- Muội làm tốt lắm!
Vũ Lôi Phong gật đầu khen một câu, thế nhưng Lê Tiểu Nguyệt lại thở dài
- Thế nhưng muội vẫn thất bại…
Vũ Lôi Phong tiến đến xoa đầu Lê Tiểu Nguyệt, hắn nói:
- Muội tuy thất bại, thế nhưng mỗi lần thất bại đều vượt qua bản thân một lần, đây mới là điều ta coi trọng ở muội.
- Ta đã từng gặp rất nhiều người, thiên phú cao có, thấp có, thế nhưng nghị lực mạnh như muội tuyệt đối không phải ai cũng có.
- Mà với nghị lực thế này, để một cường giả tương lai như muội mai một là điều không thể! Lúc này đây dù muội có nguyện ý bái ta làm sư hay không đã không còn quan trọng nữa! Ta sẽ toàn lực giúp muội khôi phục!
Vũ Lôi Phong đứng yên tại chỗ, khí tức bắt đầu tràn ra, một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ chậm rãi lan tràn trong không gian, khiến cho Lê Hùng Hải cũng phải biến sắc.
Lời hắn nói là thật, chứng kiến nghị lực bậc này của Lê Tiểu Nguyệt khiến Vũ Lôi Phong quyết định, dù có như thế nào đi nữa hắn cũng phải cứu Lê Tiểu Nguyệt.
- Lê Tiểu Nguyệt! Ngươi có muốn trở thành cường giả hay không?
Cảm nhận khí thế bức người của Vũ Lôi Phong, Lê Tiểu Nguyệt vô cùng chấn động, nàng gật đầu
- Đương nhiên muốn!
- Tại sao ngươi muốn trở thành cường giả?
Lê Tiểu Nguyệt đứng thẳng, mắt lóe tinh quang, mái tóc dài tung bay theo khí thế của Vũ Lôi Phong, nàng lớn tiếng nói:
- Để thủ hộ Lê Gia, bảo vệ phụ mẫu, báo thù Phú Gia!
Vũ Lôi Phong nghiêm nét mặt, hắn nói:
- Bảo vệ người thân, bảo vệ những gì mình yêu quý là nghĩa vụ của mỗi người, riêng Phú Gia nhỏ bé không thể là điểm đến của ngươi, càng không phải mục tiêu cuối cùng! Nhớ kỹ, cường giả vĩnh viễn không cảnh giới! Trên đời này không bao giờ có cái gọi là cực hạn!
- Cường Giả Vĩnh Viễn Không Cảnh Giới!
Lê Tiểu Nguyệt lặp lại một lần, nàng gật đầu chắp tay:
- Tiểu Nguyệt thụ giáo!
Vũ Lôi Phong gật đầu, hắn nhìn thẳng ánh mắt của Lê Tiểu Nguyệt, nghiêm giọng nói:
- Hiện tại ta đã nghĩ ra biện pháp giúp muội chưa khỏi Loạn Khí Tán, thế nhưng sẽ rất đau, hoàn toàn có thể nguy hiểm đến tính mạng, muội có dám thử không?
- Dám! Có đau đớn gì mà phải sợ? Chỉ cần cắn chặt răng rồi sẽ qua thôi!
Lê Tiểu Nguyệt đứng thẳng nhìn Vũ Lôi Phong, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Đúng lúc này, như đã làm ra quyết định từ lâu, Lê Tiểu Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, đầu gối va vào sàn gỗ tạo thành động tĩnh không nhỏ
- Tiểu Nguyệt kính mong Phong ca ca thu nhận làm đệ tử, từ nay về sau xin hứa sẽ một lòng tu luyện, không để sư phụ thất vọng!
Vũ Lôi Phong nghe thấy thanh âm khẽ run lên, tình huống này quả thật ngoài ý muốn a, vốn hắn định ra sức một phen sau đó tìm cách thu nhận Lê Tiểu Nguyệt, không ngờ chỉ như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không nghĩ tới lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
- Tốt! Ha Ha!
Vũ Lôi Phong rốt cuộc buông lỏng tâm tình, hắn cười lớn.
Lê Hùng Hải lập tức lớn tiếng nói:
- Tiểu Nguyệt, còn không mau thi lễ với sư phụ?
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Lê Tiểu Nguyệt lập tức dập đầu, ba quỳ chín lạy vô cùng dứt khoát, thanh âm trán nàng va vào nền gỗ vang lên ầm ầm, sau đó nàng tiếp nhận một ly trà từ tay mẫu thân cung kính dâng lên Vũ Lôi Phong.
Vũ Lôi Phong nhìn ly trà trong tay vô cùng vui vẻ, hắn xoa đầu Lê Tiểu Nguyệt.
Một hơi uống sạch chén trà.
- Được rồi, đứng lên đi.
Từ nay về sau con là đệ tử đầu tiên của vi sư!
Lê Tiểu Nguyệt vui vẻ đứng lên, Lê Hùng Hải cùng đám người Lê Gia đều vô cùng vui vẻ, họ biết thanh niên trước mắt bất phàm, Lê Tiểu Nguyệt đã bái được một vị sư phụ tốt.
- Con đã gọi ta một tiếng sư phụ, vi sư cũng sẽ không làm con thiệt thòi, có một số chuyện cũng nên nói cho con.
Véo nhẹ đôi gò má của Lê Tiểu Nguyệt, hắn nói:
- Đồ nhi, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Nói xong, Vũ Lôi Phong tâm niệm kẽ động, Hữu Hồn ngưng tụ, Ý Hồn vận chuyển, sau lưng hắn nhanh chóng xuất hiện ba đôi cánh.
Ba loại thuộc tính Phong, Lôi và Quang xuất hiện.
Cánh lớn khẽ vẫy, Vũ Lôi Phong lăng không đứng thẳng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
- Đây là…
- Trời!
- Hóa ra, hóa ra là hắn! Ba đôi cánh kia có chết ta cũng không quên a!
Đám người Lê Gia chợt biến sắc, hình ảnh trước mắt và hình ảnh trước kia truyền về như nước lũ.
Ngày đó Lê Tiểu Nguyệt được một hắc y nhân mang trên mình ba đôi cánh kia cứu giúp, được cho là quý nhân của Lê Gia, không ngờ người này lại lần nữa xuất hiện nơi đây.
- Hóa ra…hóa ra là!
Lê Hùng Hải, Du Tiểu Uyển lắp bắp, Lê Tiểu Nguyệt cũng thất thần
- Không thể nào như vậy được, tỷ tỷ kia rõ ràng là nữ! Ta không thể nhầm được!
Lê Tiểu Nguyệt bỗng lắc đầu liên tục, cảm giác mềm mại lần đó không thể nào là nam nhân được a.
- Lần đó là vi sư có chút chuyện nên cần cải trang, đều là vi sư cả thôi!
Một đạo truyền âm rơi vào tai Lê Tiểu Nguyệt, thanh âm quen thuộc kia lần nữa được nghe thấy, lúc này Lê Tiểu Nguyệt đã hoàn toàn tin tưởng người trước mắt chính là người năm đó cứu mình.
- Sư phụ!
Lê Tiểu Nguyệt nhảy đến lao thẳng vào lòng nam nhân trước mắt, tuy thân thể rắn chắc này hoàn toàn khác với sự mềm mại ngày đó, nhưng cảm giác ấm áp này hoàn toàn giống khi đó.
- Thực sự là người, thực sự người đã quay trở lại, Tiểu Nguyệt biết mà, Tiểu Nguyệt biết người sẽ quay trở lại giúp đỡ Lê Gia mà.
Lê Tiểu Nguyệt như cởi bỏ được toàn bộ ủy khuất trong lòng, nàng khóc lớn lên.
Lúc này đây bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu áp lực trong thời gian qua đều tiêu tán trong lòng nàng.
- Ta đến rồi, lần trước là do con kêu tên ta trong đêm đúng không? Nghe thấy tiếng kêu của con nên ta mới đến Lê Gia, không ngờ thật sự gặp lại con.
Vũ Lôi Phong vỗ về cô bé trong lòng.
Đám người Lê Gia cũng vui vẻ kích động không thôi, lúc này đây một chút cảnh giác cuối cùng đối với Vũ Lôi Phong đã không còn, cả đám mừng rỡ thay cho Lê Tiểu Nguyệt.
- Thực sự là như vậy a, Lê Gia ăn ở tốt, gặp khó khăn liền có quý nhân phù trợ, trời cao có mắt.
Lê Hùng Hải vui vẻ nhìn hai sư đồ trước mắt, hắn biết lúc này đây mình đã chọn đúng.
- Được rồi Tiểu Nguyệt, cũng đã muộn, con cũng mệt rồi.
Nhanh chóng điều tức khôi phục đỉnh phong, sáng mai vi sư sẽ giúp con giải độc.
- Vâng, Sư Phụ!
Lê Tiểu Nguyệt liền cười tươi rời khỏi vòng tay Vũ Lôi Phong, nàng liền tiến đến trò chuyện với đám người Du Tiểu Uyển.
Lê Hùng Hải cùng Vũ Lôi Phong đến một góc riêng nói chuyện, hắn liền hỏi ngay:
- Vũ Chưởng Môn, về phần chửa khỏi Loạn Khí Tán cho Tiểu Nguyệt… người có nắm chắc không?
Lê Hùng Hải rất để tâm đến điểm này, bởi vì giải loạn khí tán không khó nhưng hậu quả cực lớn, nếu làm ẩu sẽ hủy đi thiên phú của Lê Tiểu Nguyệt.
- Có chín phần nắm chắc, thế nhưng tám phần nắm chắc đều nằm trên người Tiểu Nguyệt, quá trình giải độc vô cùng đau đớn, không phải ai cũng chịu được.
Vũ Lôi Phong có chút ngưng trọng nói:
- Bất quá dựa vào nghị lực của Tiểu Nguyệt, theo sự quan sát mấy ngày nay của ta, hẳn là có thể thành công, việc của Lê Gia Chủ lúc này chỉ có thể tin tưởng con bé.
- Được! Ta tin tưởng Vũ Chưởng Môn và Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ thành công!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...