Ta là Văn Mị Nhi

“Như vậy, nói cách khác, dù cuối cùng “Quý phi nương nương” không hồi cung được nữa, họ cũng sẽ chỉ cho rằng “Quý phi nương nương” gặp phải bất trắc, sẽ không liên lụy đến Văn gia, đúng không?!”

Thấy Tô Chiêu Diễn gật đầu, Mị Nhi hưng phấn ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Chiêu Diễn như muốn chứng thực.

“Đại để là như vậy…” Bị đôi mắt to sáng của Mị Nhi nhìn, Tô Chiêu Diễn mang tâm tình cực tốt gật đầu nói, bưng chén trà đã lạnh được mấy đời từ trên mặt bàn lên, uống một ngụm, cố gắng khắc chế bản năng đỏ mặt của mình.

Minh Nhất nói với y, nữ hài tử không thích nam nhân động tý đã đỏ mặt, như thế sẽ cho các nàng ấy cảm giác chưa trưởng thành. Nam nhân phải trầm ổn, phải có khí khái nam tử hán – các nữ hài tử đều thích nam nhân như vậy! Cho nên, trước mặt Mị Nhi, không thể động tý lại đỏ mặt được!

“Vậy thì tốt quá! Văn gia sẽ không bị ta liên lụy! Loài sinh vật thích khách này, thật sự là quá đáng yêu!” Mị Nhi cố gắng khống chế nỗi kích động muốn nhảy dựng lên, cười cong mắt cong mày, cả gương mặt như đang phát sáng! Khiến Tô Chiêu Diễn mất hồn trong nháy mắt.

“Ai lại nói thích khách đáng yêu chứ…” Tô Chiêu Diễn cười lắc đầu, nhìn Mị Nhi đang cười vui vẻ, trong lòng lại lần nữa quyết tâm không buông tay!

“Sao lại không có ai nói thích khách đáng yêu? Không phải có ta đây à?” Mị Nhi nghe Tô Chiêu Diễn nói vậy, cười đáp.

Bây giờ trong lòng nàng không có gánh nặng gì, nên nàng hận không thể cười ngoác mang tai luôn!


+++

“Tĩnh Nhi, Hoàng thượng bỗng dưng rút binh, là do bắt được thích khách rồi à?” Tĩnh Tu hỏi Tư Đồ Tĩnh đang mặt ủ mày chau nhoài ra bàn.

Vốn cho là kế hoạch ẩn vào phủ Thừa tướng ám sát Bạch Vân Phi lần này đã đủ kín đáo chặt chẽ, không có sơ hở; lại có cả An Ninh công chúa ở đấy, dù không giết được Bạch Vân Phi, thì giết An Ninh công chúa cũng được, dẫu một An Ninh công chúa không đủ để gây ra chiến tranh. Không ngờ lại không giết nổi một mống, còn chọc giận Hoàng thượng và phủ Thừa tướng, lệnh cho chín phần binh lực lập tức tiến hành lục soát toàn thành, khiến Ly Hận Thiên tổn thất bao nhiêu nhân thủ.

Nhưng bây giờ, Hoàng thượng và Văn Thừa tướng lại đều đình chỉ lục soát, quá kỳ lạ! Rất có thể là gã Hoàng thượng này lại đang giở thủ đoạn gì, nên Tĩnh Tu không an tâm đến tìm Tư Đồ Tĩnh để dò hỏi tình huống.

“Không, Hoàng thượng đột nhiên triệt binh, là vì lo thích khách chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Văn Quý phi…” Tư Đồ Tĩnh không yên lòng đáp.

Gần đây, Bạch Vân Phi bị An Ninh công chúa quấn lấy; Hoàng thượng thì vội vã tìm kiếm Văn Quý phi; Đại ca Tư Đồ Kiếm Nam lại an ủi Đại tẩu Văn Tường mới ra lò đang thương tâm – không ai để ý đến nàng ta.

Bản thân nàng ta thì lại không biết vì sao, cứ nghĩ tới Nhị ca đang vội vã tìm Văn Quý phi, trong lòng lại dâng lên một nỗi mong muốn Văn Quý phi mãi mãi không quay về. Cảm giác kỳ quái này khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi, nên nàng ta luôn cố không nghĩ tới.

Ngay cả tâm tình cùng đám Vạn Nhân Địch đi gây sự trên đường cũng không có, Tư Đồ Tĩnh cảm thấy mình như bị cả thiên hạ bỏ quên, nên tâm trạng cực kỳ đi xuống.

“Cái gì, Tĩnh Nhi, con vừa nói gì? Lo thích khách chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Văn Quý phi? Chuyện này liên quan gì đến Văn Quý phi?” Tĩnh Tu nghe Tư Đồ Tĩnh nói vậy, vội vàng truy vấn.

“A? Sư phụ, sao thế ạ?” Bị tiếng của Tĩnh Tu lôi từ trong thế giới của riêng mình ra, Tư Đồ Tĩnh mờ mịt nhìn bà ta, khó hiểu hỏi. Sao vậy chứ, mình vừa mới nói gì lạ à?

“Con vừa nói, thích khách chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Văn Quý phi. Chuyện này liên quan gì đến Văn Quý phi chứ?” Tĩnh Tu nhìn dáng vẻ không yên lòng của Tư Đồ Tĩnh, bất đắc dĩ lắc đầu, lặp lại câu hỏi của mình.

“A, sư phụ, chuyện này phải bảo mật, nhị ca không cho truyền đi…” Tư Đồ Tĩnh thấy sư phụ tra hỏi mình, khổ sở nói.

“Tĩnh Nhi, sư phụ sẽ không truyền ra ngoài, con không tin sư phụ à?” Tĩnh Tu nói.


“Không phải… Thôi được rồi, chuyện là như thế này. Văn Quý phi đi tham gia hôn lễ của Đại tẩu, người cũng biết mà, nàng ấy là Đại tiểu thư Văn gia, tỷ tỷ của Văn Tường* tỷ. Kết quả là bị thích khách ẩn vào phủ Thừa tướng ám sát Bạch lão đại bắt đi. Hoàng thượng sợ lục soát trên diện rộng như vậy sẽ khiến thích khách chó cùng rứt giậu, cho nên mới rút lui…” Tư Đồ Tĩnh mím môi, nói tiền căn hậu quả cho Tĩnh Tu nghe.

“Văn Quý phi bị thích khách bắt đi? Sao… sao có thể?” Tĩnh Tu thầm giật mình, sao có thể chứ? Họ còn hoàn toàn chưa thấy vị Văn Quý phi kia!

+++

“Sư phụ, người sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, người đi chỗ công chúa nghe ngóng, hỏi thăm ra sao rồi ạ? Công chúa nói gì?” Thu Tâm vừa thấy Tĩnh Tu về, đã hỏi như bắn liên thanh.

“Thu Tâm, con hỏi nhiều như vậy, sư phụ biết trả lời câu nào trước?” Tĩnh Tu thở dài một hơi. Thu Tâm này, cái gì cũng tốt, nhưng lòng báo thù lại quá nặng, không phải chuyện tốt gì.

“Tĩnh Nhi nói, là vì Văn Quý phi ở trong tay thích khách, nên Hoàng thượng sợ ném chuột vỡ bình, mới rút binh đi…” Tĩnh Tu nhấp một ngụm trà, hồi đáp, lòng nghĩ xem có phải Chu Doãn đã giở trò gì không.

“Văn Quý phi ở trong tay chúng ta á, sao có thể chứ!” Thu Tâm cả kinh, “Hừ, nếu Văn Quý phi thật sự ở trong tay chúng ta mới tốt, chúng ta có thể giết ả ta, để tên hoàng đế chó chết kia phải nếm thử tư vị mất đi thân nhân!” Nàng ta tàn bạo nói.

“Được rồi, mặc dù không hiểu sao Hoàng thượng lại cho rằng chúng ta bắt Văn Quý phi đi, nhưng Tĩnh Nhi sẽ không lừa ta. Bây giờ chúng ta phải biết rõ là ai đã bắt Văn Quý phi đi, để chúng ta phải gánh tội thay!” Tĩnh Tu lắc đầu, nói với Thu Tâm đang tràn ngập phẫn nộ.

“Sư phụ, người nói xem, đây có phải là âm mưu của gã hoàng đế chó chết kia không?” Trong lòng Thu Tâm, mỗi việc hoàng gia làm đều ẩn chứa âm mưu.


“Thu Tâm, bây giờ chúng ta không cần biết hoàng gia có âm mưu gì, mà phải biết một thế lực khác đang có ý đồ gì. Chúng xuất hiện trong thời điểm này, cướp Quý phi đi, để chúng ta gánh tội, có mục đích gì chứ? Thu Tâm, báo thù không phải chuyện ngày một ngày hai, yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể báo được thù này!” Tĩnh Tu thấy Thu Tâm không chịu bỏ qua Hoàng đế, lại phải bổ thêm.

“Sư phụ, thật ra để chúng cho rằng Văn Quý phi đang ở trong tay chúng ta cũng được mà!” Thu Tâm không cam lòng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế!

“Thu Tâm, con…” Tĩnh Tu cũng bất đắc dĩ với sự cố chấp của Thu Tâm.

“Sư phụ, người nghe con nói hết đã. Chúng ta có thể lợi dụng Văn Quý phi để dẫn gã hoàng đế chó chết và tên Bạch Vân Phi kia ra, sau đó…” Thu Tâm không nói hết lời, chỉ đưa tay làm một động tác giết.

“… Biện pháp này cũng được…” Tĩnh Tu trầm ngâm một chốc, chậm rãi gật đầu.

“Vậy…” Thu Tâm thấy Tĩnh Tu gật đầu, mắt sáng lên.

“Được, con đi làm đi!” Tĩnh Tu khoát tay với Thu Tâm, mặc cho nàng ta sắp xếp.

“Vâng, sư phụ, Thu Tâm biết rồi, Thu Tâm đi đây!” Thu Tâm hưng phấn lĩnh mệnh đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui