Ta là Văn Mị Nhi



Nơi Tề Quốc hầu cất giấu vàng bạc châu báu và đồ ông ta dùng để phòng ngừa rốt cuộc vẫn bị đám người Tiểu Long Hà vào tham quan. Không biết Vạn Nhân Địch dùng cách nào xúi giục Tiểu Long Hà, dù thế nào đi nữa đám người bọn họ vẫn đi cướp của Tề Quốc hầu, hơn nữa đau đớn chính là còn bị bắt.

Biết đám người Tiểu Long Hà bị bắt đã là nửa đêm, lúc người Hoàng thượng phái đi giám thị động tĩnh của Tề Quốc hầu trở về báo cáo tin tức, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi. Đồng thời biết được tin còn có phụ thân của Tiểu Long Hà Tư Đồ Tĩnh là Đại Tướng quân Tư Đồ Thanh Vân. Khi Tư Đồ Thanh Vân biết được tin tức này, đầu tiên là tức giận, tiếp theo là lo lắng, mặc dù bình thường Tư Đồ Tĩnh nghịch ngợm phá phách, cả ngày qua lại với đám lưu manh ở ngoài đường.

Lần này còn chọc phải cái sọt lớn như vậy, rốt cuộc vẫn là con gái nuôi mười mấy năm mà! Vì vậy đêm đó Đại Tướng quân đi đến Hình bộ.

Về phần Hoàng thượng Chu Doãn khi biết được tin tức này, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là từ trong chuyện này nhanh chóng thấy được cơ hội giải quyết chuyện gần đây hắn băn khoăn nhất. Trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, đại sư nói quá đúng rồi, quả nhiên Tiểu Long Hà kia chính là quý nhân đã được định sẵn trong mệnh của ta. Ta khổ sở suy nghĩ cũng không có cách giải quyết được, thế là “hắn” đánh bậy đánh bạ vậy mà giải quyết được, ý trời mà!

(* từ hắn trong “” chính là chỉ Tư Đồ Tĩnh, vì đây là suy nghĩ của Hoàng thượng, mà lúc này HT cho rằng Tiểu Long Hà là nam nên mới gọi là hắn)

Gọi Trần Lâm tới, bảo hắn suốt đêm đi đến Hình bộ thả đám người Tiểu Long Hà ra, cũng tìm người chịu tội thay bọn họ!


Ngày hôm sau, lúc Chu Doãn lâm triều, không chỉ danh chính ngôn thuận đem tất cả đồ của Tề Quốc hầu sung quốc khố, còn khiến Tề Quốc hầu có miệng khó mà trả lời, đã thế giao nguyên nhân lại cho Văn Chương, muốn để bọn họ tự giết lẫn nhau. Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Chu Doãn giải quyết nỗi lòng, còn dùng vàng bạc của Tề Quốc hầu sung quốc khố giải quyết chuyện dân chạy nạn, cực kì đắc ý.

Tôi sống ở trong thâm cung, đương nhiên sẽ không biết chuyện trên triều, nhưng không ngăn được có người khoe khoang ha!

Sau khi vị Hoàng thượng nào đó phát uy ở trong triều xong rồi thì đi tới cung Lãm Nguyệt của tôi, còn hết sức đắc ý kể lại tình cảnh lúc lâm triều cho tôi nghe, cười tét đến nổi chỉ có răng không có mắt! Meo meo, hổ không phát uy mấy người xem tôi là Hello Kitty à!

“Biểu ca Hoàng thượng ~~~(gọi xong đến tôi cũng nổi cả da gà)” Thấy Chu Doãn run lên, tôi nở nụ cười, tôi không khiến anh chết ngán chết ngấy được! “Biểu ca, Mị Nhi biết biết hai ngày nay huynh bề bộn nhiều việc, vừa chuyện dân chạy nạn, vừa chuyện Tề Quốc hầu, cho nên mới không đi quấy rầy huynh, có phải huynh đã quên Mị Nhi rồi không?” Tôi dùng sức lắc hắn, ╭(╯^╰)╮hừ! Tôi lắc không chết được anh, tôi lắc cho anh chóng mặt!

Trong lòng Chu Doãn hối hận không thôi, sớm biết thế thì xuất cung tìm Tiểu Long Hà rồi, sao lại nhất thời hồ đồ tìm nàng chứ! Trong lòng nghĩ ra đường lui, “Mị Nhi à, ta còn có việc, ta đi trước…” nói xong thì đứng dậy bước đi, lại bị tôi túm lại! “Ha ha, Mị Nhi còn chuyện gì sao?”

“Có chuyện đấy ạ, biểu hiện lúc lâm triều của biểu ca thật sự rất anh minh, Mị Nhi thật sự rất bội phục biểu ca, quả thật phục sát đất luôn đấy! Biểu ca của muội anh minh thần võ như thế đấy!” Tôi ấn hắn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói.


“Thật sao, Mị Nhi bội phục ta vậy à, vậy hôm nào ta lại kể cho biểu muội nghe sự tích anh hùng của ta, muội nghe xong nhất định sẽ bội phục hơn!” Nói xong lại từ từ đứng dậy.

“Không cần, muội bội phục đủ rồi, biểu ca có thể nói cho muội biết, ngài anh minh thần võ thu dọn Tề Quốc hầu xong, tại sao phải để Văn Thừa tướng, cũng là cha muội, cậu của người chịu tiếng xấu không!” Tôi dùng sức tay nhéo cánh tay của hắn, “Biểu ca, người không nể mặt ông ấy là cha của muội cậu của người thì cũng nể mặt ông ấy vội trước vội sau vì dân chạy nạn chứ!”

“Ối ối, đau, đau, Mị Nhi, muội véo nhẹ chút, đau, Mị Nhi, ta nào có để cậu chịu tiếng xấu chứ, ta chỉ để văn võ cả triều đều biết cậu trung tâm cỡ nào thôi, giải quyết vấn đề nan giải giúp ta đấy! Đây là chuyện tốt đó!” Chu Doãn tách tay của tôi ra khỏi cánh tay hắn, vừa cười vừa nói.

Đối với anh mà nói thì đây là chuyện tốt, nhưng với cha tôi thì lại thành kẻ thù của Tề Quốc hầu đấy, hừ! Nhưng nể mặt Tề Quốc hầu cũng không bật nhảy được bao lâu, tôi đây không thèm so đo với anh!

“Được rồi, biểu ca, muội tin huynh lần này, huynh đừng có mà giở trò đấy!” Tôi dùng ngón cái và ngón trỏ làm hành động nhéo, cười vô cùng nhẹ nhàng. Nhìn bóng lưng Chu Doãn vội vàng rời đi, tôi nở nụ cười, thỉnh thoảng bắt nạt Hoàng đế một chút cũng rất thú vị đấy!” Thanh Nhi, lấy bánh hạch đào hôm qua em làm ra đây, còn có sách của ta nữa! Ôi, thời tiết hôm nay tốt quá!”

Chu Doãn kéo tay áo lên, “HÍt ~ đau quá đi, thủ đoạn của Văn Mị Nhi này càng ngày càng lợi hại! Gần đây muội ấy không quấn lấy ta là để luyện cái món nghề bóp nhéo này sao? Trời ạ, Trần Lâm ngươi xem, tím hết cả rồi!” Vừa đưa cánh tay cho Trần Lâm xem vừa lẩm bẩm Văn Mị Nhi này thật sự khủng khiếp…


Trần Lâm thấy hắn cực kì buồn bực thì đề nghị xuất cung một chuyến, vị Hoàng đế nào đó lập tức vui vẻ đi tìm Tiểu Long Hà của hắn!

