượt điện thoại, "Làm sao vậy? Sao không có ai?"“Hỏng rồi à?” Bà cụ nghiêng người sang."Có thể." Ông nội trọng gật đầu, “Cái điện thoại thông minh này thật dễ hư hỏng, không phải lão Lý ở đầu làng đã mua điện thoại hiệu dâu tây sao? Tối ngủ còn phải đắp chăn cho nó, nói cái gì mà nó sợ lạnh.
Giống như phục dịch một đại gia vậy.”“Thật sao?” Bà nội không tin lắm."Tất nhiên!" Ông nội khẳng định nói, bảo vệ quyền lực của mình, “ Cái này còn phải dỗ dành nó, đối với nó không tốt một chút thôi thì nó đã bãi công, rất thông minh.
Bây giờ điện thoại không thông minh có thể là trí năng sao?”"Thì ra là vậy." Bà nội gật đầu, "Vậy chúng ta phải chăm sóc nó tốt một chút, mỗi ngày ông cũng đừng đánh rắm, nhất định là lúc trước đánh rắm quá nhiều nên nó mới hun đến như vậy.” Chỉ một chuyện vớ vẩn như vậy thôi mà cũng dụ được bà nội đến sửng sốt.Nghe họ trao đổi, Phù An An thật sự rất khó thể nhịn cười, "Ông nội, để cháu nói cho ông biết, ông chỉ cần đặt điện thoại là..."Cô đang cầm điện thoại di động, vừa muốn dạy ông cách mở cửa sổ bật lên video nhưng người bên kia đã cúp điện thoại.
Hành động nhanh chóng đến đột ngột, thậm chính không nói một lời tạm biệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...