Ta Là Xuyên Không Giả

Lý Huyền lập tức liền kiểm soát lượng RC của mình đang phát tiết ra ngoài, sau đó lập tức xuất thủ giết chết bốn tên Ghoul này, đang định rời đi liền đột ngột ngừng lại bởi vì một tiếng quát: “ Đứng lại!”

Lý Huyền nhìn người trước mặt, một bộ trang phục màu trắng áo choàng, trong đeo cà vạt màu đỏ, tay xách vali, lưng còng, tóc trắng, mặt gầy hốc hác đi tới, giọng nói quái dị: “ Quý cô Ghoul, sao vội đi đâu thế ~!”

Người này vừa xuất hiện, Lý Huyền lập tức biết là ai, ngoài lão Kureo Mado ra thì còn ai khác nữa, sau lưng lão đi tới một thanh niên, người này là Koutarou Amon.

“ Ah, Đây là ngài Kureo Mado sao ~. Nghe danh đã lâu, không biết ngài muốn gì ở ta~…” Lý Huyền lấy tay che miệng, híp mắt nhìn hai người cười nói.


“ xinh quá…” Amon không nhịn được nhìn Lý Huyền lâu một chút, nhưng mà rồi trong lòng thở dài, người trước mặt này là Ghoul, không phải là con người.

“ Ohoh, được quý cô Ghoul đây biết tới tên thật là vinh hạnh, có thể cho ta biết quý cô tên gì không?” Kureo Mado là một lão quái dị, mặc dù gặp nhan sắc Lý Huyền xinh đẹp tuyệt trần nhưng giọng vẫn lạnh nhạt, trong giọng có chút hận thù nói.

“ Lý Huyền, nếu ngài không có việc gì thì ta có thể đi a~” Lý Huyền nghe giọng lão Kureo Mado liền biết lão này chính là bị thù hận che mờ đôi mắt nên không muốn nói nhiều, sau đó ánh mắt mị hoặc nhìn Koutarou Amon nói.

Koutarou Amon dù sao cũng là trai trẻ, cũng xém chút bị mê hoặc nhưng mà liền tỉnh táo, nghiêm giọng nói: “ Đã ở đây thì chớ có đi!”


“ Nói hay lắm, Amon-kun ~” Kureo Mado không ngoảnh mặt nhìn Amon mà nhìn chằm chằm Lý Huyền, giọng tán tưởng.

Nhìn hai người này, Lý Huyền cũng không muốn giết, mạng của Mado Kureo dù sao cũng sắp tàn, còn Amon thì lưu lại cho Kaneki Ken. Nhưng mà, nàng liền cũng muốn hung hắn giáo huấn hai người này một chút, đương nhiên là làm điều này thì Lý Huyền cũng đã suy tính, không vào CCG thì cũng được, mượn nhờ hai người này để kiếm điểm nổi tiếng cho mình,… Sau dó nàng sẽ đánh hai tên này bầm dập sau đó tiến tới trụ sở CCG, rồi sau đó sẽ làm loạn một hồi a, đã quyết định đối đầu thì phải làm cho triệt để, đương nhiên nàng cũng sẽ không giết một ai, mà chỉ đánh họ cùng lắm là ngất mà thôi.

Lý Huyền một bước bước ra, nàng không thèm cả dùng Kagune, sau đó nhìn hai người này nói: “ Từ trước giờ ta chỉ giết kẻ đáng giết, không bao giờ giết loạn một ai, cho nên hai người yên tâm, ta sẽ không giết hai người!”

“ Tuy vậy, cũng có chút ta sẽ giao huấn hai người a…”

Vừa nói xong, Lý Huyền liền chạy tới hai người với tốc độ cực kì kinh nhanh, vượt qua cả vận tốc âm thanh, đứng ở sau lưng Amon và Kureo Mado sau đó dùng hai bàn tay phân biệt vỗ vào vai từng người, đầu thò vào tai Amon nói: “ Amon-kun~, chậm quá đó…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui