Ta Là Vua Giác Đấu


- Ngươi nhường ta? Ngươi nghĩ đó là nhường ta sao? Đó chính là xem thường ta!
Phượng Yên Đan khóe mắt đỏ đậm, một vài giọt nước mắt ủy khuất khẽ rơi trong ánh mắt thẫn thờ của Phong Linh Nhi
Phong Linh Nhi không sợ gì trên thế gian này, nàng chỉ sợ một thứ! Một thứ có thể đánh bại Vũ Lôi Phong hắn hoàn toàn
Ánh mắt rưng rưng của nữ nhân!
Thấy ánh mắt này, Phong Linh Nhi thoáng lặng người, nữ nhân trước mắt tuy không phải người nàng yêu, không phải bạn bè quá thân thiết, Phượng Yên Đan này thậm chí còn không phải Nhân Loại.
Nhưng Phong Linh Nhi không hiểu nổi bản thân mình, Phượng Yên Đan này trong khoảnh khắc yếu đuối lộ ra ánh mắt ủy khuất rưng rưng kia lại làm cho Phong Linh Nhi lặng người trong phút chốc, nhưng đây lại không phải tình yêu, thứ cảm giác mờ mịt này khiến Phong Linh Nhi cũng không thể hiểu
Mà trong khoảnh khắc thoáng lặng người đó, Phượng Yên Đan bất ngờ thu liễm lại Phượng Hoàng Sinh Tử Nghiệp Hỏa
Linh Vũ Nguyên Khí Cầu đang cùng Phượng Hoàng Sinh Tử Nghiệp Hỏa bất phân thắng bại, đột nhiên Phượng Yên Đan thu lại tuyệt chiêu, quán tính mạnh mẽ khiến Phong Linh Nhi không thể kiểm soát được nó, cánh tay nhanh chóng đâm mạnh vào Phượng Yên Đan
- Nguy hiểm!
Các cường giả Phượng Linh Thần cả kinh hô lớn
Phượng Yên Đan thì khác, ánh mắt vẫn vô cùng quyết liệt, dù cho có đang khóc, nàng vẫn không bao giờ cam lòng trước sự khinh thường của Phong Linh Nhi, thân ảnh dù kiệt sức vẫn đâm thẳng về phía nàng
Phong Linh Nhi cũng phản ứng cực nhanh, tuy có chút thất thần vì ánh mắt ủy khuất của Phượng Yên Đan, nhưng Phong Linh Nhi vẫn có thể lấy lại thanh tỉnh trong chốc lát ngắn ngủi đó
Nếu chiêu này va chạm, nó sẽ tạo ra một vụ nổ khổng lồ, Phượng Yên Đan một khi nhận một chiêu này, định nghĩa sấp mặt là có thật.


Nàng cho dù thân thể Nguyên Yêu Thú cường hãn cũng sẽ nổ tung thành từng mảnh nhỏ không thể nghi ngờ, Linh Vũ Nguyên Khí Cầu không phải dạng công kích bình thường
Cánh tay vung mạnh, Linh Vũ Nguyên Khí Cầu trong nháy mắt đổi hướng, theo quỹ đạo cánh tay Phong Linh Nhi vung ra, khối cầu đỏ đen rực sáng đâm mạnh xuống mặt đất
Về phần Phượng Yên Đan, đã dùng toàn bộ sức lực cuối cùng đạp không lao về phía Phong Linh Nhi, hiện tại nàng đã không thể điều khiển bản thân nữa, nắm đấm trong tay vẫn một mực nhằm vào mặt Phong Linh Nhi, thân thể đâm sầm vào một vòng tay mảnh mai nhưng vô cùng vững chắc
Bốp!
Một thanh âm nhè nhẹ truyền ra, nắm đấm nhỏ xíu của Phượng Yên Đan không hề có chút lực nào, một đấm hoàn toàn do quán tính khi lao xuống của nàng mà đánh ra
Nhưng Phượng Yên Đan lại không thể ngờ, Phong Linh Nhi lại không thèm dùng Nguyên Lực hộ thể, ăn nguyên một đấm vào mặt, tuy không có cảnh tượng gãy răng hay phụt máu mũi, sưng húp mặt mày gì đó, nhưng một đấm này nếu không phòng thủ cũng có thể coi là khá đau
Phong Linh Nhi bị đấm một cái, khuôn mặt khẽ lệch đi một chút, sau đó lại như không có gì xảy ra, hai tay khẽ động, trong chốc lát đã bế Phượng Yên Đan trong tư thế thượng đế bế quan âm….à nhầm, tư thế Công Chúa !!!
- Đánh đẹp lắm!
Phong Linh Nhi mỉm cười nói
-Tại sao lại nhường ta?
Phượng Yên Đan vẫn chưa hết giận, nàng biết Phong Linh Nhi này sẽ không có ra tay giết mình nên mạnh mẽ đâm thẳng vào nàng, muốn thắng cũng không được, chi bằng đấm một cái cho bõ ghét
- Nếu không nhường thánh nữ, trận đấu chẳng phải sẽ kết thúc một cách nhanh chóng sao, thánh nữ và ta sẽ có một trận đấu thật bùng nổ như vậy sao?
Phượng Yên Đan ngẫm nghĩ cũng thấy hơi có lý, nhưng lại nói

- Nhưng cảm giác được nhường, khiến ta có cảm giác như mình bị chơi đùa vậy! Không thích! Dỗi!
Phong Linh Nhi cười cười, lại nói tiếp với Phượng Yên Đan
- Ta cố tình hạ thấp thực lực để đánh với thánh nữ, không có nghĩa là ta nhường người, cũng không phải muốn chơi đùa với người! Ta thực sự tôn trọng Yên Đan thánh nữ và xem người là đối thủ chân chính, thế nên mới làm vậy mà…
Phượng Yên Đan ngoảnh mặt ra chỗ khác, vẫn để mặc cho Phong Linh Nhi bế mình, thanh âm có phần dịu đi, nhưng vẫn có chút hờn dỗi khá đáng yêu
- Ta hông biết! Ta dỗi!
- Ngoan đi thánh nữ! Sau này ta sẽ chỉ nàng thật nhiều công thức nấu ăn rất độc và lạ, Cô Cô của người sẽ rất thích!
- Nhớ giữ lời đấy!
- Nhớ chứ! Chỉ là….
Phong Linh Nhi còn đang định nói tiếp, chợt ngừng lại, không thể thốt ra câu thứ hai, suýt nữa thì Vũ Lôi Phong hắn định nói: “Chỉ là ta là nam nhân, không biết khi ta bại lộ nàng có kêu cô cô đập chết ta không?*
Phượng Yên Đan thì tò mò nhìn quả cầu màu đỏ đen bị Phong Linh Nhi ném đi, nó hiện tại đang bay về một góc chiến đài, sắp hạ cánh xuống nền đất rồi
- Để xem sát thương thế nào! Phượng Hoàng Sinh Tử Nghiệp Hỏa nếu đánh một cú xuống đất như thế, hẳn là thành cái hố gần chục mét đi!
Phượng Yên Đan hứng thú, một mực quan sát
Phong Linh Nhi thì âm thầm bế Phượng Yên Đan bay lên cao thêm, quanh người còn hiện lên một vòng quang tráo bảo vệ cả hai

- Này Phong Linh Nhi, ngươi đừng bay xa quá, ta sẽ không nhìn rõ, còn cái vòng bảo vệ này, ngươi cũng kỹ tính quá rồi đấy nha, cùng lắm chỉ nổ có chút…
ẦM! ẦM! ẦM!
Phượng Yên Đan còn chưa dứt lời, một vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện
Mặt đất nơi Linh Vũ Nguyên Khí Cầu chạm vào trong nháy mắt không còn nhìn thấy, dường như không thể ngăn cản Linh Vũ Nguyên Khí Cầu tiến lên, nó đi đến đâu, mặt đất nát bấy đến đấy, hóa thành ngàn vạn hạt cát bụi nhỏ li ti bắn ngược lên không trung
Mặt đất giống như sắp nứt, ngay lúc quả cầu tiến vào mặt đất phân nửa, một trận rung chuyển dữ dội sinh ra, mặt đất như bị thứ gì đó cực lớn, cực cực lớn nện mạnh vào
Trên khán đài, từng ánh mắt trở nên khiếp sợ
- Mặt đất! Mặt đất đang rung chuyển?
- Đùa sao? Mọi đòn tấn công bên trong trận pháp dù mạnh đến đâu đi nữa, dưới Thần Hồn Cảnh không có cách nào ảnh hưởng tới bên ngoài được!
- Phong Linh Nhi này rốt cuộc là thứ gì? Sao có thể chứ? Chẳng lẽ ngay cả trận pháp bao đời nay của Thúy Hằng Thánh Địa cũng không thể ngăn được nàng sao?
Cả đám người hoảng hốt, vì trong khoảnh khắc đó, họ nhận ra bề mặt trận pháp vốn chỉ có vài vết nứt hiện tại đã trở nên chằng chịt.

Trên đó, vô số vết nứt liên kết với nhau như mạng nhện
Theo những vết nứt không ngừng sinh ra, mặt đất rung chuyển càng lúc càng mạnh, các khán giả tâm hình như muốn hỏng mất.

Không phải họ sợ cơn địa chấn này, thứ mà họ sợ là nguyên nhân gây ra nó
- Các trưởng lão! Mau! Gia cố phong ấn đi, phong ấn của Thúy Hằng Thánh Địa không thể cứ như vậy hủy đi được!

Từng đạo thân ảnh bay lên, Linh Hồn Lực ầm ầm đánh tới, các trưởng lão Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần đều không chút buông lỏng, tinh thần tập trung gia trì trận pháp, không để nó sụp đổ
Ngồi ở một góc chiến trường, tám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y, Trần Lệ, Long Thiên Linh, Long Ngạo Thiên, Lân Kiêu Hùng và Bách Lý Tuyệt Phong đều phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ ở gần sân đấu nhất, đương nhiên bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Ánh mắt chúng nữ đều mang theo cảm giác không thể tin nổi nhìn Phong Linh Nhi
Nhưng mà...
- Ai nha! Lại còn bế người ta theo kiểu Công Chúa?
- Đáng chết! Hắn còn chưa từng bế muội kiểu đó!
Sau khi nhìn thấy một màn trên không trung, Phong Linh Nhi được bao phủ trong một đaoh quanh tráo bảo vệ, trên tay bế Phượng Yên Đan quan sát vụ nổ.

Trong lòng chúng nữ bùng lên một ngọn lửa nặng mùi giấm chua.
- Không thể thu hồi lại chiêu này nữa, vậy thì cứ nổ một cú đi! Yên Đan Thánh Nữ, người phải hết sức bình tĩnh nhé!
Phong Linh Nhi ân cần nói với Phương Yên Đan
- Bổn thánh nữ đang dỗi, đừng nói chuyện với ta! Nổ xong liền bỏ ta xuống!
- Ha Ha! Vậy được rồi...Nổ!
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận