Ta là Văn Mị Nhi

“Ai da, Văn Mị Nhi này đúng là khó đối phó, ai ôi ~~~~~, mệt chết mất, bờ eo thon của ta ~~~~” Tư Đồ Tĩnh trồng hoa mà như đi đánh trận vậy.

“Tam muội! Muội đang làm gì đấy?” Chu Doãn chạy tới, đằng sau có Trần Lâm và Thuận Tử đi theo.

“A ~~~ nhị ca, huynh tới rồi, chờ chút, ta còn vài gốc hoa nữa cần trồng thôi.” Tư Đồ Tĩnh nhìn Chu Doãn với vẻ uể oải.

“Tam muội, muội cứ để xuống, ta bảo Thuận Tử sai người trồng giúp muội!” Thấy mình Tư Đồ Tĩnh vất vả trồng cây, Chu Doãn không đành long, bảo Tư Đồ Tĩnh dừng lại, tìm người trồng thay.

“Thật á!?!” Tư Đồ Tĩnh bỗng nhảy dựng lên: “Ai ôi, eo của ta ~~~”

“Tam muội, muội không sao chứ?” Chu Doãn bèn vội vàng tiến lên vịn, ân cần hỏi han.

“Ta không sao! Chỉ là ta nhảy lên vội quá, suýt bị sái hông. Ha ha…” Tư Đồ Tĩnh ngượng ngùng cười hai tiếng, phất tay, ra hiệu mình không sao.

“Tốt rồi, sao muội phải làm những việc này làm gì, ta để người khác làm giúp cho!” Chu Doãn đỡ Tư Đồ Tĩnh ngồi xuống ghế đá, vẻ thương tiếc vô cùng, “Thuận Tử, còn không mau bảo người trồng hết số hoa còn lại đi!” Chu Doãn vung tay lên, Thuận Tử nghe lệnh đi.

“Hoàng thượng, các hoa tượng nói… nói là…” Thuận Tử đi rất nhanh, về cũng rất nhanh.


“Nói gì? Ngươi đừng có mà dông dài, nói mau!” Thấy Thuận Tử ấp a ấp úng, Chu Doãn mất kiên nhẫn.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, các hoa tượng nói, Văn Quý phi đã phân phó, không được giúp Tư Đồ tiểu thư. Ngài ấy còn nói… còn nói là Tư Đồ tiểu thư cũng sẽ kiên trì tự hoàn thành!” Nói đến đây, Thuận Tử liếc Tư Đồ Tĩnh đang uống trà một cái.

“A, Tam muội, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Chu Doãn khó hiểu nhìn Tư Đồ Tĩnh.

“Ta biết rồi, ta sẽ kiên trì tự hoàn thành!” Tư Đồ Tĩnh nói với Thuận Tử. Xong nàng ta lại bất đắc dĩ liếc Chu Doãn, lắc đầu thở dài: “Nhị ca, không sao, đây là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!”

“Ồ, hiếm thế nhỉ! Lúc Tiểu Long Hà muội ở dưới mái hiên của ta, có biết cúi đầu là gì đâu. Hôm nay Văn Mị Nhi kia dùng thủ đoạn gì mà để cả Tiểu Long Hà muội cũng phải cúi đầu thế?” Chu Doãn vừa buồn cười vừa giật mình.

“Ai, miễn bàn, ta nên sớm để Nhị ca cưới Văn Tường, nếu họ cưới sớm thì hôm nay ta đã không bị Văn Quý phi dùng chuyện này uy hiếp rồi!” Tư Đồ Tĩnh ủ rũ cúi đầu.

“Sao, Văn Mị Nhi đó dùng hôn sự của Văn Tường để uy hiếp muội, vậy mà muội lại cam lòng à?” Chu Doãn lại không tin Tư Đồ Tĩnh cam chịu như thế.

“Chịu thôi chứ biết làm sao! Vốn ta đã là người sai trước; hơn nữa Văn Quý phi còn là tỷ tỷ ruột của Văn Tường. Nếu nàng ta muốn ngăn cản, thì dù ca của ta có lấy được Văn Tường cũng phải rất vất vả. Hơn thế, ta thấy lòng dạ của Văn Quý phi này cũng không tồi! Huynh lập nàng ta làm hậu cũng được á. Thái hậu đúng là người của Văn gia thật, nhưng bà cũng là mẹ ruột của huynh, chắc chắn bà sẽ giúp huynh thôi. Nếu huynh lập Văn Mị Nhi làm hậu, vậy nàng ta sẽ thành đại lão bà của huynh. Tục ngữ nói rồi, nữ sinh hướng ngoại: nàng ta nhất định sẽ giúp huynh. Chỉ còn dư Văn Thừa tướng thôi. Huynh vừa là ngoại sinh* lại kiêm cả nữ tế, thì ông ấy càng không có khả năng tạo phản huynh! Huynh còn lo lắng gì nữa?” Tư Đồ Tĩnh phân tích cho Chu Doãn, cảm thấy Hoàng thượng hôm nào cũng nghĩ những điều này rất là vô nghĩa.

“Ai, cái này à…” Chu Doãn cũng biết là đúng. Nhưng càng nhìn Tư Đồ Tĩnh đang liến thoắng trước mắt, hắn càng không muốn lập Văn Mị Nhi làm hậu. Hắn muốn… hắn muốn nữ tử tinh quái trước mắt – người định mệnh này của mình làm hậu!


Hai người ngồi trên đất, đối mặt nhau thật lâu, cũng mặc kệ bao nhiêu cung nữ thái giám đứng xung quanh.

Cuối cùng, Tư Đồ Tĩnh lên tiếng, “Huynh, huynh nhìn muội như thế làm gì?” Nàng hẵng tỉnh tỉnh mê mê với chuyện tình cảm: biết Chu Doãn có hảo cảm với mình, nhưng không biết mình cũng có phần thích Chu Doãn.



“Biểu tỷ, tên Bạch Vân Phi đó bị dở hay sao ấy, ta còn không bằng những tên lưu manh kia à?!” An Ninh thật sự tức giận! “Hắn còn nói, còn nói là: nếu ta với Tiểu Long Hà xung đột với nhau, hắn sẽ giúp Tiểu Long Hà.” Hừ, tức chết mất! Tên Bạch Vân Phi đó thật sự cho là mình không biết hành động của hắn hôm nay à! An Ninh nàng không phải ngồi không đâu. Tuy nàng thích Bạch Vân Phi, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không giận chuyện hắn hết sức từ chối chuyện cưới nàng!

Xem ra An Ninh đi gặp Bạch Vân Phi lại bị chọc tức rồi. Bạch Vân Phi này cũng thật là, sao lại say mê Tiểu Long Hà rồi? Chẳng lẽ chưa từng gặp nữ hài tử nào như vậy à? Nhưng An Ninh cũng rất hoạt bát mà?

Chẳng lẽ đây là lợi thế của người đến trước sao??

“An Ninh, muội thích Bạch Vân Phi đến vậy à?”

“Biểu tỷ, đấy là tỷ không biết thôi. Những nam nhân ta gặp trước kia, người nào người nấy đều khúm núm với ta, nên ta chẳng thích. Ta chỉ thích những kẻ có khí khái anh hùng, không coi ta là công chúa, mà chỉ coi ta là An Ninh!”


Ồ, tôi hiểu rồi. Đây là hi vọng người ta thích nàng ấy không vì thân phận cao quý của nàng. Nàng ấy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng trong thiên hạ cũng không chỉ có mình Bạch Vân Phi là có cốt khí!

“Huống hồ, ca ca cũng mong ta có thể thành thân với Bạch Vân Phi, như thế sẽ dễ dàng cắt phiên hơn…” An Ninh lặng lẽ nói.

Thì ra là vậy. Xem ra An Ninh không hề vô tri như trong TV, tôi đã nói rồi, An Ninh sinh ra trong Hoàng gia, đương nhiên phải biết hôn sự của mình và Bạch Vân Phi quan trọng với triều đình đến mức nào, sao có thể giải trừ hôn ước được!

Chẳng lẽ là vì quá cảm động? Thế thì máu chó quá? Hay là sức mạnh tình yêu vô địch trong truyền thuyết?????

Tôi lắc đầu, vội vàng xua ý nghĩ quỷ dị ấy đi.

“Ta sẽ không bỏ qua như vậy. Hắn trọng nghĩa khí đúng không? Vậy nếu bằng hữu của hắn rơi vào trong tay ta, hắn sẽ nghĩ gì đây?!” Nói xong, không đợi tôi mở miệng, An Ninh đã đùng đùng rời đi.

Về cung, An Ninh gọi thị vệ của mình tới.

“Tất cả nghe kỹ đây! Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải bắt Tiểu Long Hà lại đây cho ta! Nếu không, ta thiến hết các ngươi!!”

“Hít ~~~~~~~” Các thị vệ hít một hơi lạnh, nuốt nước bọt, tự nhủ trong lòng, công chúa càng lúc càng bưu hãn rồi, sau này bọn họ phải sống như thế nào đây ~~~~~~

“Nương nương, mấy ngày nay ngài luôn uể oải. Có phải bị bệnh rồi không ạ?” Lục Nhi bưng chút trà bánh để xuống bàn trà, bận tâm nhìn tôi.


“Ta không sao, các em không phải lo!” Tôi khoát khoát tay. Trước kia, hôm nào mẹ tôi cũng chê tôi mốc meo trong nhà, không chịu ra ngoài chơi. Bây giờ mỗi ngày tôi đều có thể chôn chân trong phòng, tôi lại khó chịu. Ai ~~~~~~

Ném quyển sách trong tay sang bên, đọc nó mà tôi phát buồn ngủ. Xem ra bây giờ tôi vẫn chưa đủ trình để đọc những quyển sách uyên thâm như thế. Còn đống du ký, tôi sắp lật nát chúng nó rồi.

Tại sao lại vậy chứ? Chán quá trời ơi ~~~~~ A! Tôi nhớ tới máy tính! Thế giới này không có máy tính, tôi không thể chat QQ, không thể chơi đấu địa chủ, không thể chôm đồ ăn, chơi nhà hàng, cày thẻ*. Cả đống truyện trên Tấn Giang nữa, tuy chờ chương rất nản, nhưng vừa đau lại vừa sướng mà ~~~~

(*) chôm đồ ăn là một hoạt động trong các game nông trường. Nhà hàng ở đây là trò Nhà hàng vui vẻ; cày thẻ là hoạt động trong game Tấm thẻ phép thuật. Đây là một số trò chơi khá phổ biến ở TQ, giống các trò trên ZingMe của VN.

“Ai ~~~~~” Tôi lại thở dài. Thôi được rồi, mặc dù không có máy tính, không có trò chơi, nhưng lại được sống cuộc sống áo đến đưa tay cơm đến há miệng. Làm người, phải biết thỏa mãn thì mới hạnh phúc được!

“Nương nương, nếu khó chịu, chúng ta đi dạo Ngự hoa viên được không ạ?” Thanh Nhi ở bên cũng khuyên nhủ.

“Không cần. Đi Ngự hoa viên làm gì, ta dạo chán rồi! Vô vị, không đi!” Tôi lắc đầu, vẫn lười nhác tựa vào giường.

“Nương nương, dù người dạo Ngự hoa viên đến phát chán rồi, nhưng đi Ngự hoa viên ngồi một chút cũng tốt hơn là chôn trong phòng mà!” Lục Nhi tiếp tục khuyên.

“Đúng vậy, nương nương, nô tỳ bưng trà bánh cho người, chúng ta đi Ngự hoa viên, vừa nhìn vừa ăn được không ạ?” Thanh Nhi đã chuẩn bị trà bánh xong và trông mong nhìn tôi, chỉ chờ tôi ra lệnh là đi luôn.

“Thôi được!” Thấy các em ấy đều nói thế, tôi bèn đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui