Hà Song Diệp vén chăn lên chuẩn bị rời giường.
Điều hòa mở cả đêm, có chút lạnh, Hà Song Diệp lập tức cảm nhận được hơi lạnh lướt qua bắp đùi.
Lúc này cô mới ý thức được chính mình không mặc quần ngoài...!
Hà Song Diệp:...!
Cho nên phản ứng vừa rồi của Huyền Minh Thạch là biết cô chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót!
Hà Song Diệp cả người đỏ bừng, cô thật tức giận nha, cả người là bị nhìn hết rồi...!
Cũng trách bản thân mình, thức khuya liền mệt mỏi mà ngủ, cửa cũng không thèm chốt.
Đúng là tìm chết mà...!
Cô chật vật vệ sinh cá nhân, tắm rửa, chậm rì đổi quần áo rồi mới xuống phòng ăn.
Nghĩ tới tình cảnh vừa nãy, mặt Hà Song Diệp lại có điểm nóng lên.
Huyền Minh Thạch xốc mí mắt: "Ăn cơm."
Hà Song Diệp mím môi ngồi xuống, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Dì Trương hôm nay lại trổ tài làm mấy món sở trường, trong đó có bánh quẩy cùng sữa đậu nành màu sắc cùng mùi thơm rất hấp dẫn.
Đây là điểm tự tin của dì Trương, là học được từ cha của dì ấy, trong nhà cũng có mở một tiệm bánh quẩy.
Bình thường Hà Song Diệp cũng rất thích món này, hôm nay dù có chuyện ngượng ngùng cũng không cản được con sâu tham ăn của cô.
Cô yên lặng cúi đầu, không hề nhìn Huyền Minh Thạch, đem bánh quẩy ngâm vào sữa đậu nành, sau khi mềm ra liền ăn ngon lành.
Huyền Minh Thạch nhìn Hà Song Diệp ăn uống, thẳng cho đến lúc cô ăn gần xong phần của mình thì ăn vẫn chưa bắt đầu động đũa.
"Ăn ngon không?" Đây là lần đầu tiên Huyền Minh Thạch thấy người ta ăn bánh quẩy như thế.
Hà Song Diệp gật đầu, vươn tay thay anh bẻ một đoạn bánh quẩy thả vào sữa đậu nành.
Huyền Minh Thạch chần chờ, dùng đũa thử một miếng.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao đối phương lại ăn ngon lành đến thế, bánh quẩy chiên nhiều dầu mỡ hơi ngấy sẽ được trung hòa bởi vị thanh thanh của sữa đậu nành ít đường trung hòa, dễ ăn hơn rất nhiều.
Ăn xong hai người nghỉ ngơi một chút liền quyết định ra cửa mua quần áo, bất quá chủ yếu là tìm y phục mới cho Hà Song Diệp.
Tiệc dạ hội thường đều là trang phục đặt may, hiện tại mới bắt đầu đi may đo thì không kịp nữa rồi nên đành phải tìm mua sẵn.
Huyền Minh Thạch lái xe đến một studio thời trang xa xỉ cùng nổi tiếng nhất trong thành, chuyên may trang phục truyền thống, thâm niên cũng đã hơn 40 năm.
Bọn họ vừa bước qua cửa kính tự động, liền được một nhân viên nhiệt tình tiếp đón: "Xin hỏi hai vị cần gì?"
Hà Song Diệp liếc mắt nhìn Huyền Minh Thạch.
Huyền Minh Thạch cười cười, tự cho rằng mình đang nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đến quẹt thẻ."
Nhân viên:....!
Hà Song Diệp:...!
Được rồi, còn sợ người ta không biết quan hệ của bọn họ sao?
Hà Song Diệp hít sâu một hơi, cười nói với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn xem y phục cùng giày và phụ kiện cho một buổi dạ tiệc."
Nhân viên bán hàng đã gặp qua không ít mỹ nhân, lần này còn bị nụ cười kia làm chói mắt, trong lòng có xung động muốn tìm kính râm đeo lên một chút.
Theo nhân viên bán hàng lên lầu hai, Hà Song Diệp nhất thời ngây người, thật nhiều y phục, ước chừng còn lớn hơn phòng quần áo của cô năm sáu lần.
Cô xem xét một lúc, phát hiện ra mấy dãy trang phục phần lớn đều là màu sắc nhã nhặn, cũng không có mấy màu, nhìn qua rất thanh nhã, tương đối giống tiên nữ, chọn nửa ngày vẫn không ưng mắt.
Hà Song Diệp thẳng thắn hỏi nhân viên bên cạnh: "Có màu nào nghiêm túc hơn không?"
