Editor: Trâm RừngDĩ nhiên không phải! Tất cả mọi người dưới quyền Lục Thận đều biết rằng Phó gia vừa kết thúc trò chơi hai ngày trước, theo luật, thời gian trò chơi bình thường hoàn toàn không nên là bây giờ! Nhưng chuyện này thật không tiện để bọn họ nói cho người ngoài biết, hiện tại quan trọng nhất chính là hộ tống Lục gia đến nơi an toàn.Trong đám người, một người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ và điềm tĩnh bước ra.
Anh ta nhìn Phó Ý Chi rồi cúi đầu trước anh, "Phó gia, chúng tôi cần phải ra ngoài và tôi hy vọng anh có thể tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi."Tuy hiện tại là quan hệ hợp tác, nhưng hai bên đều biết đối phương là kẻ thù lớn nhất, hiện tại lỡ một nước cờ, rơi vào tay Phó Ý Chi.Đám người Chương Tân Thành, Tô Sầm đã không lộ ra dấu vết ngăn ở cửa ra vào.
Vào lúc này, họ chỉ có thể nhìn vào Phó Ý ChiTrong phòng một mảnh yên lặng, phía dưới bình tĩnh là cuồn cuộn sóng ngầm.
Bọn họ đều đặc tất cả chú ý lên người đàn ông có thể khống chế thế cục kia.Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói chuyện."Để họ qua."Quyết định này khiến cả Mang và LS đều bất ngờ.
Không ai ngờ rằng Phó Ý Chi sẽ để họ đi dễ dàng như vậy.Trước khi Phó Ý Chi đổi ý, một nhóm người đã vội vã rời đi.Chương Tân Thành, Tô Sầm và những người khác nhìn Phó Ý Chi đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt của anhlúc này thật khó hiểu, nội liễm lại thâm trầm.
Các quân cờ trên bàn cờ không thể hiểu được cách bố trí của người chơi cờ.--Phù An An nửa đường đào ngũ cũng nhìn không hiểu.
Dù sao...!cứ làm theo hành động của các anh trai là được.Nhưng cô cũng rất ngạc nhiên vì sao Phó Ý Chi đã không giết Lục Thận, đây rõ ràng là một cơ hội tốt.
Mang cùng LS không có cái gọi là tình cảm kiên cố so với kim cương.Phó Ý Chi cảm nhận được tầm nhìn của Phù An An thì đưa tay về phía cô, "Lại đây."Phù An An lùi lại một bước, tôi không đi!Tô Sầm đứng sau lưng cô đẩy một cái, đi thôi, Tiểu An An! Phù An An loạng choạng nắm lấy cánh tay của Phó Ý Chi.
Nhớ tới bộ dạng lúc trước của anh, cô liền vội vàng buông tay.Phó Ý Chi thấy cô sợ này sợ nọ, hơi nhíu mày, "Đi thôi."“Đi chỗ nào vậy, Phó Ca?”“Cô không đói bụng sao?”Đói bụng thì không đến nổi phải đói, nghe vậy Phù An An cảm thụ một chút, hình như dạ dạy của cô có thể chứa thêm một chút nữa.Nhìn Phó Ý Chi rời đi trước, cô vội vàng đuổi theo nhưng ngay sau đó quay đầu thị uy chỉ chỉ Tô Sầm-- Đại Cường Ca, ngươi chờ!Tô Sầm đối mỉm cười với cô, ẩn sâu công và danh.Chương Tân Thành nhìn dáng vẻ làm trò bí hiểm của hai người bọn họ khẽ nhíu mày, thời kỳ anh không có ở đây, bọn họ lại có thêm mấy bí mật nhỏ sao?##Ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa ăn thịnh soạn, Phù An An cảm thấy mình có thể ăn nhiều thêm một chút.Một miếng thịt dê nướng nguyên con được đặt ở giữa, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng không ngừng, còn có canh thịt dê, con cua, tôm bự.Phù An An ôm bát cười nhếch mép, nếu ngày nào cũng ăn như vậy thay vì mấy bữa cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.
Ngay khi cô đang vui mừng, một miếng tôm bóc vỏ từ trên trời rơi xuống.Phù An An quay đầu nhìn sang.
Đó là Phó...!Phó Ca.Với đôi găng tay, anh dễ dàng dùng những ngón tay thon thả vặn đầu con tôm rồi bóc vỏ, rút chỉ tôm.
Các động tác uyển chuyển mà tao nhã, sau đó tất cả những thứ đã lột vỏ được cho vào bát của Phù An An.Không chỉ có bốn người bọn họ, mà còn có một số thành viên ưu tú khác của Mang, ngồi cùng bàn với Phó gia vốn dĩ vô cùng dè dặt, nhưng nhìn thấy anh tự tay bóc tôm cho thuộc hạ, ánh mắt của bọn họ đều sắp rớt ra ngoài.Cánh tay thứ sáu của Mang.
Mặc dù cô ấy không xuất hiện thường xuyên nhưng huyền thoại của cô ấy ở khắp mọi nơi trong tổ chức.Có tin đồn rằng cô ấy đã chơi trò chơi với Phó gia nhiều lần nhất và là người thân với Phó gia hơn cả Nghiêm Sâm Bác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...