Gần đây Tiểu Long Hà cực kỳ xuân phong đắc ý, cướp của Tề Quốc hầu mà không hề xảy ra chuyện gì, thật sự quá may mắn! Trên đường không có cái gì hay để chơi, còn dân chạy nạn về cơ bản đã không cần nàng xía vào, rảnh rỗi đến nhàm chán, vì vậy bèn nhớ tới chuyện se tơ hồng cho anh trai.

Tư Đồ Kiếm Nam đã nói rõ chuyện chàng và Văn Tường lưỡng tình tương duyệt cho Tư Đồ Thanh Vân biết, Tư Đồ Thanh Vân cực kỳ vui vẻ.

Từ nhỏ Văn Tường đã nghe lời lại hiểu chuyện, ông cũng rất thích nàng ấy, lại nghe nói Văn Tường và Kiếm Nam sớm đã lưỡng tình tương duyệt cho nên sảng khoái nói: “Được, chuyện này không có vấn đề gì, hôm nay ta sẽ đề thân với Văn Chương.”

Tư Đồ Kiếm Nam nghe xong lời cha chàng nói thì vui vẻ đến mức bối rối, sai người đi hẹn Văn Tường, nhất định phải nói cho nàng biết tin tức tốt này.

Văn Tường đến quán trà, hai người gặp mặt thì mong mỏi một phen, dường như đã chạm đến hạnh phúc sắp xảy ra kia. Theo ý bọn họ, nhà Thừa tướng và nhà Đại Tướng quân, thân phận cao quý, một văn một võ, quả thực là tuyệt phối.

Hôm nay, Tư Đồ Thanh Vân đi đến phủ Thừa Tướng đề cập tới chuyện hai nhà kết thân, ông trời sinh tính cách ngay thẳng, không muốn vòng vo cho nên nói thẳng. Bởi vì không có chuyện dân chạy nạn thúc giục, mặc dù Văn Chương và Tư Đồ Thanh Vân bất đồng chính kiến nhưng cũng không đến mức như nước với lửa.


Sau khi Văn Chương nghe xong mục đích Tư Đồ Thanh Vân đến đây thì chậm rãi nói: “Kiếm Nam nhà ông là đứa bé ngoan, ta đây cũng biết rõ. Chỉ là chuyện liên quan đến hạnh phúc suốt đời của tiểu nữ, ta vẫn nên cân nhắc chút, hơn nữa còn phải hỏi ý kiến của con bé!”

Lúc này, Văn Thao hùng hổ đi vào, quát lên: “Còn cân nhắc cái gì nữa, không cần cân nhắc, tỷ tỷ của ta sẽ không đến nhà mấy người!” Từ nhỏ Văn Thao đã được Văn Chương cưng chiều, được hai tỷ tỷ che chở nên dưỡng thành tính cách tranh cường hiếu thắng, lại thiếu hụt bản lĩnh kiên định.

Từng luận võ cùng Kiếm Nam biến thành bại tướng dưới tay Kiếm Nam, từ đó ghi hận trong lòng. Cho nên vừa nghe nói Nhị tỷ muốn gả cho Tư Đồ Kiếm Nam thì giận dữ chạy tới!

“Hồ đồ! Ta và Đại Tướng quân bàn bạc hôn sự tỷ tỷ của con, con là vãn bối chạy tới la hét cái gì, còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau lui xuống!” Thấy dáng vẻ Văn Thao vẫn không cam lòng thì quát to: “Lui xuống!” Sau đó thì ra vẻ áy náy với Tư Đồ Thanh Vân: “Đều tại ta dạy hư nó…”

“Không sao, ta cũng nhìn Văn Thao trưởng thành, ta là trưởng bối sao có thể so đo với vãn bối!” Tư Đồ Thanh Vân khoát tay, tỏ vẻ mình sẽ không để trong lòng! Đây là bánh hạch đào


//
ch7-bánh hạch đàoch7-bánh hạch đào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui