Ta Là Vua Giác Đấu


Bí cảnh tại Kim Bằng Sơn, từ lúc Linh Nhi bước vào hành lang vô tận đã được một tuần.
- Đáng ghét! Nơi này rốt cuộc dài đến đâu vậy? Đã đi hơn vạn lần hành lang này rồi sao vẫn chưa có gì thay đổi?
Linh Nhi thật sự sắp trầm cảm tới nơi, cảm giác đi mãi đi mãi mà vẫn thấy đúng một quang cảnh từ đầu đến cuối khiến nàng vô cùng khó chịu.

Đã vài lần nàng muốn buông bỏ, nhưng lại cắn răng tiến lên bất chấp tất cả mà bước đi.
Rốt cuộc, Linh Nhi không chịu nổi nữa, nàng nghiến răng đánh mạnh vào bức tường đá, một thanh âm khủng bố vang lên, bức tường thủng một mảng lớn, bất quá nó chỉ thủng một lỗ mà thôi, chẳng có lối ra nào cả.
Linh Nhi cũng đã từng thử đục tường, nhưng nàng đục mỏi tay cũng chẳng có gì ngoài đá, thế là chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Nhìn cái lỗ to tướng dưới công kích của mình, Linh Nhi vô cùng phiền muộn, nàng đã thử không biết bao nhiêu cách rồi vẫn không thể thoát ra, cái hành lang này giống như không điểm cuối, đi mãi vẫn chỉ có một kết quả.
- Rốt cuộc thiếp phải làm sao?
Linh Nhi ngồi bó gối uất ức, nàng cứ nghĩ lần này tìm được đại cơ duyên, khi trở về sẽ hù tên kia một phen, không ngờ mới xuất phát đã không biết nên làm thế nào.
Trên khóe mắt nàng, một chút ướt át đã hiện ra, Linh Nhi nhanh chóng nhận ra cảnh vật đang mờ dần, nàng khóc.
- Không! Không được khóc!
Linh Nhi mạnh mẽ gồng mình không để nước mắt mình tuôn ra:
- Nếu cứ yếu đuối thế này, ta sẽ không bao giờ đuổi kịp chàng! Ta sẽ không bao giờ có thể cùng chàng chiến đấu nữa!
Cảm giác uất ức dần tiêu biến, thay vào đó là sự quyết tâm mãnh liệt:
- Ta không thể thua chàng, ta không thể thua các tỷ tỷ, chắc chắn các tỷ ấy đang cố gắng hết mình.


Ta không thể ngồi đây nhõng nhẽo như này được!
- Ta không bao giờ chấp nhận trở thành một bình hoa trong hậu cung đâu! Linh Nhi này sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
Linh Nhi sáng bừng ánh mắt, tinh quang trong mắt nàng chợt lóe, sáng ngời đến mức nước mắt cũng muốn bốc hơi theo.

Linh Nhi đạp mạnh mặt đất lao đi như bay, lời nói của Vũ Lôi Phong theo suy nghĩ của nàng mà ẩn hiện trong đầu:
- Linh Nhi, nàng tính cách nóng nảy bốc đồng nhất trong nhà, ta lo lắng cho nàng nhất! Hy vọng sau chuyến này ta sẽ thấy Linh Nhi hoàn toàn khác, điềm tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn!
- Nên nhớ! Cơ duyên là do số mệnh, nếu có duyên ắt sẽ tự tìm lấy nàng.

Thế nhưng muốn đạt được cơ duyên lại là chuyện hoàn toàn khác, phải có Đại Trí Tuệ, Đại Nghị Lực, Đại Hàn Tâm! Nếu gặp bất kỳ khó khăn nào, đừng bỏ cuộc, không buông tha!
Bứt tốc chạy nhanh, Linh Nhi trên môi lộ ý cười:
- Cứ chờ đó, Linh Nhi ta sẽ có được cơ duyên! Không phải chỉ mới đi qua một vạn cánh cửa thôi sao?
- Băng Phách Kiếm Pháp! Di Hình Băng Thiên Biến!
- Phong Tuyệt Đệ Tam Kỹ! Quét Kiếm!
- Phong Hành Gia Tốc!
Nguyên Lực bùng nổ, Linh Nhi dùng tốc độ không tưởng lao đi như một mũi tên.

Nàng cứ chạy không ngừng, chạy đến khi kiệt sức mới chịu ngưng.

Sau đó lại ngồi phục hồi, ngay khi trở lại trạng thái đỉnh phong lại lập tức lao đi như bay, không có mình chút phút giây nghỉ ngơi nào.

- Đã gần một tháng trôi qua… không biết Nhân Loại kia có ổn không?
Bạch Lộ đứng bên ngoài có chút lo lắng, hắn rất tự tin với thiên phú của cô bé Linh Nhi kia, nhưng muốn qua được khảo nghiệm của chủ nhân lại không hẳn là thiên phú cao là có thể xông qua.

- Ý Hồn Ngũ Trọng! Đột phá!
Trong một động phủ, áo đỏ đen của Vũ Lôi Phong lần nữa tung bay, một tiếng nổ trầm đục vang lên trong đầu hắn.

Một luồng gió nhẹ lấy cơ thể hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, thổi bay một đống lớn tro tàn bay khắp nơi trong động.

Đó là tro bụi của các cỗ thây khô bị hắn thôn phệ và thiêu đốt.

Một tháng trôi qua, Vũ Lôi Phong đã cắn nuốt không ít Hữu Hồn Cảnh và Ý Hồn Cảnh, bất quá số lượng Ý Hồn Cảnh khá ít, hắn hầu như chỉ có thể thôn phệ Hữu Hồn Cảnh.
Đối với đan điền khí hải lớn hơn người khác nhiều như Vũ Lôi Phong, lượng Nguyên Lực và Linh Hồn Lực cần để đột phá quá nhiều, chỉ vài tên Ý Hồn Cảnh cấp thấp không đủ để hắn liên tục đột phá.
- Tiếp tục đi trong Thúy Hằng Đại Sâm Lâm có vẻ không phải là cách hay, có nên đi chọc chó không nhỉ?
Vũ Lôi Phong có một suy nghĩ to gan, nếu hắn trực tiếp xông vào khu vực của Bách Lý Gia và Lam Thiên Gia, có lẽ sẽ xuất hiện không ít cường giả để hắn cắn nuốt.
Nhưng để có thể trà trộn vào nơi đó mà không gây chú ý, phải mang trong mình Thần Khí của khu vực đó, Vũ Lôi Phong không có Lôi Thần Khí, cũng không có Phong Thần Khí, hắn muốn dịch dung trà trộn cũng sẽ bị phát hiện ra.
- Hay là… đi Tử Lôi Tông một chuyến?
Tử Lôi Tông, môn phái trực tiếp do Lam Thiên Gia quản lý, giống như Phong Vân Môn do Bách Lý Gia quản lý vậy.

Nơi này chủ yếu thu nhận các đệ tử thiên phú đỉnh thiên của Tử Đỉnh Sơn.

Cũng không quản đến thế sự như Phong Vân Môn, bất quá trong bóng tối có làm những điều vô sỉ như Phong Vân Môn không thì không biết.
- Cũng hay, vừa lúc có một huynh đệ cũ lâu rồi không gặp, để xem hắn có nhận ra ta không?
Vũ Lôi Phong xác định mục tiêu, hắn lao đi như bay về phía tây bắc, nơi đó là hướng khu vực Tử Đỉnh Sơn.

- Chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín!
- Mười vạn!
Linh Nhi lúc này đã chạy không ngừng trong suốt một tháng rưỡi, nàng không ngừng chạy, không ngừng kiệt sức, không ngừng khôi phục.

Bất giác, cường độ thân thể, cường độ linh hồn và đan điền kinh mạch được cường hóa rõ rệt.

Linh Nhi có cảm giác mình đang sống lại những ngày tháng khổ luyện địa ngục cùng Vũ Lôi Phong khi xưa.


Nàng đã đi qua mười vạn hành lang vô tận, thế nhưng lần này Linh Nhi không hề cảm thấy nhụt chí nữa, nàng vẫn điên cuồng chạy.
Chú thích của tác giả: cho ai chưa biết thì 1 vạn bằng 10 nghìn nhé!
Rầm!
- Ui da!
Đang chạy không ngừng, cánh cửa thứ mười vạn bỗng đâm mạnh vào mặt nàng, Linh Nhi đau điếng ôm mặt ngồi suýt xoa.

Bất ngờ qua đi, nàng mừng rỡ:
- Ta vừa đâm vào cánh cửa sao?
Linh Nhi lần nữa tiến đến, nàng vươn tay ra chạm lấy tay nắm cửa, một cảm giác lạnh lẽo thô ráp truyền đến tay nàng, đúng là cảm giác này, nàng thực sự đã chạm vào cánh cửa.
- Thì ra là vậy! Mười vạn cánh cửa, mười vạn hành lang, cuối cùng cũng đến điểm cuối!
- Bảo sao chàng nói cần có Đại Nghị Lực! Nếu không đủ kiên nhẫn, ta chắc chắn đã quay đầu lại, cũng chắc chắn chắn một khi quay đầu là lúc vuột mất cơ duyên!
Hít một hơi thật sâu, Linh Nhi nhấn nhẹ tay, cánh cửa mở ra, thanh âm kẽo kẹt lâu ngày chưa được chạm vào vang lên.
- Tiếp theo là gì? Ta tới đây!
Linh Nhi vừa xông ra, chợt cảm thấy bản thân hơn sai sai.
- Á á á á!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui