Editor: Trâm RừngCũng vì lý do này mà phạm vi khuếch trương của Thổ Lâu càng ngày càng rộng, rất sớm đã có người gọi nơi này là căn cứ, thậm chí ý tưởng kiến tạo thành thị cũng bị đưa vào chương trình nghị sự.Cô chắp tay sau lưng đi vòng quanh lãnh thổ của mình, bên ngoài tòa nhà Thổ lâu có rất nhiều người, đặc biệt là ở quảng trường huấn luyện.
Huấn luyện ra giá trị vũ lực mới có tiền vốn để sống sót cũng như kiếm cơm ăn, đây chính là thời đại mà người người nhà nhà đều phải huấn luyện, đất đai bốn phía của quảng trường đều bị người dẫm đến bằng phảng.Bên trong Thổ Lâu.Cái mầm nhỏ trồng trong sân được các bà cụ dốc lòng chăm sóc hàng ngày bằng phân chuồng, nó đã cao được nửa mét, nhưng vẫn hơi thiếu dinh dưỡng, lá cây màu xanh nhạt còn hơi úa vàng.Ngoài rất nhiều người trẻ tuổi trong căn cứ, còn có một loại người khác mà số lượng của họ đã tăng lên trong thời gian ngắn ngoài dự đoán của cô - phụ nữ mang thai.
Những cô gái bụng bự này về cơ bản trông như có thai khoảng chừng năm sáu tháng, tương đương với việc mang thai ở giai đoạn đầu của trò chơi, điều này khiến Phù An An không khỏi suy nghĩ về nguyên nhân.
Lúc đó mọi người lo bảo mệnh còn không kịp, ai lại muốn em bé......Trò chơi sinh tồn đã quy định rõ ràng, hai đối tượng sau không cần chơi trò chơi, trẻ em dưới mười bốn tuổi và phụ nữ mang thai trên tám tháng.
Phù An An đột nhiên nhớ đến các quy tắc trước đó.Nhìn những người phụ nữ bụng bự này, cô thở dài ngao ngán, từ thời khắc đen tối nhất đến nay, hàng tỷ người đã chết.
Mang thai cũng không sao, ít nhất nó mang lại cho con người hy vọng kéo dài sự sống.Nhìn những cô gái mang thai đang lộ ra nghi ngờ này, Phù An An mỉm cười rồi gật đầu với họ, điều này khiến những người phụ nữ bị nhìn chằm chằm thả lỏng một chút, cúi đầu chào cô, sau đó mang rau đã làm sạch đến nhà ăn.Phù An An nhìn những người này rời đi, nhân tiện nhìn lướt qua căn phòng bên cạnh phát hiện bên trong có ba bóng người quen thuộc.
Ông nội của cô, bà nội của cô, còn có… ông nội của Phó ca.
Ba người họ đang ngồi bên cạnh bếp lò chơi cờ tướng.
Nói chính xác hơn là ông bà nội của cô mang theo ông cụ cuối cùng của Phó gia, vừa chơi cờ vừa đốt lửa.
Tình hình gì thế này? Thấy vậy, Phù An An không tự chủ được đi đến gần hơn."Lão Phù, ông có chắc muốn đặt con ngựa ở đây không?" Trong giọng nói của ông nội Phó có điểm đắc ý của cao thủ cùng một chút nhắc nhở."Phải." Ông nội Phù nghe điều này gật đầu, "Ông cũng đừng có đánh lừa tôi như lần trước.”"Vậy được rồi, tôi đã cho ông một cơ hội." Ông nội Phù dùng pháo ăn con tượng, thuận tiện chiếu tướng, bên cạnh còn có xe, ngựa đang canh giữ, tuỳ tiện đi một bước đều xong đời.“Không được, vừa rồi tôi bị hoa mắt, để tôi đi lại.” Ông nội cô rút cờ chuẩn bị chơi xấu, ngay cả bà nội Phù ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, "Nếu người ta không cho ông đi lại thì đã thua từ hai mươi phút trước, ông có bản lĩnh có chơi có chịu được không?”Phù gia gia nghe vậy trừng mắt lên, “bà với tôi mới cùng một phe.”"Đúng vậy, nếu không lần thứ hai ông đi lại, tôi đã mắng ông rồi." Bà nội Phù không thèm nhìn ông nữa sau đó gõ gõ bếp lò đang cháy, "Hoắc bảo bối, ra đây!" Nghe được thanh âm của bà, ngọn lửa tươi tốt dưới đáy nồi thật sự đi ra hóa thành hình người, lẳng lặng đứng ở bên cạnh bà.Phù An An nhìn những vệ sĩ mà cô đã chuẩn bị cho họ, đã bị bọn họ sử dụng như nhiên liệu, vật liệu miễn phí, phí! Quan trọng nhất là đại đa số người trong phòng bếp đều không còn kinh ngạc nữa, có thể có người hơi sợ hãi nhưng không có ai kinh hoảng kêu lên, thậm chí trước khi người lửa biến mất còn có người cho nó “ăn” một khúc củi.Cái này......!đúng là ngoài ý muốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...