Người bán hàng liền đưa cô lên lầu 3, Hà Song Diệp nhìn qua một lượt, ánh mắt liền dừng trên một chiếc sườn xám nổi bật, không hề dời đi.
Đó là một chiếc đần với thiết kế sườn xám, xẻ tà không cao, đường viền cổ áo kiểu Thượng Hải thiết kế chéo, dài đến bắp chân, họa tiết hoa lan xinh đẹp trên nền vải đen.
Có thể ở trong một studio xa xỉ làm nhân viên, đầu óc đương nhiên cũng không phải người thường, hiểu ý liền nở nụ cười: "Cô thích bộ này sao?"
Hà Song Diệp mím môi: "Lấy chiếc này."
Xem kĩ số đo, Hà Song Diệp phát hiện y phục này rất thích hợp với cô, phảng phất như dựa theo vóc người cô mà thiết kế.
"Số đo này..."
Cô có điểm nghi hoặc, sao lại trùng hợp đến thế.
Người bán hàng nở nụ cười: "Thật ra, chiếc váy này chưa từng tham gia trình diễn thời trang, cũng là một thiết kế rất được trông đợi nhưng sau khi thiết kế xong thì nhà thiết kế cảm thấy không hợp với bộ sưu tập này nên không đưa đi trình diễn."
Nói cách khác, là chưa có ai mặc qua, cũng là bộ trang phục duy nhất.
Hà Song Diệp do dự, như vậy không biết có thích hợp không?
Người bán hàng cũng không lo Hà Song Diệp sẽ không mua, ngược lại còn khẳng định trong lòng, người phụ nữ này nhất định sẽ xuống tiền.
"Có giày và phụ kiện không?" Hà Song Diệp thăm dò hỏi.
Quả nhiên!
Người bán hàng mỉm cười: "Có a, mời cô sang đây!"
Nhân viên bán hàng rất nhanh lấy ra một hộp giày tinh tế: "Đây là cùng một người thiết kế tạo ra, cô thấy thế nào?"
Hà Song Diệp sợ ngây người, nếu mặc bộ sườn xám kia thì đơn giản chỉ là đẹp, nhưng neessu phối cùng đôi giày cao gót này thì sẽ kinh diễm hơn rất nhiều.
Quả nhiên, sau khi Hà Song Diệp thử đồ, mang thử giày vào chân, xuất hiện ngoài phòng thay đồ lập tức liền dọa người bán hàng nhìn không chớp mắt.
"Tiểu thư, vóc dáng của cô rất đẹp."
Hà Song Diệp cười: "Cám ơn cô, phiền cô xuống dưới gọi chồng tôi lên đây một chút."
Người kia liền lập tức đi tìm Huyền Minh Thạch.
Quả thật đúng là vợ chồng, rất đẹp đôi, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau đúng là mỹ cảnh nhân gian.
Huyền Minh Thạch không hiểu Hà Song Diệp gọi anh để làm gì, chỉ cần cô thích thì anh mua là được rồi, tránh để cô trách anh giống như lần trước, mua quần áo không đúng ý cô thôi, còn muốn hỏi gì đây?
Bất quá anh cũng có chút hiếu kỳ, muốn xem Hà Song Diệp thích loại trang phục thế nào.
Suốt một đường đi người bán hàng không nói câu nào, lẳng lặng dẫn đường, anh cũng không tiện hỏi.
"Tiên sinh, bên này." Người bán hàng chỉ tay.
Huyền Minh Thạch nhìn sang, ngây dại.
Hà Song Diệp đang ngồi trên ghế sofa đen, trước mặt có một người đàn ông quỳ một chân trước mặt cô, thay cô chỉnh sửa giày.
Hà Song Diệp rũ mắt nhìn người kia, một lọn tóc mềm cứ thế rũ xuống bên mặt, nhìn qua vô hạn mị hoặc, dụ người vô hạn mơ màng.
Khóe mắt thấy nhân viên bán hàng đã trở lại, Hà Song Diệp ngẩng đầu nhìn Huyền Minh Thạch, ánh mắt đen láy của cô dưới ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rội mang theo một tia lưu luyến, chọc trái tim Huyền Minh Thạch bị kích thích đến ngứa ngáy.
Anh chăm chú nhìn cô, thấy cô cong cong khóe mắt cho mình một nụ cười xinh đẹp, anh nhịn không được đi tới.
Hà Song Diệp đưa túi xách bên người lên: "Chồng ơi, cái này đẹp không?"
Một tiếng "chồng ơi" này nhẹ nhàng gãi vào tận đáy lòng Huyền Minh Thạch, làm anh cảm thấy toàn thân mình đã bại lộ, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Anh cũng lần đầu tiên cảm thấy chuyện mình kết hôn với Hà Song Diệp là một điều sáng suốt, cô rất đẹp, rất chói mắt, lúc cười với người khác phảng phất giống như một tiểu yêu tinh bắt hồn người ta, vừa thanh thuần vừa tinh nghịch.
Hà Song Diệp thấy Huyền Minh Thạch không có phản ứng, tưởng anh không thích, khẽ cau mày: "Không thích sao?"
Huyền Minh Thạch phục hồi tinh thần, lắc đầu: "Rất đẹp."
Theo ánh mắt của Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp nhìn tới nam nhân vừa mới thay cô chỉnh lại giày, cười nói: "Cám ơn anh, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều."
Dáng dấp người đàn ông kia cũng rất tốt, cạnh mũi có một nốt ruồi duyên nho nhỏ, vừa vặn làm tăng không ít mị lực cho người này, khiến anh ta rất giống một hồ ly.
"Tiểu thư, bộ trang phục này thật vinh hạnh khi được cô mặc nó.", anh đỡ tay phải Hà Song Diệp.
Hà Song Diệp hoảng sợ, lập tức rút tay ra đứng lên.
Huyền Minh Thạch nhân cơ hội này kéo Hà Song Diệp vào lòng, bảo vệ cô: "Đây là vợ tôi."
Nhân viên phục vụ đang đứng một bên hóng hớt, lập tức tiến lên: "Thật ngại quá tiên sinh, vị này chính là..."
"Đáng tiếc.", nam nhân kia tỏ ra tiếc nuối, ánh mắt vẫn không rời Hà Song Diệp, "Tiểu thử, nếu rảnh rỗi có thể tới đây ngồi một chút, để tôi đưa cho cô danh thiếp."
Huyền Minh Thạch bước tới chặn tầm nhìn của người kia: "Không cần."
Hà Song Diệp đứng phía sau khẽ níu áo Huyền Minh Thạch, ý bảo anh không nên nói lung tung: "Anh ta chỉ chỉnh giày giúp tôi thôi."
"Muốn nghĩ thế nào cũng được.", người kia cười híp mắt đưa danh thiếp tới, "Khi nào rảnh rỗi thì gọi tôi, tôi rất thích cô."
Hà Song Diệp gật đầu, tiếp nhận tấm danh thiếp kia.
Thấy người sau lưng cứ vậy mà nhận đồ của người khác, đáy lòng Huyền Minh Thạch vô cùng khó chịu, rất muốn giật tấm danh thiếp kia xé nát.
Bất quá anh cũng không thất thố tới vậy, nỗ lực đè ép tâm tình, nhất định không được tức giận.
Người kia nhìn cổ trắng nõn của Hà Song Diệp, cảm thấy có chút trống trải: "Tiểu thư mỹ lệ, bộ trang phục này còn phải phối chút phụ kiện nữa, nhớ cẩn thận chọn."
Hà Song Diệp gật đầu, đưa mắt nhìn nam nhân kia rời đi.
Huyền Minh Thạch lạnh giọng: "Lại còn luyến tiếc sao?"
Hà Song Diệp:....!
Cái này là sao? Cô luyến tiếc bao giờ?
Hà Song Diệp mặc kệ Huyền Minh Thạch bày sắc mặt thối: "Không phải, anh ta là nhà thiết kế.
Còn nói tặng tôi y phục cùng túi và giày.
Giờ chỉ cần chọn mua phụ kiện nữa thôi."
Người bán hàng nhất thời trợn to hai mắt.
Huyền Minh Thạch nghe lời này, lập tức không cao hứng: "Cởi ra, chúng ta đi chỗ khác mua."
"Không cần, cái này miễn phí, tôi rất thích, anh cũng thấy rất đẹp mà."
Nói xong Hà Song Diệp cầm túi xách xoay một vòng, hai mắt to tròn, vẻ mặt câu dẫn nhìn Huyền Minh Thạch: "Rất đẹp mà đúng không?"
Được.
Huyền Minh Thạch không thể không thừa nhận, thực sự rất đẹp mắt, rất thành công hớp hồn người khác.
Anh ghét bỏ cảm giác không đúng của mình, trong một khắc kia anh còn có thể nghe rõ được tiếng tim đập rối loạn của mình.
Huyền Minh Thạch bày ra vẻ mặt không buồn cãi, ghét bỏ xoay người: "Tùy cô, đi mua trang sức thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...