Trên đường về, Hà Song Diệp gọi cho dì Trương, nhờ gì nấu thêm nhiều cơm một chút, còn lại để cô giải quyết.
Cho nên về đến nhà, hai người cũng chưa vội dùng cơm.
Sợ đồ ăn không đủ, Hà Song Diệp tìm thêm trong tủ lạnh một chút liền lấy ra một khối thịt ba chỉ cùng rau hẹ, làm một đĩa thịt xào hẹ.
Phi dầu tỏi thật thơm, Hà Song Diệp mới thả thịt vào, vừa đúng lúc Huyền Minh Thạch đi tới phòng bếp.
Chảo dầu nóng gặp thịt ba chỉ lập tức phực lửa thật cao.
Huyền Minh Thạch vội vàng tới kéo Hà Song Diệp tránh xa: "Có sao không?"
Anh là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, bị dọa sợ một phen.
Đáy lòng Hà Song Diệp vì một hành động này liền ấm áp vô cùng: "Được rồi, đại thiếu gia, không có việc gì."
Bị đuổi khỏi phòng bếp một lúc lâu nhưng Huyền Minh Thạch vẫn còn bày ra sắc mặt không được đẹp lắm, thì ra đồ ăn bình thường đều phải nấu như thế à?
Hà Song Diệp xào thị vàng ươm sau đó mới cho hẹ vào.
Đây là cách làm cô thích nhất, thịt ba chỉ sẽ mềm vừa vặn, thơm ngào ngạt, lại thêm chút dầu hào liền có gia vị trộn cơm, mĩ vị không thể chối từ.
Vừa ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy Huyền Minh Thạch đã bắt đầu đứng lên bới cơm.
Đây thật là làm người ta kinh ngạc, đại thiếu gia còn biết bới cơm đấy.
Huyền Minh Thạch thấy Hà Song Diệp nhìn mình đến phát ngốc, lập tức đoán được: "Có bao nhiêu suy nghĩ cũng hiện lên trán rồi, lão tử nhìn một cái là thấy ngay."
Hà Song Diệp không phục: "Thế anh đoán tôi nghĩ gì?"
Huyền Minh Thạch: "Đại thiếu gia còn biết bới cơm đấy."
Hà Song Diệp:....!
Lại bị hắn đoán trúng, bất quá, chuyện bị đoán trúng còn đáng sợ hơn chuyện hắn biết bới cơm nữa....!
Hà Song Diệp ho khan một tiếng, ngượng ngùng đặt đĩa thịt lên bàn: "Bình thường là có ba món mặn, hôm nay hai người ăn thì tôi làm thêm một món nữa, có thể ăn rồi."
Cơm nước xong, Huyền Minh Thạch chủ động dọn dẹp chén đũa.
Hà Song Diệp sửng sốt, nhìn động tác thuần thục của đối phương, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Chưa cần phải nói gì đã tự giác như thế, không phải đã nói là 7 ngày cô phải làm sao? Sao đổi lại thành Huyền Minh Thạch dọn dẹp rồi.
Huyền Minh Thạch thấy Hà Song Diệp bất động, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là biểu tình sửng sốt đến ngốc lăng ban nãy.
"Tò mò cái gì nữa?"
Hà Song Diệp lắc đầu: "Không có, là ngạc nhiên thôi.
Về sau chắc chắn anh sẽ là một người chồng tốt."
Lời Hà Song Diệp nói cũng không sai, hiện tại có rất nhiều nam nhân sau khi đi làm về nhà chỉ nằm suốt trên sofa lướt điện thoại, ăn cơm xong liền xem tivi, mặc kệ vợ mình thui thủi làm hết việc nhà.
Tâm tình Huyền Minh Thạch rất tốt, nhàn nhã đáp: "Cô nấu ăn thì tôi dọn dẹp cũng là chuyện bình thường mà", chưa kể trong nhà cũng có máy rửa chén, cũng không phải động tay, thu thập các thứ thì anh vẫn làm được.
Xong xuôi mỗi người tự trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hà Song Diệp vừa vào phòng, liền không nhịn được nhớ tới dáng vẻ Huyền Minh Thạch thu dọn chén đũa, thực sự rất đẹp trai
Thôi, không được nghĩ nữa!
Hà Song Diệp vỗ vỗ mặt mình, cầm điện thoại di động lên xem tin tức, đập vào mắt chính là tiêu đề lớn: "Tổng tài Cố thị nuôi chim hoàng yến".
Tổng tài của Cố thị? Là Cố Nam Hành?
Quả nhiên, đúng là sự việc hôm trước.
Mặc dù hình chụp đều chọn hình out nét những vẫn có thể nhìn ra được là Cố Nam Hành cùng Vân Mộc Hương, bởi vì...!bối cảnh cùng trang phục chính là chỗ đó.
Ái chà, Hà Song Diệp gãi đầu, nam chính lần này sao vậy? Để một cái tin tức như vậy càng lúc càng hot, cả ngày rồi chưa gỡ, chẳng sợ Diêu gia thấy được thì rách việc à.
Kỳ thực, Cố Nam Hành đã dùng không ít tiền muốn gỡ bài, bất quá có người muốn hắn vào đường cùng, người vừa mới dọn dẹp chén đũa trở về phòng, Huyền Minh Thạch.
Huyền Minh Thạch nhìn tiêu đề lớn chạy khắp cái mặt báo cùng các trang mạng xã hội, bật cười một tiếng.
Anh đã điều tra qua một chút, nguyên lai là có một paparazi tình cờ có mặt ở chỗ, nhanh tay ghi lại một màn kia.
Hắn bình thường chỉ thích săn đuổi minh tinh, chỉ lâu lâu mới để ý đến hào môn, không nghĩ tới cậu ấm của Cố thị Cố Nam Hành lại nuôi tiểu tam bên ngoài.
Huyền Minh Thạch dùng ngón tay thon dài của mình bật tới bật lui zippo trong tay, đọc lại một lượt tin nhắn:
"Hôm qua paparazi kia tìm Cố Nam Hành đòi tiền, thế nhưng Cố Nam Hành còn bận vui vẻ tình thú trong khu chung cư kia, không trở về nhà.
Paparazi không liên lạc được, cuối cùng bán ra ngoài."
"Xem ra bán tin này cũng không được bao nhiêu, bỏ chút tiền đã định gỡ bài, bất quá bây giờ thì khó rồi."
Người kia còn nói: "Tôi giúp cậu đến đây là xong, sau đó tự mình chuyển khoản đi."
Huyền Minh Thạch xác định lại giá cả, sau đó xuống tay chuyển tiền.
Cầm y phục, Huyền Minh Thạch định đến phòng tắm, bất quá lại ghé vào phòng Hà Song Diệp định nói qua tin tức kia.
Vừa vào phòng đã thấy Hà Song Diệp bận hóng hớt bát quái đến quên mất mình mới thay đồ ngủ, Huyền Minh Thạch ho một tiếng: "Tôi đi tắm."
Hà Song Diệp:....!
Anh đi tắm thì liên quan gì đến tôi?
Hà Song Diệp đỏ mặt, cô cũng không phải biến thái, cô đâu có định xông vào phòng tắm, là anh ta không khóa cửa mà.
Huyền Minh Thạch nghĩ tới mình hôm nay có chút thất thố ngốc ngếch, bất quà vừa vào phòng tắm liền phát hiện mình quá ngây thơ rồi.
Huyền Minh Thạch cầm bộ áo choàng tắm lên, logo HB này anh biết, một kiện áo choàng tắm liền hơn một vạn.
Áo choàng tắm của HB có chia size nam nữ, số trên chiếc áo choàng này chính là của nam.
Cho nên, vật này, là ở đâu ra?
Huyền Minh Thạch lập tức cầm áo choàng tắm xoay người, trở lại phòng Hà Song Diệp.
Nữ nhân kia còn bận nằm sấp trên giường chơi game, áo ngủ lụa hồng nhạt bị đè làm lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn.
Huyền Minh Thạch nheo mắt nhìn, ánh mắt từ vòng eo mê người liền chuyển, nhìn tới chân dài khả ái, bàn chân còn có mấy chiếc móng nhỏ hồng xinh xinh.
Anh hắng giọng một tiếng.
Hà Song Diệp nghe động tĩnh liền xoay người, nhìn thấy Huyền Minh Thạch đang cầm một kiện áo choàng trên tay.
"Sao thế?"
Hà Song Diệp không hiểu, không phải nói đã đi tắm à, sao còn tìm tới cửa, cô đâu định đi nhìn anh ta tắm.
Huyền Minh Thạch cắn răng vứt áo choàng tắm xuống đất, đi vào phòng rút mấy tờ khăn giấy trong hộp, cẩn thận lau từng ngón tay, giễu cợt nói: "Cô về sau cũng đừng mang nam nhân tới chỗ này, rất bẩn, bị phát hiện cũng rất phiền."
Hợp đồng cũng không nói chuyện không thể có tình nhân, bất quá phải cẩn thận.
Nếu đã đem đến tận nhà mà còn bị phát hiện, hai bọn họ chỉ có hai cái miệng đương nhiên sẽ nói không lại.
Hà Song Diệp mù mờ: "Hả?"
Cô nhìn Huyền Minh Thạch một lúc lâu, lại nhìn áo choàng rơi dưới đất, đột nhiên nghĩ tới Kiều Nhất.
Thấy Huyền Minh Thạch muốn bỏ đi, cô vội vàng nhảy xuống giường kéo tay anh: "Đợi một lát."
Huyền Minh Thạch đen mặt xoay người lại: "Còn muốn nói gì nữa?"
Hà Song Diệp liếm môi khô, nói một hơi: "Cái kia là áo choàng của người hàng xóm bên cạnh.Vừa lúc đang tắm thì hệ thống nước bị vỡ cho nên mới đến nhà chúng ta..."
Thanh âm của Hà Song Diệp càng lúc càng nhỏ, sao cô lại có cảm giác càng chùi càng đen vậy nhỉ....!
Nghe xong mấy lời này vẻ mặt Huyền Minh Thạch lại càng thêm khó coi.
"Đem đi trả."
Nín nửa ngày, Huyền Minh Thạch nghiếng răng nói một câu.
Hà Song Diệp nhíu mày, nhìn áo choàng trên đất: "Hay là giặt sạch rồi hẵng trả cho người ta."
Mà lúc này, đương sự đang được nhắc tới nhận được điện thoại của Lưu Năng.
Lưu Năng ào ào nói: "Tôi lạy cậu.
Kiều Nhất, Kiều gia gia, không phải cậu nói cậu không thích cô gái nhà bên à? Sao lại còn mặc áo choàng tắm chạy đến quyến rũ người ta? Tôi nói cho cậu biết, cậu bị chụp được rồi."
Kiều Nhất: ".....!Ai bảo cậu gọi đội thi công chẳng ra gì.
Nếu ống nước không vỡ thì tội gì tôi phải đi tắm nhờ?"
Bị paparazi đe dọa một phen, nghe mấy lời này, Lưu Năng đột nhiên không biết nói gì.
"Nói đi, giá bao nhiêu?" Kiều Nhất nhìn cánh tay mình.
Lần trước thủ vai một quân nhân, chiến trường hỗn cảnh làm da anh đen sạm cùng phát thô không ít.
Xem ra phải chú ý dưỡng da một chút, mấy hôm nữa sẽ khai máy một bộ phim tiên hiệp, vẫn đen thui thế này thì không tốt lắm.
Lưu Năng: "300.000"
Kiều Nhất bật cười, muốn anh dùng từng đó tiền để mua một tấm ảnh à, "Không mua.".
Kiều Nhất cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy có chuông cửa, kéo rèm nhìn một chút liền thấy có hai người bên dưới.
Là Huyền Minh Thạch cùng Hà Song Diệp đến trả áo choàng tắm.
"Cô cũng nên nói cho tôi biết hàng xóm của mình là một minh tinh." Huyền Minh Thạch vừa mới biết được người kia là Ảnh Đế Kiều Nhất, khuôn mặt càng thêm khó coi.
Hà Song Diệp: "Thì có ảnh hưởng gì chứ? Anh ta là ai thì cũng chỉ là hàng xóm thôi mà, đâu có ảnh hưởng gì."
Huyền Minh Thạch nhìn cô một cái, có chút buồn cười, quả là tiểu cô nương thanh thuần cái gì cũng không rõ: "Hắn là minh tinh, quanh người sẽ có không ít paparazi túc trực chụp trộm."
"Thật sao?"
Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi: "Đúng vậy."
Quả nhiên là một cô bé đơn giản, Hà Song Diệp là chưa từng bị đòn hiểm.
Lúc trước, ba anh, Huyền Tín Kỳ không biết vì sao được rất nhiều người quan tâm, thậm chí còn có một nữ minh tinh lợi dụng cơ hội muốn bò lên giường, gây ra náo loạn một trận.
Sau đó cả nhà bọn họ bị chửi bới tới tấp, vùi dập không thể ngóc đầu lên được.
Anh năm đó cũng không thể tiếp tục học hành bình thường, phải về quê học ở một ngôi trường trong trấn nhỏ, sau đó còn thay đổi ngoại hình không ít mới thuận lợi học hết cấp 3, đậu vào đại học.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...