Ta Là Vua Giác Đấu


Lãnh Kim Hàn Băng Sơn – Kim Bằng Sơn lãnh thổ.
- Gia chủ! Mọi người vẫn ở đây sao?
Đám người tộc trưởng các gia tộc lớn ở Kim Bằng Sơn vẫn một mực tập trung ở vòng ngoài của bí cảnh.

Trong nơi đây có một cấm chế rất đặc biệt, bất kỳ ai tu vi trên Ý Hồn Cảnh đều không thể tiến vào.

Bọn họ dù muốn mạnh mẽ phá hủy cũng không được.

Nếu không cẩn thận hủy đi bí cảnh thì hơn trăm tộc nhân trong đó cùng với lượng bảo vật cực lớn có thể sẽ tan thành tro bụi lập tức.
Cái giá phải trả quá lớn, vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể một mực đợi ở đây.
Một vị Trưởng Lão Bảo Gia lập tức truyền âm vào tai của Bảo Gia Chủ.
- Gia Chủ.

Tin tức vô cùng xấu.

Bên trong bí cảnh không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngọc giản sinh mệnh của Bất Vi Trưởng Lão và Đại Thiếu Gia đã vỡ rồi.
- Cái gì!
Khuôn mặt của Bảo Gia Chủ lập tức đen lại, hắn cũng không cách nào biết trong bí cảnh đã xảy ra việc gì, nhưng ngọc giản sinh mệnh vỡ nát chứng tỏ con hắn đã đi đời rồi.

Đả kích như vậy sao hắn có thể chịu nổi chứ.
Thế nhưng dù sao cũng không thể lập tức làm lớn chuyện này được, hắn cần phải bình tĩnh.


Phải điều tra đầy đủ ngọn nguồn mới được.
- Cũng chỉ có thể đợi bọn họ ra ngoài mới có thể hỏi thăm tình hình được, nếu như bị sinh vật bên trong bí cảnh đánh chết hoặc sa vào bẫy rập thì chỉ có thể trách họ không may, thế nhưng nếu để ta biết được kẻ nào hãm hại hai người họ! Đừng trách Bảo Gia vô tình!
Vị Trưởng Lão nọ cũng chỉ có thể nghe theo, đúng lúc này Bảo gia chủ nói:
- Trong số các ngươi, ai tu vi dưới Ý Hồn Cảnh cũng vào luôn đi, càng đông càng tốt.
- Vâng! Gia chủ!
Đám người Bảo Gia mới đến thi nhau chui vào cửa bí cảnh, những gia tộc khác thấy thế liền khẩn trương gọi người nhà mình đến tiếp viện, sợ Bảo Gia người đông thế mạnh sẽ lấy hết chỗ tốt trong bí cảnh.
Nhưng cũng chẳng đợi họ kịp gọi, một đám mấy nhà Phương Gia, Dương Gia, Nguyễn Gia cũng lục tục mò tới, hỏi ra mới biết hóa ra đám người này thấy Bảo Gia nửa đêm kéo quân hùng hậu đi bí cảnh, đến cả gia tộc cũng không để lại mấy cường giả trấn thủ.

Thế là bọn họ nghĩ Bảo Gia có phát hiện gì đó nên đi theo.
Mà lúc này, đám gia chủ của các gia tộc khác cũng tỏ ra nghi ngờ, nửa đêm nửa hôm xuất quân sao? Chắc chắn có gì đó thơm thơm và Bảo Gia đã ngửi được.

Đám người Bảo Gia vừa đến đã chui vào bí cảnh, điều đó càng khẳng định trong chuyện này có vấn đề.
Thế là cả bốn gia tộc lớn ở Kim Bằng Sơn bao gồm Bảo Gia, Dương Gia, Phương Gia và Nguyễn Gia cùng rất nhiều thế lực nhỏ khác cũng cho toàn bộ người có tu vi dưới Ý Hồn Cảnh vào trong, chỉ còn lại những thành viên chủ chốt trên Ý Hồn Cảnh ở ngoài canh chừng cổng bí cảnh.

Trở lại với Linh Nhi, đã không biết bao nhiêu lần nàng đi qua các cánh cửa gỗ, đôi khi nàng còn phóng ra vài thứ để tiếp tục tiến lên xem có gặp nó không, nhằm chắc chắn rằng mình vẫn luôn đi về phía trước.
- Hơn một ngày rồi…sao vẫn chưa có chút dấu hiệu gì vậy nhỉ?
Linh Nhi có chút thấm mệt dừng lại nghỉ ngơi, nàng đã không ngừng chạy suốt một ngày rồi, ấy vậy mà cái cảnh tượng kia vẫn chẳng thay đổi gì.
- Hay là mình đã phán đoán nhầm?
- Không! Chắc chắn là vậy, không thể sai được! Tiếp tục!
Nghỉ ngơi một lúc, Linh Nhi tiếp tục đứng dậy phóng về phía trước


- Ồ? Ngươi không phải là Bạch Dạ Nguyệt, đệ tử ngoại môn Vũ Đường đây sao? Ta nghe nói ngươi là người đầu tiên tìm được ngọc bài.

Ngươi tìm ở đâu mà nhanh thế?
Trên khu vực chờ, Vũ Lôi Vân hỏi Bạch Dạ Nguyệt, hắn tìm muốn sứt đầu mẻ trán, bị không biết bao Nguyên Yêu Thú đuổi đánh, lại còn phải lén lút né ánh mắt của chúng đệ tử mới có thể tìm về, vậy mà cô bé này chỉ chưa đầy nửa ngày đã tìm ra.
Đặng Vũ cùng những người còn lại cũng vô cùng tò mò nhìn chằm chằm nàng.

