Ta Là Tông Chủ Một Môn Phái Nhỏ
Tối hôm đó , Trường Thạch ngồi trong rừng với gốc cây cổ thụ lớn đốt lửa, mang vài cục lương khô mang từ nhà ra gặm vài miếng rồi cất vào.
Hắn tựa vào thân cây ngẩng đầu lên trời suy tư về cuộc đời hắn.
Trường Thạch như thói quen hắn lại mở bảng hệ thống lên nhìn vài lần.
Tối đó hắn ngủ luôn trong rừng.
Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt hắn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra chạy đến cái hồ gần đó rửa mặt.
Trường Thạch bắt đầu lên đường tìm môn phái cho mình.
Trong rừng có rất nhiều quái nhưng Trường Thạch lại ở bên mép ngoài chưa tiến sâu vào trong rừng.
.
Nhưng hắn lại không may trên đường đi gặp một con Địa Trư lao ra từ bụi đuổi hắn một ngày trời mới tha cho hắn.
Trường Thạch không biết mình đang ở địa phận nào.
Hắn chỉ biết cắm đầu chạy nên chạy bừa không xác định phương hướng.
Hắn lại tiếp tục một đêm ở rừng.
Một đêm may mắn của hắn không gặp con quái thú nào.
Đi nửa ngày qua rừng Trường Thạch đã thấy một tòa toàn kiến trúc hao hao giống môn phái nhưng lại có vẻ rất tồi tàn.
Khi Trường Thạch leo lên núi , Cái bảng trước cổng ghi Thạch Tâm Phái.
Hắn đẩy cửa ra một cỗ không khí toàn bụi trong không khí khiên Trường Thạch ho vài cái.
Trường Thạch cất tiếng to" Có ai không, alô có ai ở đây không "Hắn tiến sâu vào trong nội điện thấy lão già ốm yếu gầy còm ngồi trên ghế.
Có vẽ như trưởng môn.
Lão cất giọng khàn khàn: "Chàng Trai trẻ , cậu tên gì?""Trường Thạch"Lão già lấy cuốn sổ cũ kĩ ra viết một cái gì đó.
" Ngươi trả lời ta""Tại sao ngươi lại muốn tham gia môn phái của ta"Lão già tiếng khàn khàn vang lên trong đại điện ảm đạm"Ta không được các môn phái khác nhận"Trường Thạch nóiLão giả tự nhiên bộc phát khí tức nhưng lại không đáng sợ.
Lão mới chỉ Luyện Khí Hậu Kì.
Mấy giây trước Trường Thạch hắn còn nghĩ là lão già là cao nhân.
thật thất vọng.
Dù lão già tu vi Luyện Khí nhưng Trường Thạch cũng không phải đối thủ.
Lão hỏi lại hắn:"Trả lời lại""Ta không được các môn phái khác nhận"Trường Thạch nói"Ngươi sẽ là trưởng môn Thiết Tâm Phái.
"Dứt lời thân thể lão hóa thành tro bụi.
Quyển sổ vàng lóe sáng rồi cũng hóa thành tro.
Trường Thạch hắn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên tiếng kêu vang lên" Keng! uc! ụccc! Tada"Trong lòng Trường Thạch đột nhiên nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Rất lâu hắn không nghe được tiếng này.
Chắc chắn có thứ tốt!.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...