Huyền Minh Thạch nhìn lại cổ tay mình đang bị Hà Song Diệp níu chặt, cũng không khác là mấy, liền xoay đầu, tiến tới gần lỗ tai cô nói khẽ: "A, cô nắm tay tôi cũng đau quá!"
Bị nhiệt khí không ngừng thổi tới, tai Hà Song Diệp lập tức đỏ ửng lên, cô nhanh chóng buông tay ra bước lùi về sau, cánh môi ấm nóng của Huyền Minh Thạch như có như không chạm vào tai cô...!
Cả hai người đều ngẩn ra...!
Huyền Minh Thạch sờ sờ môi mình, khóe miệng khẽ cong.
Hà Song Diệp nắm chặt tay, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Trong khi đó ở phía bên kia, hai người nọ vẫn đang bận rộn diễn trò.
Cố Nam Hành buông lỏng khí lực nhưng vẫn giữ cổ tay Vân Mộc Hương không buông.
"Đừng làm khó anh, anh và cô ta chỉ là hợp tác thương nghiệp.
Cô ta từ nhỏ đã theo anh không buông, anh chỉ xem cô ấy như một đứa em gái mà thôi, không hề có chuyện gì khác.
Anh và cô ta nhất định sẽ không kết hôn.
Mộc Hương, em phải tin anh."
Khóe mắt Vân Mộc Hương ướt át, ủy khuất nói: "Em không thể ở cùng với anh, em không muốn mang danh là người phá hoại hạnh phúc của người khác..."
"Anh không cho phép em nói như thế."
Huyền Minh Thạch đứng khuất sau chiếc cột lớn đã nghe không nổi nữa, anh cau mày nhìn Hà Song Diệp: "Còn chưa muốn đi sao?"
Hà Song Diệp hóng biến đến vui vẻ, kích động lắc đầu: "Sắp đến đoạn cao trào rồi, trọng điểm vậy mà anh đòi bỏ đi."
Huyền Minh Thạch thật sự không nói nổi, mặc kệ cô vậy.
Thanh âm tranh cãi đã nhỏ dần, Cố Nam Hành lại kéo vào trong lòng, đưa cô vào trong xe, hôn đến say sưa.
Một tay giữ chặt đầu cô, một tay bắt đầu di chuyển trên hông Vân Mộc Hương, điên cuồng chà đạp cánh môi xinh đẹp.
Nhìn thấy một màn này Huyền Minh Thạch chán ghét nhíu mày, mũi hừ một hơi.
Vân Mộc Hương tựa hồ rất tức giận với Cố Nam Hành, muốn đẩy người kia ra, lại bị bắt lại, một màn kinh diễm lại bắt đầu.
Hà Song Diệp không tiếng động thán phục.
Giữa lúc Hà Song Diệp chuẩn bị xem trực tiếp cảnh nóng, thanh âm trầm thấp của Huyền Minh Thạch lại xuất hiện bên tai: "Nếu cô không đi thì tôi đi trước."
Chuyện này cũng chẳng có gì để nhìn.
"Ách, nếu muốn ra ngoài thì phải đi ngang qua bọn họ đấy, sẽ không phá rối chuyện tốt của người ta không?"
Huyền Minh Thạch mặc kệ, anh cứ vậy Vân Mộc Hương ngượng ngùng trốn vào kéo Hà Song Diệp bước tới phía trước, dọa hai người trong xe giật mình.
Vân Mộc Hương ngượng ngùng trốn vào lòng Cố Nam Hành, gắt gao không muốn mặt mình lộ ra ngoài.
Cố Nam Hành kéo kính xe, sắc mặt khó chịu nhìn Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch đang đi qua.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Lại là hai người."
Hà Song Diệp không nghĩ tới người kia còn xoay kính muốn vấn tội, bị thanh âm kia dọa sợ, giật mình muốn nép vào người Huyền Minh Thạch.
Huyền Minh Thạch hừ lạnh, không khách khí: "Ở đây là bãi đậu xe."
Lời ít ý nhiều nhắc nhở bọn họ, muốn làm thì tìm chỗ khác, không nên ở chỗ này làm chướng mắt khắp nơi.
Vân Mộc Hương trốn trong lòng Cố Nam Hành nghe mấy lời này liền không thoải mái, cô ngẩng đầu lên nhìn Huyền Minh Thạch cách đó không xa.
Ánh đèn bãi xe chiếu rọi, khắc họa rõ ràng đường nét của Huyền Minh Thạch, tạo nên một loại mỹ cảm kì quái, là một dạng đẹp mắt hoàn toàn khác biệt so với Cố Nam Hành.
Trên người Cố Nam Hành là hơi thở của nam nhân chững chạc thành công, bá đạo ngang ngược, có tiếng nói lại đẹp trai.
Đối với nữ nhân vây quanh hắn đều không có hứng thú, thái độ lãnh đạm khó gần, chỉ để lộ nhu tình với một mình cô.
Mà Huyền Minh Thạch thì lại khác, trên người anh ta là khí chất của người trẻ tuổi, tràn ngập sức sống, phảng phất như một nam sinh vừa ra đời, thần sắc phóng đãng không hề che dấu, ra mặt chống đối Cố Nam Hành mà không hề sợ hãi.
Vân Mộc Hương mấp máy môi, nhìn nữ nhân khép nép bên người Huyền Minh Thạch, là người vợ mà giới hào môn không thừa nhận của Huyền Minh Thạch.....!
Cũng đều là nữ nhân được người có tiền để ý, vì sao số mệnh hai người các cô lại bất đồng đến vậy?
Vân Mộc Hương âm thầm tủi thân.
Nghe được Huyền Minh Thạch vậy, Cố Nam Hành đen mặt: "Trùng hợp mà xuất hiện cũng quá khó tin.
Mấy tấm ảnh kia cũng là mấy người phát tán chứ không ai.
Tôi nói có đúng không? Lại định rình rập tôi chứ gì?"
Hà Song Diệp bị mấy lời này làm tức chết.
Cô học Huyền Minh Thạch khinh thường nói: "Tưởng mình là hố đen vũ trụ hay sao mà nghĩ ai cũng quan tâm đến mình?"
Cố Nam Hành bị sặc một tiếng, nhìn về phía Hà Song Diệp: "Ba lần rồi đấy."
Hà Song Diệp trợn tròn mắt, ba lần thì sao? Ý tứ muốn đe dọa cô sao?
Huyền Minh Thạch bực mình: "Còn muốn uy hiếp người khác à?"
"Quả nhiên, cái loại thế này cũng chỉ lọt được vào mắt Huyền Minh Thạch cậu, bảo sao giấu cũng thật kĩ.
Huyền gia không tìm được ai khác à?"
Huyền Minh Thạch cũng chẳng thèm đáp lại, lời này còn không phải đem Vân Mộc Hương chửi đến không ngẩng đầu sao? So với Hà Song Diệp, Vân Mộc Hương còn bị giấu kĩ hơn.
Huyền Minh Thạch ý vị thâm trường nhìn Vân Mộc Hương một cái, trào phúng tràn ra cả mắt.
Cố Nam Hành đột nhiên có cảm giác thở không nổi:...!
Hà Song Diệp nhân cơ hội bồi thêm một câu: "Não rất hữu dụng, anh có một bộ chưa?"
Cố Nam Hành bị kích thích, muốn tính sổ với Hà Song Diệp.
Cô lại phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Huyền Minh Thạch bỏ chạy.
Trở về biệt thự, Hà Song Diệp ảo não, cô khẳng định đã bị nam chính cho vào danh sách đen rồi.
Huyền Minh Thạch vỗ vỗ bả vai cô: "Cô còn muốn lôi kéo đến khi nào?", vào đến nhà rồi vẫn nắm chặt tay anh không buông.
Hà Song Diệp lúng túng buông tha người ta, lễ phép nói xin lỗi.
Huyền Minh Thạch chớp mắt, không hề để tâm, ngược lại còn tán thưởng dũng khí mắng người của Hà Song Diệp: "Rất có khí phách."
Nhìn sắc mặt Hà Song Diệp, anh tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Cô nói xem qua hai năm nữa chúng ta tách nhau ra thì ai có thể bảo vệ cô đây?"
Lời này cũng không phải không có lý.
Hiện tại Huyền Minh Thạch muốn gia thế có gia thế, muốn năng lực có năng lực, đương nhiên Cố Nam Hành cũng khó động vào.
Cô thì khác, cô chỉ giống như một món đồ chơi nho nhỏ, hết thời gian liền bị vứt bỏ, khi đó, thế gian chỉ cần thổi một cái, toàn gia đình cô lập tức sẽ bị chỉnh đến khốn khổ.
Huống chi Cố Nam Hành là nam chính, tới cuối cùng là người thắng cuộc, cô làm như vậy không phải tự tìm đường chết sao...!
Hà Song Diệp run rẩy một chút: "Tôi sai rồi...", hiện tại làm sao mà sửa chữa được, cô chỉ còn nước chết mới thoát....!Không đúng, đến cuối cùng còn muốn tìm cô hợp tác cơ mà?
Hà Song Diệp nghĩ xong liền muốn mắng chửi chính mình.
Hiện tại cũng đã đắc tội người ta, về sau làm gì có cơ hội mà hợp tác cơ chứ?
Cô phiền muộn gãi đầu: "Phiền quá đi mất, tôi đi tắm đây."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi tắm xong, Hà Song Diệp mở điện thoại xem một chút.
Hà Song Diệp đăng nhập vào trang Bình Quả, một nền tảng có thể kiếm tiền bằng lượt view mà Huyền Minh Thạch đã chỉ cho cô.
Cô lướt qua kiểm tra bảng phân tích các video cô đã đăng lên, xác định được video làm macaron của cô có lượt tương tác cao nhất, cũng có rất nhiều người để lại bình luận rằng làm theo cách của cô thì lớp vỏ bánh macaron nướng lên không bị vỡ, cũng ít vụn bánh hơn.
Còn có các nền tảng khác, mỗi nơi đều có nhiều thêm người theo dõi, bất quá cũng không bằng XV của cô.
Chỉ có Bình Quả hiện tại là có rất nhiều người theo dõi từ nước ngoài, thật là kinh hỉ!
Huyền Minh Thạch đã nói chỉ cần trau chuốt nội dung và hậu kì video thật tốt thì rất nhanh sẽ có thương nghiệp muốn cô quảng cáo cho sản phẩm của mình, cũng là một loại thu nhập.
Cô sẽ nghiên cứu kĩ thêm một chút, hiện tại vấn đề chỉnh sửa biên tập video đã làm quen tay rồi, bất quá có lẽ nên đầu tư thiết bị tốt một chút....!
Cứ vậy Hà Song Diệp từ từ chìm vào giấc ngủ, điện thoại rơi ở một bên.
Trong mộng cô còn thấy được chính mình vứt một đống tiền vào mặt Huyền Minh Thạch, dõng dạc nói: "Trả mười triệu, về sau làm việc cho em..."
"Hà Song Diệp, hảo soái a!!!"
Hà Song Diệp không biết là do cô không chút nào phòng bị hay sao, Huyền Minh Thạch sáng hôm sau muốn gọi cô dậy cùng đi chuẩn bị quần áo, chưa kịp gõ cửa đã nghe được cô nói mới: "Huyền Minh Thạch, em muốn bao dưỡng anh..."
Anh giận không kiềm được, mở cửa đi vào xốc chăn Hà Song Diệp, liền thấy cô chỉ mặc một chiếc áo thun hai dây mỏng, bên dưới chỉ có một chiếc quần lót ren đen cùng màu.
Hà Song Diệp bị chăn trùm lên đầu, khó thở mà tỉnh, muốn vươn tay hất chăn sang một bên nhưng không được.
Cô sắp không thở nổi nữa, hổn hển nói: "Ai vậy, khó thở quá."
Người đè trên người cô, Huyền Minh Thạch lúc này đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn cắn răng nghiến lợi đánh một cái vào chiếc mông nhỏ đang liều mạng giãy giụa.
"Huyền Minh Thạch, anh có bệnh hay sao, tự nhiên đánh tôi."
Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi, cảm giác mình có điểm làm quá.
Thả người, ngồi sang một bên nhìn Hà Song Diệp từ trong chăn chui ra, để lộ nửa người.
"Anh bị bệnh à, tự nhiên ụp chăn lên đầu tôi làm gì?" Hà Song Diệp quả thực cũng bị anh làm tức chết rồi, tóc tai loạn thành một đoàn giống như ổ gà, xấu xí cực kỳ.
Căm tức nhìn Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp phát hiện cổ trắng nõn của người kia có điểm đỏ ửng, nghi hoặc hỏi: "Anh bị bệnh thật à?"
Huyền Minh Thạch không biết đặt mắt ở nơi nào cho phải, vừa rồi một màn kia thật sự là quá sức tưởng tượng của anh.
"Tôi không sao.
Cô nhanh một chút, hiện tại đã hơn 9 giờ rồi."
Hà Song Diệp gãi đầu: "Hôm qua thức hơi khuya", cô lại nhìn Huyền Minh Thạch đang né tránh không dám nhìn thẳng mình, "cổ của anh rất đỏ."
Huyền Minh Thạch phảng phất cảm nhận được, hình như cổ anh nóng thật, vội vàng che lại: "Không có việc gì, do nóng thôi."
"Tìm tôi có việc gì thế?" Hà Song Diệp muốn vén chăn rời giường.
Huyền Minh Thạch lại nghiên người thay cô đè chăn xuống.
Hai người cứ vậy, duy trì tư thế mập mờ trong cự ly rất gần.
Hà Song Diệp khó hiểu: "Anh làm gì thế?"
Huyền Minh Thạch lập tức tỉnh táo lại, rất nhanh buông chăn ra, xoay lưng đi ra cửa: "Cô nhanh một chút, chúng ta ra ngoài mua quần áo.
Sau đó trở về ăn cơm trưa."
Nói xong câu này người đã ra khỏi cửa.
Hà Song Diệp hoang mang, sáng nay người này bị cái gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...