Cô nàng ngại ngùng đỏ mặt nói:
- Bẩm Đại Trưởng Lão, đệ tử tìm được ở chỗ Chưởng Môn, người cố tình ngồi lên ngọc bài a!
Đặng Vũ vỗ vỗ trán.
- Trời má, cha con nhà này về khoản chơi dơ thì số hai không ai dám nhận số một a.

lợi hại!

Ba ngày sau, rốt cuộc ngọc bài cuối cùng cũng được tìm ra.

Các đệ tử cũng thi nhau tụ tập lại quảng trường, ai nấy một mặt tiếc nuối và ghen tị không thôi.
Vũ Lôi Phong đứng thẳng trên bục cao, hắn tuyên bố:
- Sau gần một tuần, cuối cùng mười người may mắn xuất sắc nhất đã lộ diện, xin chúc mừng:
- Tìm ra đầu tiên.


Ngoại môn Vũ Đường – Bạch Dạ Nguyệt!
Pháo tay vang trời, sau khi biết được vị trí mà nàng tìm ra ngọc bài, cả đám lại càng cảm thán mình không có duyên với ngọc bài a, gần ngay trước mắt mà cứ chạy đi tìm cho xa.
- Tìm ra thứ hai.

Nội môn Kim Đường – Lương Gia Bảo!
- Thứ ba.

Đại Trưởng Lão Phong Tiểu Nhã!
- Thứ tư.

Ngoại môn Ngoại Đường – Tiêu Bích Diệp!
- Thứ năm.

Xin chúc mừng Đại Trưởng Lão Đặng Vũ!
- Thứ sáu.

Thuộc về Đại Trưởng Lão Vũ Lôi Vân!
- Thứ bảy thật bất ngờ là do Hộ Pháp Hình Đường – Phan Nhân Từ!
- Thứ tám! Dạ Diệp Phi – Đường Chủ Ám Đường!
- Thứ chín! Đại Trưởng Lão Hạ Mộng Phàm!
- Thứ mười! Đào Minh Phương đến từ Linh Đường!
Đến Vũ Lôi Phong cũng rất bất ngờ với kết quả này, bởi vì các vị Cung Phụng tuyệt thế cao thủ như Vũ Lôi Đình, Phong Lưu Ly, Đặng Vô Tâm và Hạ Mộng Vũ đều không có tìm được ngọc bài nào.


Các Đường Chủ của tám đường vậy mà chỉ một người có mặt.

Đa số đều là những đệ tử tưởng chừng rất bình thường trong môn.
- Trải qua một tuần thi đấu công bằng, thế mới biết được thủ đoạn và vận khí quan trọng chỗ nào! Thiên phú cũng vậy, cần phải có chút vận khí chứ không thể dựa vào thực lực là có thể lấy về, ta tin các đệ tử ở đây sẽ không có ai dị nghị về kết quả hôm nay chứ?
Vũ Lôi Phong nhìn qua chúng đệ tử, không ai có ý kiến gì, bọn họ mấy ngày qua cũng đã cố lắm rồi, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối.
- Các đệ tử đừng vội nản lòng, đây cũng không phải lần cuối có được cơ hội này, một thời gian sau ta sẽ tiếp tục có đồ tốt cho mọi người, chỉ cần là người có gắng, ắt sẽ gặt hái được thành công!
Đám người nghe nói còn có cơ hội lần sau, cả đám mừng rỡ thầm quyết tâm mai này sẽ là người chiếm được tư chất.
Vũ Lôi Phong không nói nhiều tốn thời gian nữa, hắn lập tức động ý niệm.
Thiên Mệnh Không Gian khẽ rung lên, trả lại mọi người về trạng thái đỉnh phong.

Quanh người Vũ Lôi Phong, hai mươi luồng sáng vàng bay ra, mười cái lao vào mi tâm của mười người đạt được chiến thắng, mười cái bay về phía Yêu Đường, về phần phát thưởng bên đó đã có Hắc Ảnh lo liệu, nó là Đường Chủ Yêu Đường, thay thế Vũ Lôi Phong quản lý Yêu Đường cũng là chuyện hiển nhiên.
Đám người đầy khát vọng nhìn mười người đang khoanh chân ngồi trong mười luồng sáng vàng kim, từng chút khí tức không ngừng cô đặc lắng đọng, biểu hiệt rõ ràng họ đang tấn cấp tư chất SSR.
- Các đệ tử còn lại, sự cố gắng của các ngươi một tuần này Vũ Lôi Phong ta đã thấy toàn bộ, rất cảm ơn mọi người đã hết mình thi đấu!
- Sau đây là quà cho mỗi người, toàn bộ đệ tử ngồi xuống!
Toàn trường hồi hộp khoanh chân ngồi, Vũ Lôi Phong lơ lửng trên bầu trời như thiên sứ giáng lâm, hắn dang tay, nhắm mắt, lòng thầm nhỏ máu.
- Tiểu Na! Ta quyết định rồi! Chính thức phá sản đi!
- Được thôi! Xác nhận thanh toán!
Chíu chíu chíu chíu!
Chỉ trong giây phút này, ánh mắt toàn bộ đệ tử như muốn hoa lên.
- Trời ơi!
- Ta đang mơ! Nhất định là đang mơ!
- Chắc chắn đây không phải sự thật đúng không? Chưởng Môn rốt cuộc làm sao có thể?
Không ai bình tĩnh được nữa, miệng họ muốn rách ra vì há quá to khi nhìn thấy cảnh trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui