Ta là Văn Mị Nhi

Trước cửa Tiên Khách Lai, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước. Trong Tiên Khách Lai, tiểu nhị và chưởng quầy cười đón người đến tiễn khách đi mà cười không ngậm được mồm.

“Ôi ~~~ khách quan, mời vào trong ạ ~~~~~” Tiểu nhị lão luyện vắt khăn lông trắng lên vai, ra ngoài đón khách.

“Mị Nhi, đến nơi rồi!” Đợi xe dừng hẳn, Tô Chiêu Diễn mới vén rèm nhảy xuống xe, duỗi bàn tay ra.

“Vậy sao, cuối cùng cũng tới rồi!” Mị Nhi vịn tay y xuống xe, ngẩng đầu nhìn quanh.

“Ai dà ~~~ Tô công tử đây mà? Lâu lắm mới thấy ngài đến đây! Nghe nói ngài vừa đi kinh thành? Ngài trở về từ khi nào vậy?” Lão bản Tiên Khách Lai tinh mắt, thấy Tô Chiêu Diễn, vội vàng ra đón, hàn huyên.

“Đông chưởng quầy à? Đã lâu không gặp, ta cũng mới từ kinh thành về thôi. Vừa về đã đến ngay chỗ ngài rồi đấy!” Tô Chiêu Diễn cười híp mắt tiếp chuyện với Đông chưởng quầy kìa, trông vẻ hai người rất quen nhau.

Tô Chiêu Diễn và Đông chưởng quầy ngươi tới ta đi trò chuyện với nhau. Mị Nhi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ nước chảy mây trôi, tinh thần sáng láng của Tô Chiêu Diễn. Không hề có vẻ ngượng ngùng xấu hổ – dù bây giờ đã đỡ hơn – trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn chưa từng thấy một Tô Chiêu Diễn cười híp mắt như hồ ly như vậy.

“Ây ~~~ vị này là…” Đông chưởng quầy chuyện trò với Tô Chiêu Diễn một hồi, cuối cùng cũng dời chủ đề sang Mị Nhi đứng bên. 


Thật ra ông đã để ý Mị Nhi ngay từ đầu rồi. Bởi lẽ, ở vùng này, Tô công tử rất nổi tiếng, gia tài bạc triệu thì thôi không nói, đã vậy còn tuấn mỹ lạ thường; nhưng nổi danh nhất là y còn giữ mình trong sạch, không sa nữ sắc! Thế mà hôm nay lại dẫn theo một nữ tử ra ngoài! Dù che mặt không thấy rõ dung nhan, nhưng nhìn tư thái hẳn cũng là một mỹ nữ. Chẳng lẽ đi kinh thành một chuyến mà Tô công tử đã lấy vợ rồi? Xem ra các cô nương khắp thành Hàng Châu này phải tan nát cõi lòng rồi! Đông chưởng quầy thầm nghĩ.

“Đây là vị hôn thê của Tô mỗ. Mị Nhi, đây là Đông chưởng quầy của Tiên Khách Lai.” Tô Chiêu Diễn giới thiệu hai người cho nhau. Nói xong, y còn liếc Mị Nhi một cái, thấy nàng không có vẻ gì là không vui, lòng sung sướng vô cùng.

Mị Nhi và Đông chưởng quầy chào hỏi nhau. Đông chưởng quầy không ngừng khen Mị Nhi: “Ôi chao ơi, vừa nhìn đã biết vị cô nương này là một mỹ nhân rồi! Tô công tử đúng là có phúc mà!”

Ai mà chẳng thích nghe nói ngọt, nhất là Đông chưởng quầy còn khen người mà Tô Chiêu Diễn đặt trên đầu quả tim. Y lập tức cười đến răng không thấy mắt. Mị Nhi ở bên cũng cúi đầu.

“Được rồi, chúng ta không đứng ở cửa nữa. Hai vị, mời vào mời vào!” Đông chưởng quầy làm động tác mời.

“Tô Chiêu Diễn, nhân duyên của huynh tốt ghê đó!” Ngồi trong nhã gian trên tầng, Mị Nhi cười nói với Tô Chiêu Diễn.

“Toàn người quen thường xuyên qua lại với nhau trên chuyện làm ăn cả ấy mà. Hơn nữa, trước kia trên trường làm ăn, Đông chưởng quầy cũng rất chiếu cố ta…” Tô Chiêu Diễn rót chén nước, đưa cho Mị Nhi.

“Ồ, Tô Chiêu Diễn, huynh như vầy rất tốt đó…” Mị Nhi nhìn sườn mặt của Tô Chiêu Diễn, lẩm bẩm.

“Sao cơ?” Tô Chiêu Diễn không nghe rõ, quay đầu hỏi.

“Không có gì, a, mau nhìn kìa, đâu ra nhiều người vậy, sắp bắt đầu rồi hả?” Mị Nhi lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi.

Tô Chiêu Diễn ló đầu ra nhìn, quả nhiên có rất nhiều người tràn tới. Bỗng nghe có người hô: “Đến rồi đến rồi! Nhìn kìa, hoa khôi Phiêu Hương các ra sân rồi!” Một tiếng hô này làm đám đông ở dưới càng náo nhiệt hơn, ai ai cũng nhao nhao chen lên trước để nhìn phong thái hoa khôi.

“Oa! Tô Chiêu Diễn, người ở đây nhiệt tình với các hoa khôi quá!” Mị Nhi ngồi trên tầng nhìn mà há mồm tròn mắt. Sao mà cảnh này lại giống cảnh các sao thời hiện đại ra sân vậy!

“Thật ra cũng có nguyên nhân cả. Tại cuộc đấu hoa khôi hàng năm, có không ít người vung tiền như rác, rồi các hoa khôi sẽ quyên một phần thu nhập của mình ra làm việc thiện.” Tô Chiêu Diễn nhấp một ngụm trà, mỉm cười giải thích.


“Ồ, tố chất của hoa khôi nơi đây cao thật.” Mị Nhi quay đầu, đáp lời y.

“Hoa khôi Di Hồng viện cũng đi ra rồi…” Lúc này, bên dưới lại vang lên tiếng hoan hô.

“Trông kìa, Vạn Hoa lâu đó! Hoa khôi Vạn Hoa lâu cũng đi ra rồi… Còn có cả Miên Hoa lâu, Thính Vũ lâu nữa… Mau nhìn kìa, họ tới hết rồi!”

Mị Nhi nhìn xuống dưới. Chỉ thấy giữa đường xuất hiện hai hàng người, ai cũng giơ một tấm bảng, trên đó viết Phiêu Hương viện, Vạn Hoa lâu… xem ra là chiêu bài của nhà mình. Đằng sau họ là những cỗ kiệu có rèm lụa mỏng, loáng thoáng những bóng dáng yểu điệu ngồi trong – chắc hẳn là những hoa khôi. 

Các hoa khôi từ những thanh lâu lớn đã tề tụ đông đủ, tiếng ồn ào náo nhiệt trước đó cũng dần lặng lại.

Bấy giờ, một người cỡ độ trung niên, quần áo đẹp đẽ đứng dậy, hắng giọng mở miệng:

“Cuộc tỷ thí hoa khôi ba năm một lần của chúng ta lại sắp bắt đầu rồi! Quy tắc thì ai cũng rõ cả rồi, ta cũng không nói thêm gì nữa. Có điều phải nhắc đến giải thưởng năm nay, đó chính là một bộ trang sức do chính tay Kim sư phụ có tiếng là xảo đoạt thiên công chế tạo…”

“Tô Chiêu Diễn, vị Kim sư phụ đó rất nổi danh à?” Nhìn đám đông kích động bên dưới, Mị Nhi hỏi Tô Chiêu Diễn. Trên đài, người trung niên đã tuyên bố bắt đầu cuộc tỷ thí hoa khôi trong tiếng hoan hô của đám đông.

“Ừ, Kim sư phụ là một thợ khéo vô cùng nổi danh, trang sức ông ấy tạo ra có thể gọi là khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng phải điên cuồng. Nhưng tính ông ấy rất kỳ quặc, trang sức của ông ấy tinh xảo nhưng cũng rất quý giá. Không ngờ lần này họ lại có thể lấy được trọn bộ!” Tô Chiêu Diễn giải thích cho Mị Nhi nghe, “Hai ngày nữa ta dẫn nàng đi chỗ Kim sư phụ chọn mấy món đồ trang sức được không?”


“A, cái này…” Chẳng có mấy nữ nhân là không thích trang sức. Mị Nhi cũng không ngoại lệ. Nhưng thôi, đồ đẹp thì chỉ cần nhìn là được, “Thôi, ta cũng có nhiều rồi, mà ngại nặng nên không mang theo…” Nàng lắc đầu.

Lúc rời cung, Mị Nhi cũng mang theo không ít đồ trang sức, phần lớn là không có dấu hiệu. Trước đó sợ gặp phiền phức, nên nàng chỉ lấy những đồ không đánh dấu; mấy món có dấu hiệu nàng chỉ định bán đi nếu không đủ tiền.

“Nữ nhân kia là hoa khôi ư? Sao không đẹp như ta tưởng nhỉ?” Mị Nhi nhìn nữ nhân đang lên đài, hơi buồn bực. Không phải hoa khôi đều nghiêng nước nghiêng thành à?

“Cô nương, ngài không biết rồi! Những hoa khôi này ấy, được chọn không chỉ nhờ mỹ mạo, mà còn phải dựa vào tài hoa, khí chất nữa. Tỷ như Phiên Phiên cô nương của Phiêu Hương các trên đài, được chọn làm hoa khôi là nhờ tài múa của mình. Không phải nói xạo với ngài, vũ nghệ của nàng ấy thật sự là tuyệt, như tiên nữ luôn ấy…” Tiểu nhị ở bên cạnh mặt mày hớn hở nói với Mị Nhi.

“Thật vậy ư? Nếu lợi hại như vậy thì ta phải xem thật kỹ mới được!” Mị Nhi nghe tiểu nhị nói, không khỏi căng mắt ra nhìn Phiên Phiên bên dưới.

Chỉ thấy, Phiên Phiên khẽ thi lễ với đám đông dưới đài. Bàn tay trắng nõn nhấc lên, chỉ một pose đã đẹp không sao tả nổi. Lòng Mị Nhi kinh thán: nữ tử này thật sự rất đẹp, dù tướng mạo của nàng ấy không đủ nghiêng thành nghiêng nước, nhưng vũ đạo của nàng thật sự làm người ta phải say mê. Mị Nhi nhìn hoa cả mắt, lòng không ngớt gật đầu với lời của tiểu nhị, vũ đạo này thật sự là tuyệt!

Một khúc múa kết lại, người xem dưới đài ngây người trong chốc lát, mới phá lên tiếng vỗ tay như sấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui