Ta là Văn Mị Nhi

“Mị Nhi…” Chu Doãn có phần ngượng ngập mở miệng.

“Hoàng thượng, là do Mị Nhi không phải, Mị Nhi không nên tức giận xuất cung. Nhưng trước đó Mị Nhi đã được Hoàng thượng ngài đồng ý, nên không thể coi là Mị Nhi xuất cung một mình được!” Không muốn nghe Chu Doãn nói gì, Mị Nhi đã cướp lời trước.

“Mị Nhi, biểu ca không định nói chuyện này…” Nghe Mị Nhi, Chu Doãn sửng sốt, lập tức nói.

Không định nói chuyện này? Thế định nói chuyện gì? Tôi ôm lòng ngờ vực, bình tĩnh theo dõi hắn, xem rốt cuộc hắn định làm gì?

“Ừm, Mị Nhi, muội đỡ bệnh hơn chưa?” Thấy Mị Nhi nhìn chằm chằm hắn, Chu Doãn không được tự nhiên lắm, mở miệng hỏi thăm bệnh tình của Mị Nhi. Lúc này Chu Doãn đã tỉnh táo lại rồi: mặc dù nói là Thái hậu bảo hắn tới thăm Mị Nhi, nhưng nếu chính Thái hậu không cho hắn tới, hắn cũng sẽ kiếm cớ tới!

Bây giờ hắn vẫn chưa thể trở mặt với Văn Thừa tướng được, phiên vương các lộ đều đang nhìn chăm chăm, nếu xảy ra nội chiến sẽ càng nguy hiểm hơn. Lại nói, Thái hậu cũng sẽ không cho phép!

“Vậy Hoàng thượng định nói gì?” Mị Nhi không nhìn gương mặt lộ vẻ muốn làm thân của Chu Doãn, lạnh lùng nói.

“Mị Nhi, là do biểu ca không tốt, biểu ca xin lỗi muội, muội đừng giận. Từ nhỏ muội đã thân với biểu ca, biểu ca cũng thương muội nhất mà. Như vầy đi, muội nói cho biểu ca, làm sao muội mới bớt giận?” Chu Doãn nói một hồi, thấy tôi mãi không chịu vào tròng, bèn hào sảng hứa hẹn.

“Làm gì cũng được?” Tôi nghi ngờ nhìn hắn, cười lạnh, hừ hừ, chỉ sợ đến lúc đấy ngươi lại không nỡ thôi.

“Làm gì cũng được, ha ha ~~ Đương nhiên là Mị Nhi cũng sẽ không làm khó biểu ca, đúng không?” Chu Doãn cười gượng hai tiếng, ra bộ thản nhiên nói.


Tôi nhướng mày, không tỏ ý kiến gì.

“Đã thế, vậy thì bắt hai tên côn đồ đã bắt cóc An Ninh lại đi!” Tôi cúi đầu, hờ hững nói.

“Cái này…” Chu Doãn nghe thế, lập tức không cười nổi nữa.

“Thế nào, không được sao?” Thấy hắn không nói lời nào, tôi nhướng mày, đúng là yêu ai yêu cả đường đi nha, đã che chở Tư Đồ Tĩnh rồi, còn phải che chở cả hai tên lưu manh Vạn Nhân Địch kia nữa! Hừ! Ta không cho ngươi toại nguyện đấy. Vạn Nhân Địch gì đó căn bản không phải mục tiêu của tôi, mục tiêu của tôi là Tư Đồ Tĩnh cơ. Tôi không tin Tư Đồ Tĩnh sẽ không mắc câu, không phải nàng ta luôn là thiện lương nhất à, không phải nàng ta luôn không nỡ để bằng hữu chịu khổ sao? Vậy để nàng ta thay thế bọn chúng đi!

“Nhưng mà, cả An Ninh cũng không truy cứu…” Chu Doãn khổ não nói.

“Ai nói ta không truy cứu!” Đây là An Ninh vừa đùng đùng nổi giận chạy ra ngoài. Lúc này nàng đã chạy về, đang bất mãn nhìn chằm chằm Chu Doãn.

“An Ninh…” Chu Doãn định nói gì đó.

“Hoàng thượng, nếu An Ninh truy cứu, vậy phải bắt những tên côn đồ kia lại chứ? Phải biết, bắt cóc công chúa sẽ mất đầu. Nể mặt Tư Đồ Tĩnh, tạm nhốt trong lao trước đã, không quá đáng chứ?” Tôi cắt lời Chu Doãn, chăm chú nhìn hắn, xem hắn trả lời sao.

“Cái này… thôi được rồi. Truyền chỉ, bắt đám Vạn Nhân Địch vào đại lao!” Chu Doãn do dự một xíu, nhìn đối diện một chút – An Ninh đang trợn mắt với hắn, còn tôi vẫn kiên trì – đành hạ chỉ.

+++

“Mị Nhi, bệnh tình con thế nào rồi?” Văn Chương ân cần hỏi han. Ông là ngoại thần, không tiện vào hậu cung, cho nên đến giờ mới đi thăm Mị Nhi được.

“Cha, con không sao mà. Sao người phải đi riêng một chuyến làm gì!” Tôi vội vàng nói.

“Không sao là tốt rồi, cha đến định nói với con một tiếng về việc này. Hôn kỳ của Văn Tường với Tư Đồ Kiếm Nam sắp đến rồi.” Nói đến hôn sự của nữ nhi, Văn Chương vui vẻ sờ râu, cười đến vừa lòng thỏa ý. Bất kể ra sao, Tư Đồ Kiếm Nam là một thanh niên không tồi.

“Cha, việc này cứ từ từ đã.” Tôi bỗng nghĩ tới Tư Đồ Tĩnh, không khỏi nói.

“Sao thế, không phải con rất vừa ý chuyện này sao?” Thấy Mị Nhi như thế, Văn Chương không khỏi ngạc nhiên. Ban đầu hôn sự này là do đại nữ nhi vun vén đấy.

“Cha, người có biết Tư Đồ tướng quân còn có một nữ nhi không?”


“Biết, từng nghe nói qua, sao vậy con?” Văn Chương khó hiểu nhìn Mị Nhi.

“Nữ nhi của ông ấy tên là Tư Đồ Tĩnh. Bệnh của con bây giờ có liên quan đến nàng ta, con muốn nàng ta nếm ít khổ sở. Cha, người nói cho Tư Đồ phủ, trì hoãn hôn kỳ đi.” Tôi tỉnh táo nói.

“Ừ, cha biết rồi, cha đi Tư Đồ gia ngay đây!” Văn Thừa tướng nói xong, lại dặn Mị Nhi ở trong cung không cần phải uất ức mình, có chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm Thái hậu. Ngụ ý chính là không cần phải để ý Hoàng thượng – nghe mà tôi dở khóc dở cười, song lòng cũng thấy ấm áp.

+++

“Cái gì? Trì hoãn hôn kỳ? Vì sao?” Tướng quân phu nhân giật mình hỏi Tư Đồ Thanh Vân.

“Ta cũng không rõ, chỉ biết lúc ta đi bái phỏng Văn Thừa tướng vẫn rất hòa nhã. Nhưng hình như hôm nay sau khi vào cung một chuyến, sắc mặt của ông ấy không tốt lắm, sau đó liền nói trì hoãn hôn kỳ, vẻ bất mãn với ta lắm. Nhưng gần đây ta cũng không đắc tội gì với ông ấy mà?” Tư Đồ Thanh Vân vô cùng khó hiểu.

Hỏng, hỏng! Nhất định là do hôm đó ta đắc tội với Văn Mị Nhi, bây giờ nàng ta trả thù lại rồi. Lần này phải làm sao đây, cũng không thể để cho nàng ta làm rối hôn sự của ca ca và Văn Sắc tỷ được! Đúng rồi! Tìm nhị ca! Văn Mị Nhi là phi tử của hắn, nàng ta nhất định sẽ nghe lời nhị ca! Đúng, đi tìm nhị ca! – Tư Đồ Tĩnh nói thầm trong lòng mãi, sau đó hấp tấp chạy ra ngoài.

“Tĩnh nhi! Tĩnh nhi, con đi làm gì đó?” Tư Đồ phu nhân ở phía sau hô, đáng tiếc đáp lại bà chỉ là bóng lưng của Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ phu nhân thở dài, bất lực lắc đầu.

“Đại ca, huynh dẫn ta đi tiến cung đi!” Tư Đồ Tĩnh hấp tấp đi tìm Bạch Vân Phi, thở cũng chưa thở xong đã phang ngay câu đấy, khiến Bạch Vân Phi sững sờ.

+++

Ngự thư phòng.

“Cái gì? Nhị ca, huynh bắt đám Vạn Nhân Địch lại? Vì sao?” Tư Đồ Tĩnh hoảng hốt, mở to hai mắt, khẩu khí chất vấn nói với Chu Doãn.


“Tam muội, không phải nhị ca không trượng nghĩa. Thật sự là vì việc này, Văn Quý phi cũng bị bệnh, Thái hậu cũng gây áp lực với ta, ngay cả An Ninh cũng lơ ta rồi!” Chu Doãn lại tốt tính giải thích.

“Văn Quý phi bị bệnh á? Thôi xong, thôi xong rồi, chuyện này sợ là không dễ giải quyết rồi!” Tư Đồ Tĩnh lẩm bẩm một mình, vẻ mất hồn mất vía. Bạch Vân Phi với Chu Doãn trông mà đau lòng.

“Tam muội, xảy ra chuyện gì khiến muội vội vã tìm ta như vậy?” Chu Doãn mở miệng hỏi.

“Nhị ca, Văn Thừa tướng trì hoãn hôn sự của ca ca ta với Văn Sắc tỷ. Sợ rằng đây là ý của Văn Quý phi rồi. Nhị ca, ta muốn gặp Văn Quý phi, giải thích với nàng ấy. Nếu không hôn sự của ca ca ta đi tong mất!” Tư Đồ Tĩnh kéo tay áo Chu Doãn, ngửa mặt nhìn hắn.

Lòng Chu Doãn rung động, thế là không kìm được đáp ứng.

+++

Lãm Nguyệt cung.

“Ngươi muốn ta buông tha cho Vạn Nhân Địch và ca của ngươi?” Nhìn Tư Đồ Tĩnh tới cùng hai gã thần thủ hộ – Chu Doãn và Bạch Vân Phi – đằng sau, tôi không khỏi cười lạnh.

“Đúng vậy…” Tư Đồ Tĩnh há mồm định nói, An Ninh đã vọt vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui