Ta là Thực Sắc

Cư nhiên bị ba tên côn đồ ở trên đầu trét cả 5 cân keo
dán siêu mạnh, nửa đêm giả trang làm phật tổ ghét bỏ, Hàn Thức Sắc tôi thực là
vô cùng muộn phiền.

Bụng tôi nóng lên, trừng mắt, vô cùng muốn xông lên,
dùng chai bia cắm vào hoa cúc của bọn chúng, tiếp theo đó xoay tròn 360 độ.

Nhưng tôi xòe tay tính tính, bọn chúng 4 cái cúc hoa,
trên tay tôi chỉ có một cái chai, không đủ.

Sợ bọn họ ghét bỏ tôi bên trọng bên khinh, ngẫm lại
vẫn là quên đi.

Vì thế, tôi tiếp tục chạy tới dưới lầu chỗ Thịnh Du
Kiệt.

Cửa sổ nhà hắn đóng chặt, tối như mực, phỏng chừng
Thịnh Du Kiệt đang ở trong ổ chăn dùng tay phải giải quyết nhu cầu sinh lý của
mình.

Cư nhiên lại có thể một cước đạp tôi đi, tự mình đè
mình, Thịnh Du Kiệt, ngươi đủ ác a!

Càng nghĩ càng giận, hỗn hợp men rượu cùng tế bào
trứng xông lên não, tôi không chịu đựng được, trực tiếp cầm chai bia trong tay
hướng cửa sổ của Thịnh Du Kiệt ném tới.

“Choang” một tiếng, thuỷ tinh vỡ vụn, ở tại thời khắc vạn
vật tĩnh lặng này, tiếng động dị thường vang dội.

Tôi nói rồi, tế bào trứng của tôi xông lê não, còn có
cái gì là không thể làm a.

Vì thế, tôi hắng giọng hô: “Cái tên vương bát đản
Thịnh Du Kiệt, ngươi sinh con trai sẽ không có cúc hoa, không, sai lầm rồi,
ngươi sinh con trai cả người đều là cúc hoa! Con ngươi sinh hạ không chỉ không
có tử cung, ngươi còn không có chuyện gì liền đi tự cung! Ngươi một, hai, ba,
bốn, năm lên núi đánh lão hổ, lão hổ không đánh được, ngược lại còn bị người ta
phao! Ngươi tinh vân xiềng xích, đũng quần rạn đường chỉ, kê kê lộ ra bị ta
nhìn được! Thiên mã lưu tinh quyền, ngươi mỗi ngày luyện hầu quyền! Lư Sơn
thăng Long Bá, ngươi làm nhà vệ sinh nổ mạnh! Người không trang điểm thì còn
khó coi hơn quỷ, người mà trang điểm thì đến quỷ cũng phải tê liệt! Ngươi tốt
lắm, người tốt không chịu nổi, ngươi tắm bằng nước gạo! Người hồn nhiên hoạt
bát, đần độn. Người từ nhỏ thiếu canxi, lớn lên thiếu tình yêu, thắt lưng đeo
dây thừng, trên đầu đội cái nồi, ngươi tưởng người là Đông Phương Bất Bại, thật
ra ngươi tên ngốc đời thứ hai!”

Hiện tại không phải thịnh hành nói hát sao?

Ý tứ chính là, nói xong rồi thì phải hát.

Vì thế, tôi liền bắt đầu hát.

“Giữa trời mưa gió, Thịnh Du Kiệt cưỡi mô tô nát vụn,
một bên gió bão, một bên cười, bỗng nhiên rơi vào hố phân chim!” (Trịnh Trí
Tiêu – Thuỷ thủ)

“Mặt trời ló dạng, Thịnh Du Kiệt bò cột điện, hắn leo
lên trên sờ dây điện, một đường sờ tới đường dây cao thế a, đem hắn đưa đến
Diêm Vương điện!” (Hoả Phong - Đại kiệu hoa)

“Thái dương nhô lên cao chiếu sáng, hoa cười với tôi,
chim nhỏ nói, sớm sớm, ngươi vì cái gì vác trên lưng bao thuốc nổ? Ta muốn đi
tạc người, ai cũng không biết, xả một phát súng, phóng một pháo, ầm vang một
tiếng, Thịnh Du Kiệt không thấy chim!”

Đang lúc tôi hát rất khoái chí, một chậu nước “ ào ào”
đổ xuống người tôi.

Tuy rằng Hàn Thực Sắc tôi có chút say lảo đảo, nhưng
bình thường công lực không tồi, vẫn là thành công tránh thoát.

Bất quá kia vũng nước trên mặt đất, một giọt rơi trúng
tay tôi, cẩn thận ngửi, phát hiện một cỗ mùi chua.

Tôi thừa dịp rượu che mặt, mắng to nói: “Làm như vậy
thật không có tố chất a, cư nhiên đổ nước rửa chân, ngươi có bản lĩnh thì ném
dao đi a!”


Vừa dứt lời, một cái dao thái thịt sắc bén loáng sắc
lạnh liền từ trên trời rơi xuống, cắm ở cách tôi nửa thước.

Tế bào trứng của tôi bị doạ đến nhanh chóng trở về vị
trí cũ, chờ đợi đến khi cùng t*ng trùng đệ đệ nhà nàng gặp nhau.

Đúng lúc này, phía sau tôi truyền đến thanh âm một
người: “Thực Sắc?”

Thanh âm người kia, tôi thực sự rất quen thuộc.

Mặc kệ hắn ở trên giường rên rỉ hay là ở trong nhà vệ
sinh cố gắng lầm rầm thải ra phế liệu, tôi đều nhận ra được,

Không có sai, thanh âm kia chính là của Thịnh Du Kiệt.

Nhất thời, lòng tôi bị chọc đến nhỏ máu.

Nguyên lai vừa rồi tôi căng họng, vừa chửi vừa hát,
náo loạn nửa ngày, thằng nhãi này cư nhiên giờ mới trở về, nếu thế không phải
cái gì cũng không nghe được sao?

Trong lòng tôi thật hận a, giống như cái hận khi chịu
hết thiên tâm vạn khổ, thật vất vả đem tuyệt đại mỹ nam đang hôn mê để trên
giường, vừa mới tháo được vị kia đỉnh đỉnh đại danh quần lót CK, còn không kịp
nếm thử mùi vị, vị Kiều bang chủ ở dưới cùng các anh em đã phá sập cửa nhà ta,
nói ta đi chơi trai phi pháp, phạt tiền năm nghìn đồng, cộng thêm ngồi trong cục
cảnh sát mười ngày.

Kết quả là, tôi quay đầu, tay, chân bắt đầu run rẩy,
liếc mắt dò xét nhìn Thịn Du Kiệt, nấc lên một cái, hỏi: “Đã trễ thế này, ngươi
đi đâu vậy? Tại sao không ở nhà chờ ta đến chửi mắng ngươi?”

Thịnh Du Kiệt phát hiện tôi có chút không bình thường,
hắn kề sát vào tôi, lấy cái mũi cao đẹp ở trên người tôi ngửi ngửi, tiếp theo
nhíu mày nói: “Ngươi uống rượu?... Aiz, cửa sổ nhà ta như thế nào bị phá thành
một lỗ lớn như vậy?”

Nghe hắn nói như vậy, lòng tôi liền cân bằng lại – đêm
nay dù sao cũng không phải là đi không một chuyến, vẫn là làm được một chuyện
xấu.

Cho nên, tôi liền co giò chạy.

Nhưng Thịnh Du Kiệt giữ chặt tôi lại: “Ngươi uống
nhiều như vậy, còn muốn chạy đi đâu?”

Tôi chạy không được, liền đổi thành há họng cắn hắn.

Gắt gao cắn chặt!

Nhưng Thịnh Du Kiệt lanh tay lẹ mắt, khó khăn lắm mới
trốn khỏi tập kích của tôi.

“Buông ta ra!” Tôi đè thấp tiếng nói quát.

Thịnh Du Kiệt cũng không có buông, khuôn mặt hắn ở
dưới ánh trăng, tĩnh lặng như nước: “Ngoan, đừng náo loạn, theo ta trở về nhà
ngủ.”

Thanh âm hắn thực rất ôn nhu, như là một người đang dỗ
một đứa trẻ không nghe lời.

Tôi nháy mắt an tĩnh lại.

Yên tĩnh giống như núi lửa trước khi phun trào.

Tiếp theo, “Oanh” một tiếng, một lượng lớn khí thể và
mảnh vụn vật chất núi lửa phun trào, dung nham màu đỏ cùng với nhiệt đồ chết
người, lăn về phía Thịnh Du Kiệt.

Tôi túm lấy cổ áo Thịnh Du Kiệt, đối với hắn vừa đá
lại vừa cào, nước mắt, nước mũi, nước miếng đều phun ra hết: “Thịnh Du Kiệt,
cái đồ vương bát đản! Ngươi không phải là muốn cùng ta chia tay sao? Ta đã bị
ngươi quăng đi rồi, ngươi còn ở đây giả mù sa mưa cái gì a? Ngươi cái đồ hỗn
đản! Lúc đầu ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi, ta không muốn nói chuyện yêu
đương với người, lão nương muốn một mình thanh tỉnh trải qua những ngày yên
bình của mình! Đều là ngươi, đồ cháu con rùa nhà người, mặt dày mày dạn mà lôi

kéo ta, buộc ta với ngươi phát triển cái rắm tình cảm! Hiện tại tốt lắm, phát
triển rồi, ngươi liền phủi mông đi! Thịnh Du Kiệt, ngươi là một tên đoạn tử
tuyệt tôn! Ngươi không có lương tâm, ngươi đem lão nương thành con khỉ để đùa
giỡn! Ngươi cho rằng tình cảm nói không cần là sẽ không cần ư, ta đây hiện tại
nên làm cái gì bây giờ?… Ta thật muốn lấy dao đem căn nguyên tội ác của người
cắt xuống!”

Vừa dứt lời, từ trên lầu lại phi xuống một con dao
nhỏ.

Tôi là chỉ, một con dao nhỏ vô cùng thích họp dùng để
cắt những vật có hình thể dài.

Sau khi cắm xuống đất, thân dao còn rung lên ba đợt.

Những cư dân này cũng quá phối hợp đi, tôi nhịn không
được ngẩng đầu hô: “Còn thiếu một cái chậu để chứa nữa!”

“Loảng xoảng” một cái chậu gỉ rớt xuống, trên mặt đất
quay cuồng vài cái.

Tôi kích động, vội lớn tiếng nói: “Còn thiếu ngân
phiếu, còn có mĩ nam! Mĩ nam như hoa, a lô a lô!”

Yên lặng ba giây, trên lầu bỗng nhiên phát ra tiếng
nói cực kỳ nhẫn nại, bao hàm nồng đậm lửa giận gào to: “Mở cửa, thả chó, cắn
chết cô ta!”

Sau đó, toàn bộ đám chó bắt đầu sủa rất vui mừng.

Thịnh Du Kiệt thấy tình thế không ổn, vội vàng đem tôi
tha về nhà hắn.

Đóng cửa lại, Thịnh Du Kiệt nắm bả vai tôi hỏi: “Hàn
Thực Sắc, ngươi nói thực, rốt cuộc là uống mấy bình rượu?”

Tôi quay đầu, “Ngao” một tiếng liền đem cánh tay hắn
cắn.

Tôi vốn không có cắn mạnh, tay của Thịnh Du Kiệt, cảm
giác cắn không tệ, trơn nhẵn, so ra chỉ kém hai cái bánh bao trước ngực tôi
thôi.

“Về sau đừng uống nhiều như vậy. Có nghe thấy không?”
Thịnh Du Kiệt dặn dò tôi, thanh âm kia mang theo một tia lưu luyến.

“Tại sao?” Tôi buông răng nanh hỏi: “Chẳng lẽ ngươi sẽ
thương tâm sao?”

Thịnh Du Kiệt hơi hơi thở dài, ánh mắt kia, dịu dàng
như nước, liền như vậy gắn trên người tôi, ôn nhu mà bao phủ tôi.

“Đúng vậy.” Hắn trả lời.

Nghe vậy, đáy lòng của tôi, nhất thời phủ lên một tầng
tơ liễu mềm mại

Tôi nhìn mặt của Thịnh Du Kiệt, nhìn hắn mi như cành
liễu lướt nước, cánh mũi hẹp mà xinh đẹp của hắn, nhìn đôi mắt nhiễm một tầng
ánh sáng hoa đào nhàn nhạt của hắn, nhìn đến miệng của hắn

Cái miệng mỏng thủy nhuận.

Chậm rãi, từ từ, tôi đem môi mình tiến đến gần môi
hắn.

Nhìn qua, tựa hồ là muốn hôn môi.

Nhưng mà không có, môi của chúng tôi, thậm chí còn
chưa có tiếp xúc.

Từ trong cái kiếng phía sau Thịnh Du Kiệt, tôi nhìn
thấy ánh mắt của mình.


Trong mắt tôi, là nhàn nhạt đau thương, giống như là
những cánh hoa đang dập dờn theo sóng trên mặt nước hồ thu.

Hoa tự điêu linh thủy tự lưu

Mà đau thương kia, càng ngày càng nhiều, đến cuối
cùng, biến thành một loại nhẫn nại.

Yết hầu tôi nhúc nhích, môi cắn chặt, hai má nổi lên
hai phiếm hồng.

Nhẫn nại cũng là có giới hạn.

Ba giây sau, “Oa” một tiếng kinh thiên động địa, tôi
liền như vậy hoa hoa lệ lệ ói ra.

Nôn ngay trên người Thịnh Du Kiệt, không hề giữ lại
chút nào.

Những thứ dơ bẩn gì đó, liền dính trên áo sơ-mi Thịnh
Du Kiệt.

Sau đó, tôi lắc lắc đầu, hắn cứng ngắc.

Kế hoạch của tôi, vốn là nghĩ sẽ phun trong miệng
Thịnh Du Kiệt, nhưng đến khắc cuối cùng, tôi lại mềm lòng.

Không thể không bội phục sự lương thiện của mình.

Hàn Thực Sắc tôi tuy là về mặt tiền bạc có hơi keo
kiệt, nhưng mà đêm nay lại rất hào phóng, đem tất cả mọi thứ ói ra thật sạch sẽ
không lưu lại chút gì.

Thật là tiện nghi cho con rùa đen Thịnh Du Kiệt này
rồi.

Bất quá, sau khi ói xong, dạ dày liền trống không,
thân thể cũng lảo đảo, đầu cũng hồ đồ luôn.

Tôi phát giác ra cả phòng đều xoay tròn, giống như
đang chơi trò đu quay ở trong khu vui chơi vậy.

Quên đi, chúng tôi là nữ nhân hiện đại, còn câu nệ cái
gì.

Kết quả là tôi lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu,
trực tiếp ngã xuống đất, rồi ngủ luôn.

Mơ mơ màng màng, cảm thấy chính mình được người ta bế
lên.

Sau đó tôi cảm thấy mình được đặt ở trên giường mềm
mại, tiếp theo, có người lấy khăn ấm lau chùi cơ thể tôi, cuối cùng lại phủ cho
tôi chiếc chăn.

Chắc là con rùa đen Thịnh Du Kiệt rồi.

Nếu đã chia tay, tại sao còn chiếu cố tôi như vậy?

Nhưng Hàn Thực Sắc tôi cũng không rõ, nếu đã chia tay,
tại sao mình còn tìm đến hắn.

Tôi không mở mắt ra được, cũng không còn khí lực nhúc
nhích, đầu cũng là một mảnh hỗn loạn.

Tôi tựa hồ mơ một giấc mộng.

Đúng vậy, mộng.

Tôi thấy ánh nắng chói chang, mà có một người, con
trai, liền như vậy đứng ngược sáng nhìn tôi.

Hắn cao thẳng, có hơi ốm, một loại ốm rất xinh đẹp.

Mà hình dáng gương mặt của hắn, lưu loát, nhu hoà,
tuấn dật.

Là Ôn Phủ Mịch.

Tôi liền như vậy đứng tại chỗ, không có đi qua đó.

Mà hắn, cũng không có đi tới.

Chúng tôi liền như vậy đứng nhìn lẫn nhau.

Như là muốn xuyên qua không gian sa mạc hoang vắng ở
giữa.

Rốt cục tôi mở miệng.

“Ôn Phủ Mịch,” tôi kêu tên hắn, tôi nói: “Ta hận

ngươi.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi nói rồi, hắn đứng ngược sáng, mặt của hắn, giấu ở
trong bóng tối.

Nhưng mà, thần sắc trong mắt hắn, tôi vẫn có thể nhận
ra.

Mờ mịt, cô đơn, thê lương, hiu quạnh.

Như là trong một đình viện yên tĩnh, dưới ánh trăng,
những bông hoa tường vy cô đơn rơi xuống, không một tiếng động.

Tôi tiếp tục nói, thanh âm cũng vang vọng trong khoảng
không: “Tại sao lại xuất hiện trong cuộc sống của ta, nếu không có ngươi, ta sẽ
vui vẻ hơn rất nhiều, thật sự… Nếu không có ngươi, ta cùng Thịnh Du Kiệt sẽ vui
vẻ hơn rất nhiều.”

Ôn Phủ Mịch vẫn như vậy mà nhìn tôi, giống như hắn chỉ
biết nhìn tôi như vậy.

Tôi cũng mờ mịt, chậm rãi ngồi dưới đất, thì thào nói
với chính mình: “Nếu có thể lựa chọn mình sẽ gặp ai, thật tốt biết bao.”

Đúng vậy, thật tốt biết bao.

Nếu ngay từ đầu, có thể gặp đúng người kia, thật là
tốt biết bao nhiêu.

Tôi hai tay mở ra, nằm xuống, tứ chi thành hình chữ
đại.

Thực là tư thế thoải mái.

Tôi thở dài nhè nhẹ.

Ôn Phủ Mịch đã đi tới, hắn ngồi xổm xuống, hắn vươn
tay, vuốt ve tóc của tôi.

Tôi tuỳ ý để hắn làm như vậy.

Sau đó tôi nói: “Ôn Phủ Mịch, ngươi đi đi, ta sẽ không
còn nhớ ngươi nữa.”

Ôn Phủ Mịch không nói gì, nhưng tay hắn, vẫn nhẹ nhàng
mà vuốt ve.

Tôi đã từng nói qua chưa? Ngón tay hắn rất mảnh khảnh.

Liền như vậy, tôi ở dưới ánh mặt trời chói mắt, im
lặng nằm.

Như là rất lâu sau đó, tôi chậm rãi tỉnh táo lại.

Mở mắt, vẫn là ánh mặt trời.

Nhưng là, so với trong mộng, đã nhu hoà hơn nhiều.

Nó ở trên mặt bàn yên lặng nhảy múa, giống như vũ điệu
ba lê không có tiếng động.

Đầu của tôi rất đau, cái loại đau sau khi say này, hận
không thể lấy con dao, đem đầu cắt bỏ.

Sau đó, tôi chống lại một đôi con ngươi, cặp mắt vô
cùng mê hoặc, khiêu gợi.

Giống như hoa đào phiêu đãng, bập bềnh, di chuyển theo
những gợn sóng lăn tăn trong dòng nước mùa xuân.

Một vòng một vòng, câu mất hồn phách.

“Đứng lên chạy bộ.” Thịnh Du Kiệt nói.

“Cái…” Tôi nói ra nước bọt, lại hỏi: “gì?”

“Chạy bộ, sau đó đến bệnh viện đi làm.” Thịnh Du Kiệt
một tay nâng tôi lên, hướng về phía phòng tắm đi đến.

“Chúng ta…” tôi lại phun nước bọt: “Hiện tại, chúng ta
là cái dạng quan hệ gì?”

“Ngươi ăn vịt nướng của ta, đập bể cửa kính của ta,
chính là người của ta.”

Bụng của tôi áp sát vào lưng Thịnh Du Kiệt, thanh âm
của hắn truyền vào lục phủ ngũ tạng của tôi: “Muốn đi, cũng không dễ dàng như
vậy đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận