“Nhẹ, nhẹ một chút.. A, đừng động nơi đó! Ưm, thật thoải mái! Ha.. Ha..!!”
“Sư phụ, người làm ơn đừng phát ra những âm thanh dễ gây hiểu lầm như vậy nữa được không? Ai không biết nghe được, còn lầm tưởng thầy trò ta đang làm chuyện gì mờ ám!”
Mặt Đồng Mẫn Mẫn đen sì như gan heo, không kiên nhẫn nói.
Sở Hoài Thu tức giận, quay sang hét lên:”Còn không phải là tại ngươi? Nếu không phải tại ngươi vứt ta vào chỗ đó đi khiêng cát khiêng đá, thì ta nào đã phải chịu đau nhức như bây giờ.” Toàn bộ thắt lưng và xương bả vai y đều muốn sụn xuống rồi nè!
Đồng Mẫn Mẫn nhấn nhấn huyệt vị trên lưng Sở Hoài Thu, thản nhiên nói:”Thì con đang chuộc lỗi bằng cách giúp sư phụ đấm bóp đó thôi, còn la lối gì nữa.”
Sở Hoài Thu hừ hừ không vui, nhưng vẫn để Đồng Mẫn Mẫn tiếp tục làm công việc của mình.
“Sư phụ, người thật là không còn ngân lượng?” Đồng Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt Sở Hoài Thu dò hỏi.
“Tất nhiên. Chứ nếu không con nghĩ, ta cực khổ giả dạng làm đạo sĩ chỉ vì muốn đi thu hồi mớ yêu lực cỏn con đó thôi chắc? Ngân lượng cũng là thứ không kém phần quan trọng.” Chưa nghe qua câu, một đồng tiền cũng làm khó bước chân anh hùng hảo hán à!
Đồng Mẫn Mẫn dừng tay, nắm cằm hơi suy nghĩ:”Sư phụ, chúng ta là người xấu đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi.
“Ta thì thường thôi, còn con thì xấu hung tàn.” Sở Hoài Thu lựa lời mà đáp.
Đồng Mẫn Mẫn vỗ xuống tấm lưng y một cái, dám bẻ cong lời của nàng.
“Ý con không phải vậy. Sư phụ, người mang con đi chơi được không?” Mắt long la long lanh trông mong nhìn y.
Sở Hoài Thu nhíu mày:”Trời đã tối rồi, còn muốn đi đâu nữa?” Con bé này thật là, không lo chuyên tâm tu luyện mà suốt ngày chỉ nghĩ đi chơi.
Đồng Mẫn Mẫn cười, nụ cười khiến Sở Hoài Thu lạnh sống lưng, y linh cảm thấy có điều không lành, tiểu ác ma này lại nghĩ ra trò gì nữa đây?
Môi Đồng Mẫn Mẫn kéo ra, bí ẩn nói:”Sư phụ người không biết, có một số nơi chỉ khi trời tối mới thích hợp ghé thăm.” Còn phát ra một tràng cười rùng rợn, dọa Sở Hoài Thu run lẩy bẩy.
“Là nơi nào con mau nói, đừng làm vi sư sợ!”
Đồng Mẫn Mẫn “Ha hả” vỗ vai y:”Đến đó rồi sư phụ sẽ biết, đó là nơi rất thú vị nha!”
Không đi có được không? Sở Hoài Thu không tiếng động phản bác.
“Đây là nơi thú vị mà con nhắc đến sao?”
Sở Hoài Thu thật muốn hét lên, nơi này một chút cũng không thú vị!
Y đang ở Khải Thanh phái, môn phái tu tiên đỉnh đỉnh đại danh giang hồ, cũng là cấm địa đối với những ma tu như bọn hắn.
Số là trong lúc ngồi đợi Sở Hoài Thu ở quán trà phía đối diện, thím Từ - Bà chủ tiệm trà – Thấy Đồng Mẫn Mẫn nhàn chán ngồi một mình nên đến trò chuyện cùng nàng, nói được một lúc thì thím ấy có nhắc đến Khải Thanh phái, nơi quy tụ vô số anh tài trong thiên hạ.
Khải Thanh phái không luận gia cảnh xuất thân của môn đệ, cho dù là thân vương quý tộc hay kẻ ăn xin đầu đường xó chợ, đều hưởng chung một cung cách đối xử như nhau, nơi đây chỉ tôn vinh những người có thực lực, những thứ khác xin được miễn bàn đến.
Vốn Đồng Mẫn Mẫn cũng không hứng thú gì với môn phái đó, vì suy cho cùng nàng là tu ma còn họ là tu tiên, chí hướng bất đồng, nói tiếp nữa thì chỉ có đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Nhưng phần quan trọng là ở sau đó, cả thiên hạ này đều biết rằng, từ thuở khai thiên lập địa, từ trên trời bỗng rơi xuống một thanh kiếm như tia chớp giáng thẳng vào chính địa Khải Thanh phái như hiện giờ. Xanh như nước xuân tháng ba, lạnh như hồ đông tháng mười. Họ gọi nó, là Bích Hàn kiếm.
Bích Hàn kiếm ngự ở Khải Thanh phái trấn trụ yêu ma quỷ quái tứ phương, là thần vật mà giới tu đạo tôn sùng, các đời trưởng môn Khải Thanh phái đều có nhiệm vụ trông giữ nó. Trời có thể sập, đất có thể lỡ, chỉ duy Bích Hàn kiếm là không bao giờ được ngã, sừng sững như tôn nghiêm của Khải Thanh phái. Ấy thế mà có hai tên ngốc không biết sống chết, muốn lẻn vào thánh địa linh thiêng này.
Sở Hoài Thu cố gắng triệt tiêu ma khí trong cơ thể hai người, y không muốn giữa chừng bị phát hiện ra lại phải trở thành bia tập bắn cho đám đệ tử Khải Thanh phái, bọn họ mà xúm lại đánh hội đồng thì y chỉ có nước chết, Sở Hoài Thu lo lắng không thôi. Cố tình cái người xúi bậy y đến đây vẫn cứ nhởn nhơ như không, tung tăng dạo bước như chốn không người qua lại, đã vậy còn hỏi một câu khiến y hận không thể lập tức đá bay nàng.
Người nào đó hồn nhiên vô số tội, điểm ngón tay giữa môi nghiêng đầu đáng yêu, nói.
“Không biết phòng bếp nằm ở đâu ấy nhỉ? Sư phụ người đói bụng không, con đói bụng quá, chiều giờ vẫn chưa ăn gì. Sao sư phụ đổ mồ hôi ghê thế, bộ trời có nóng lắm à?”
Ta nóng máu với ngươi thì có, nhà ngươi không thể nhỏ giọng hơn một chút được sao? Nếu để người ở đây phát hiện không cần phải tìm phòng bếp chi cho xa, hai người chúng ta liền lập tức bị “làm thịt” đến không ra hình hài.
“Khá khen cho hai tên ma đạo các ngươi, lại dám to gan mò tới tận Khải Thanh phái này. Xem ra là muốn ta giúp các ngươi sớm độ kiếp chăng?”
Một giọng nói trầm trầm uy nghiêm chợt vang lên từ phía sau, trong đêm tối càng thêm lạnh lẽo khiến Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu giật thót người, không biết đối phương đã đến từ bao giờ.
Tà áo bay phất phới, nam nhân diện mạo nghiêm nghị nhàn nhạt nhìn hai người, thu vẻ mặt sốt sắng của Sở Hoài Thu vào mắt, không nhanh không chậm, nói.
“Lần trước không giết ngươi quả thật là sai sót của ta, ngươi vẫn chứng nào tật nấy đi làm điều xằng bậy, đã vậy còn xúi giục người khác làm bậy theo ngươi. Ta nếu vẫn cứ để yên nhìn ngươi làm càn, thì ta sẽ không gọi là Cố Ngạc Thiền Vũ nữa.” Nói rồi liền vận khí tạo ra quả cầu năng lượng màu bạc, nhưng giông lốc mạnh mẽ cuốn phăng mọi thứ xung quanh.
Trời ơi, tai họa ập đến rồi! Sao ta lại nghe theo ranh con này mà chạy đến đây cơ chứ, có khác gì là đi nộp mạng đâu. Đúng là làm phúc phải tội mà!
Đang lúc Sở Hoài Thu hoảng loạn không biết nên làm gì, thì một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay y kéo đi.
“Còn đứng đó làm gì, không mau chạy đi thôi!”
Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu đờ người ra không phản bác được câu nào thì có hơi tức giận, khí thế dõng dạc bình thường lúc mắng nàng chạy đi đâu hết rồi, dù có dưới cơ người khác cũng đừng biểu hiện rõ ràng vậy chứ, có yếu thì cũng phải cố mà tỏ ra nguy hiểm vào.
Mày khẽ động, Cố Ngạc Thiền Vũ trầm giọng.
“Muốn chạy? Không dễ vậy đâu.”
Hắn hất quả cầu năng lượng lên cao, quả cầu dần phình to ra rồi nổ tung thành tấm lưới bán vòng phủ chụp xuống hai người, nhốt Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu bên trong.
“Nguy rồi! Mẫn Mẫn, cẩn thận đừng động vào kết giới!”
Sở Hoài Thu hét lên, kéo giật tay Đồng Mẫn Mẫn đang muốn tiếp tục chạy.
Đây không phải là kết giới bình thường, nó ẩn chứa nguồn pháp lực cường đại mà không gì có thể phá hủy được. Đừng nói là tiên nhân, ngay đến cả Thượng Tiên cũng phải chật vật trước một chiêu này của Cố Ngạc Thiền Vũ, đây là chiêu tất sát mạnh nhất của hắn.
Ngay lúc đó, tấm kết giới bắt đầu thu hẹp lại.
Sở Hoài Thu quay phắt người trừng Cố Ngạc Thiền Vũ đang lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, tức giận nói.
“Thả nàng ra, ta đồng ý đi theo ngươi nhận tội.”
Y không thể làm gì hơn, đây không đơn thuần là việc thỏa hiệp hay không thỏa hiệp. Ma tu cấp cao nếu gặp phải thứ này còn khó lòng mà kháng cự, đừng nói chi đến một ma tu bình thường, chạm phải nó đồng nghĩa với việc sẽ hồn phi phách tán. Sở Hoài Thu không thể trơ mắt nhìn Đồng Mẫn Mẫn khó khăn lắm mới luyện thành căn cơ, lại dễ dàng bị hủy đi như vậy được.
Cố Ngạc Thiền Vũ đạm khinh, lạnh giọng nói:”Ngươi nghĩ ngươi có quyền đưa ra điều kiện sao? Sống chết của các ngươi đều nằm trong tay ta, thả hay không thả không đến phiên ngươi lên tiếng. Ngươi ít ra vẫn còn phần người trong khi nó đã hóa ma, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành yêu nghiệt đi gây hại đến chúng sinh. Mà đã là yêu nghiệt thì cần phải bị tiêu trừ, sống trên thế gian này chính là sai lầm lớn nhất mà nó phạm phải.”
“Ai cho ngươi tùy tiện quyết định sự tồn vong của ta?” Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, khí phách đáp trả:”Ở đâu ra cái luật, chỉ cho phép tiên mà không cho phép ma tồn tại? Chính ngươi mới không có quyền xen vào sống còn của ta!”
“Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.” Cố Ngạc Thiền Vũ từ từ gập lại những đốt ngón tay, kết giới theo đó thu hẹp càng nhanh:”Để ta xem yêu nghiệt nhà ngươi có bản lĩnh gì thoát ra.”
“Hừ, tưởng ta sợ ngươi chắc! Chết thì chết, dù sao cũng không phải là chưa từng chết qua!” Nàng cười giễu:”Tu tiên mà như ngươi, thà ta tu ma còn sướng hơn. Trái tim của tiên nhân nếu như đã hóa đá không còn cảm xúc, ta tình nguyện nhập ma ít ra còn giữ được một chút lòng nhân nghĩa.” Nói rồi nàng quay sang nhìn Sở Hoài Thu cười, nắm tay y lao vào hào quang sáng rực phía trước.
Sở Hoài Thu nhìn bóng lưng nhỏ bé nắm tay y kiên định không quay đầu lại, khóe môi vô thanh vô tức cong lên, ánh mắt chậm rãi hiện lên tia ấm áp. Được, ta bồi con cùng chết!
Điều kì diệu xảy ra, ngay khi gần va vào lớp màn kết giới hai người đồng thời nhắm chặt mắt.. đi xuyên qua!?
Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu kinh ngạc nhìn nhau một lúc, không dám tin là mình vẫn còn sống. Kiểm tra trên dưới. Ồ, không bị xây xát gì luôn, tay chân vẫn toàn vẹn không hề sứt mẻ gì.
Đồng Mẫn Mẫn đưa tay sang véo đùi Sở Hoài Thu, Sở Hoài Thu “Éc!!!” một tiếng căm hận quay lại trừng nàng, không thua kém tiến đến kéo banh hai bên má nàng ra.
Đau chết đi được! Kiểm tra hoàn tất, đã có chứng thực hai người vẫn còn sống. Đồng Mẫn Mẫn xoa xoa hai má, Sở Hoài Thu xoa xoa bên đùi, nhìn nhau đầy oán hận, nếu không phải kiêng kị Cố Ngạc Thiền Vũ ở đây, hai người thật muốn đồng thanh gào lên.
Cố cần phải mạnh tay vậy không? Khuôn mặt/Cái đùi của ta bị ngươi phá hỏng mất rồi!
Cả hai ăn ý không tiếp tục truy cứu vấn đề làm sao mình vẫn còn sống nữa, trước nhanh chân tìm nơi lẩn trốn trước khi đám người Khải Thanh phái kéo đến.
Người ngạc nhiên nhất có lẽ vẫn là Cố Ngạc Thiền Vũ, hắn không thể tin nhìn vào kết giới còn nguyên vẹn trước mặt. Đây là thứ mà hắn đã dồn bao tâm huyết luyện nên, Cố Ngạc Thiền Vũ tự tin cho rằng, dù có là Thiên Tiên đại nhân thì cũng phải mất một lúc mới hóa giải được nó. Vậy mà không ngờ có ngày nó bại trong tay hai kẻ tầm thường, lại còn là người của ma đạo.
Không, nhất định là nhầm lẫm ở đâu đó! Kết giới của ta không thể có sai sót gì được!
Cố Ngạc Thiền Vũ mò mẫn tấm màn kết giới, mắt thấp thoáng chứa đựng một tia điên cuồng, muốn từ đó truy ra nguyên nhân cho sự vô lí mà hắn không thể hiểu, không quan tâm Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu hai người đã chuồn đi mất.
“Ma khí?!”
Trưởng môn Khải Thanh phái – Tiêu Mặc Phùng – mở bật mắt ra, hắn vừa cảm nhận được khí tức của hai kẻ xâm nhập vào thánh địa, vội từ trên đài tu nhảy xuống, truyền lệnh cho hai người đứng gác lập tức triệu tập toàn bộ đệ tử Khải Thanh phái khẩn trương đến cấm địa xem xét tình hình.
“Sư phụ, đây là đâu, sao yên tĩnh quá vậy?”
Đồng Mẫn Mẫn nhìn những tòa kiến trúc xung quanh, không thể lí giải được vị trí mà chúng được dựng nên, y như một cái bát quái mê hoặc nhân tâm nằm xen kẽ nhau, không thể phân biệt được đâu là đâu. Trước mắt là bốn bệ đá nhân sư được đặt ở bốn góc, mở ra con đường âm u dẫn vào tòa thành sừng sững nghiêm trang, hai người đứng trước cổng vòm, không do dự nhiều lắm bước vào.
“Làm như ta sống ở đây ấy!” Ngụ ý, sao mà ta biết được.
Đồng Mẫn Mẫn liếc mắt khinh thường:”Hỏi người cũng như không.”
“Vậy thì đừng hỏi.” Sở Hoài Thu thờ ơ.
“Ta mà còn hỏi người gì nữa, thì ta là con chó nhỏ.”
Ngươi vốn đã là con chó nhỏ rồi còn gì! “Ngươi nhớ mặt ngươi đó!”
“Mặt của con con không nhớ chẳng lẽ đi nhớ cái mặt xấu hoắc của sư phụ.” Toàn nói chuyện hiển nhiên không à!
“Đẹp hơn ngươi là được, chung vô diệm.”
“Chung vô diệm so với cái tên mặt trắng nào đó thì hãy còn tốt chán.”
“Ngươi bảo ai mặt trắng?”
“Ai vừa trả lời thì là người đó.”
“Ngươi..!!”
Hai người chỉ lo cãi vã không biết sống chết tiếp tục đi vào trong. Cũng khó trách Sở Hoài Thu không biết đây là đâu, nơi này là cấm địa mà ngay cả người của Khải Thanh phái cũng vô phương biết chính xác vị trí của nó, nó không nằm cố định ở một nơi mà liên tục di chuyển trong không gian, có thể hôm nay nó nằm ở đây nhưng ngày mai thì chưa chắc, không biết là may mắn hay xui rủi kiểu gì mà hai người đi lạc này lại có cơ hội được diện kiến.
Bốn con sư tử đá trấn thủ đại môn từ lúc hai người bước vào liền động đậy, nhảy xuống khỏi bệ đá, như vũ bão lao đến tấn công hai kẻ đột nhập.
Cảm nhận được sát khí hội tụ phía sau, Sở Hoài Thu liền nhanh tay vung tay lập kết giới bảo hộ hai người. Sở Hoài Thu còn đang đinh ninh vì sao hai người lại thuận lợi tiến sâu vào đây mà không có gì cản trở, hóa ra là y vui mừng quá sớm, đã biết là không có chuyện dễ dàng vậy mà.
Một cú tát nặng ngàn cân giáng xuống, lực đạo mạnh đến mức kết giới lún hẳn xuống một tầng mặt đất nứt ra, Sở Hoài Thu phải gồng mình lên mới bảo trụ được kết giới trước sức mạnh phi thường dữ tợn của sư tư đá. Chưa hết con này thì những con khác đã vồn vã tấn công, vây khốn hai người không một khe hở, tình thế vô cùng hiểm ác.
Cứ tiếp tục như vầy thì không ổn, y không thể cầm cự lâu hơn được nữa, phải mau nghĩ cách gì đó thu hút sự chú ý của chúng, nếu không hai người chỉ còn nước chờ chúng tiến đến đánh cho ra bã .
Trong một giây đồng hồ Sở Hoài Thu nghĩ ra vô vàn cách, nhưng không có cách nào là khả thi, muốn thoát ra cũng không phải là không thể, chỉ cần y.. Sở Hoài Thu liếc nhìn Đồng Mẫn Mẫn im lặng đứng kế bên, chỉ cần y bỏ con nhóc này lại là được, không bị vướng bận, y có thể dễ dàng thi triển phép thuật hơn.
Sở Hoài Thu cắn mạnh xuống môi mình đến bật máu, y đang nghĩ đi đâu vậy chứ, nhớ đến bàn tay đã nắm chặt tay y không buông lúc đối mặt với Cố Ngạc Thiền Vũ, Sở Hoài Thu cắn răng gia tăng nội lực phòng ngự, mồ hôi không ngừng chảy dọc hai bên trán. Bằng mọi giá y sẽ không bỏ mặc nàng.
Trong lúc Sở Hoài Thu đấu tranh nội tâm kịch liệt, Đồng Mẫn Mẫn không hề hay biết mà đứng một bên nhíu mày suy nghĩ. Nơi có người canh giữ thường ẩn chứa huyền cơ, nói không chừng bên trong tòa thành này cất giấu Bích Hàn kiếm trong truyền thuyết.
Đồng Mẫn Mẫn thò tay tháo chiếc hài dưới chân nén ra ngoài kết giới, “xùy xùy”.
“Ê, mau nhặt hài đem về cho tao!”
Sở Hoài Thu đờ người ra như tượng, lát sau hét văng nước miếng vào mặt Đồng Mẫn Mẫn.
“Nhà ngươi nghĩ tụi nó là chó chắc, thèm vào chiếc hài của ngươi!” Ủa, sao im ắng vậy ta?
Sở Hoài Thu quay đầu, kinh ngạc há hốc mồm nhìn bốn con sư tử đá nằm lăn ra vật lộn tranh nhau chiếc hài của Đồng Mẫn Mẫn.
“Sư phụ, nhanh chạy.” Đồng Mẫn Mẫn chớp thời cơ vọt lẹ.
Sở Hoài Thu mơ hồ chạy theo, nghĩ. Quá ảo, chỉ vậy thôi mà giải quyết được rắc rối to đùng, trên đời này còn thiên lý không nha. Sở Hoài Thu lần thứ hai cảm khái, đúng là thế sự biến ảo không lường. Hầy..
Bốn con sư tử đá đánh nhau đến hăng say, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ cùng hai đối tượng đã lẻn đi biệt tăm, lâu rồi chúng nó mới được dịp chơi vui như vậy.
Tiểu kịch trường.
Trưởng môn Khải Thanh phái quát lớn:”Bảo chúng mày canh nhà cũng như không, trộm nó lẻn vô lấy đồ rồi phủi mông đi hồi nào cũng không hay.”
Sư tử đá A gãi đầu:”Tại thằng B chơi xấu đá vào chỗ “con cháu” của ta!”
Sư tử đá B cãi lại:”Đã bảo là do thằng C nó đè đầu làm ta không đứng lên được chứ bộ!”
Sư tử đá C biện hộ:”Lúc đó ta thấy trên đầu ngươi có con bọ chét nên muốn bắt ra dùm!”
Trưởng môn, A và B đồng thanh la lên:”Láo toét! Làm gì có con nào!”
Sư tử đá D hờ hững:”Tụi mày làm gì thì làm, tao đi ngủ đây!”
Trưởng môn sùi bọt mép, ngất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...