Tôi phải đi họp lớp
Tôi cần phải đi
Vì Thịnh Du Kiệt, tôi phải đi
Bởi vì tôi biết, Thịnh Du Kiệt không hề uy hiếp tôi.
Hắn thật sự sẽ bỏ đi.
Chúng tôi vẫn còn yêu nhau, cho nên, chúng tôi không
thể chia tay.
Đúng vậy, tôi không thể chia tay với hắn.
Bởi vậy, bất luận là việc gặp mặt Ôn Phủ Mịch và An
Hinh đối với tôi mà nói có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng phải đi.
Từ sau khi quyết định, dạ dày của tôi vẫn luôn luôn
không thoải mái.
Tất nhiên không phải mang thai, bởi vì kì sinh lí mới
kết thúc vài ngày.
Là áp lực.
Một khi cảm thấy áp lực, dạ dày sẽ xuất hiện tình
trạng như vậy.
Tôi muốn xác định xem Ôn Phủ Mịch có tới đó không,
nhưng mà điểm quan trọng là Đồng Diêu nói là hắn đã đi nước ngoài bàn chuyện
làm ăn, vẫn chưa liên lạc được.
Tôi chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất
Nói chưa từng tưởng tượng ra tình cảnh gặp lại Ôn Phủ
Mịch, đó là lừa dối.
Tình huống thường xuyên xuất hiện nhất trong suy nghĩ,
chính là lúc gặp An Hinh, cô ta bởi vì ghen tị tôi (thật ra tôi cũng không biết
mình có cái gì làm cho cô ta ghen tị, vì để tình tiết tưởng tượng này phát
triển, tạm thời nhận định cô ta ghen tị vì tôi đoạt đi thân xử nam của Ôn Phủ
Mịch đi), mà đối với tôi tiến hành châm biếm khiến cho người ta khó mà nhịn
được.
Nhưng mà ở bên cạnh cô ta, Ôn Phủ Mịch thì không nói
lời nào, chỉ dùng ánh mắt bi ai nhìn tôi.
Tôi đang muốn cãi lại, bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ
trên lưng tôi, sau đó, một người đàn ông đi tới, nhiều tiền hơn so với Ôn Phủ
Mịch, đẹp trai hơn so với Ôn Phủ Mịch, dáng người tốt hơn so với Ôn Phủ Mịch,
ngay cả tóc tơ cũng đầy đủ sắc hương vị hơn so với Ôn Phủ Mịch, giúp đỡ tôi,
dùng ngữ điệu nhàn nhạt, phản kích lại An Hinh, bắt bẻ cô ta thương tích đầy
mình, không chỗ dung thân.
Sau đó, người đàn ông kia ôm tôi, dưới cái nhìn giận
dữ của An Hinh, trong ánh mắt trống trãi của Ôn Phủ Mịch, kéo tôi rời đi.
Một màng diễn trút hết cơn giận
Nhưng mà tôi biết, An Hinh sẽ không làm như vậy
Cảm giác của tôi đối với An Hinh rất phức tạp, không
thể nói là yêu mến, nhưng mà tôi biết, nếu cô ta là cô gái như vậy, Ôn Phủ Mịch
cũng sẽ không yêu cô ta lâu như vậy.
Đúng vậy, An Hinh chỉ cười với tôi, không phải là nụ
cười châm biếm, cô ta sẽ không làm cho tôi cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, cũng không cần thiết như thế
Vậy thì, tình huống có thể xảy ra nhất là tại nơi họp
lớp chết tiệt kia, đứng cạnh bên người tôi là Thịnh Du Kiệt, An Hinh đứng bên
cạnh Ôn Phủ Mịch.
Chúng tôi cách xa nhau, liếc nhìn lẫn nhau, khóe miệng
nhếch lên, cười cười.
Như vậy là kết thúc
Ý tôi là bề ngoài
Còn ở trong lòng, có thể, Ôn Phủ Mịch sẽ hơi buồn
phiền.
Còn tôi thì sao?
Tôi không xác định được.
Trong chớp mắt tôi thấy sợ hãi, chuyện cũ trước kia
giống như thủy triều, tuôn ra trong đầu
Kỳ nghỉ hè năm nhất, ánh mặt trời khi đó rất nặng nề,
mệt mỏi, màu vàng u ám.
Tôi vĩnh viễn vẫn nhớ rõ.
Cho nên, tôi không xác định được thời điểm nhìn thấy
Ôn Phủ Mịch và An Hinh tự mình có thể bình tĩnh hay không
Nhưng mà tôi phải bình tĩnh
Bởi vì Thịnh Du Kiệt muốn xem chính là khoảnh khắc đó
Lúc đó, hắn sẽ tập trung nhìn tôi, dõi theo ánh mắt
của tôi, dõi theo mỗi một biểu hiện nhỏ trên mặt tôi, thậm chí là từ sự run run
trong lòng bàn tay tôi mà đoán rằng tôi không quên được Ôn Phủ Mịch.
Điều này giống như một cuộc thi, nếu tôi không đạt
tiêu chuẩn, Thịnh Du Kiệt sẽ bỏ đi.
Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu loại dục vọng muốn phá bỏ bản
thân mình.
Ôn Phủ Mịch, lúc tôi 16 tuổi thì đã yêu người đàn ông
này.
Tôi và hắn ở cùng một chỗ ba năm, trọn vẹn suốt ba năm
Chúng tôi trải qua thời kì trưởng thành đẹp nhất, non
nớt nhất.
Chúng tôi đem thân thể thuần khiết nhất dâng tặng lẫn
nhau
Những điều đó đều không thể quên được
Hắn chính là một vết thương sâu trong tim tôi.
Đúng vậy, sau khi được Thịnh Du Kiệt điều trị, vết
thương này không còn đau, không còn chảy máu, thậm chí ngay cả cái mài thật dày
cũng tróc ra
Nhưng mà, nơi đó vẫn còn tồn tại một dấu vết màu da
nhàn nhạt
Đó là hình dáng miệng vết thương
Mỗi khi thấy nó, tôi sẽ ngẩn ngơ
Sự ngẩn ngơ không thể tránh khỏi
Thế nhưng điều này, Thịnh Du Kiệt sẽ không hiểu
Giống như tôi, tôi không hiểu hắn vì sao lại để ý sự
tồn tại của Ôn Phủ Mịch
Đúng vậy
Thịnh Du Kiệt có sự cố chấp của mình
Hàn Thực Sắc có sự hoài niệm của mình
Tôi không biết, như thế nào mới có thể giả vờ thờ ơ,
mới có thể giả vờ gió thoảng mây bay
Tôi không biết
Nhưng bởi vì Thịnh Du Kiệt, vì để lấy lại sự tin tưởng
trong tình cảm của chúng tôi, tôi nhất định phải thử.
Mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều mô phỏng tình cảnh gặp
mặt với bọn người Ôn Phủ Mịch
Nụ cười của tôi, phải nhàn nhạt
Ánh mắt của tôi, phải thoải mái
Cơ thể của tôi, phải thả lỏng
Đúng vậy, nhất định phải như vậy
Tôi không ngừng đứng trước gương luyện tập
Mà dạ dày của tôi, cũng luôn kết lại thành một đoàn,
căng ra đau âm ỉ.
Nhưng luyện tập rất hữu ích, nụ cười của tôi trong
gương, càng ngày càng tự nhiên hơn.
Tôi nghĩ, có lẽ lần này, tôi đã có thể qua cửa ải
Cuối cùng, ngày đó cũng đã tới
Tôi cùng Thịnh Du Kiệt đi đến trường trung học trước
kia tôi đã học
Nhưng từ thời điểm xuống xe, tôi đã biết, mình vẫn
không có cách nào thoải mái được.
Tôi nhìn thấy cửa hàng đồ uống ở trước trường học,
trong nháy mắt nội tâm liền suy sụp trống rỗng
Giống như lúc chính mình vẫn còn ngồi trên bậc thềm
năm đó, cúi đầu, cầm cục đá nhỏ, vẽ lung tung xuống đất.
Cố gắng lắc đầu, xua tan đi hạt bụi ký ức, sau đó, tôi
lôi kéo Thịnh Du Kiệt đi vào trường học
Bên trong không có thay đổi nhiều
Nơi dạy học còn đặt không ít bồn đầy hoa, nồng nhiệt
nở ra vào giữa mùa hè.
Trên nền nhựa sân thể dục, có mấy người học sinh đá
banh, banh tiếp xúc với chân, phát ra tiếng vang “Bịch”, chậm chạp, xa xôi,
truyền đến dưới ánh mặt trời
Phía xa là ngôi nhà căn tin màu trắng, trừ lúc ăn cơm,
đều ở vào tình trạng yên tĩnh
Tất cả, dường như vẫn giống như lúc ra đi, nhưng mà
nhìn kỹ hơn, lại cảm thấy một số đồ vật này nọ thay đổi
Hoặc là chỉ là thời gian.
Thời gian thay đổi rồi.
Cho dù là cuối tuần, tiếng chuông trường học vẫn không
biết mệt mỏi mà vang lên, vang vọng trong khuôn viên to lớn này, ngân vang khắp
nơi
“Đây là trường học của các ngươi?” Thịnh Du Kiệt thản
nhiên quan sát
“Không lẽ là trường học của ngươi?” Tôi hỏi lại
Thật là một đoạn đối thoại không thú vị, nhưng tâm
tình của tôi giờ phút này thật sự không thể nào sôi nổi
Nói xong, tôi kéo Thịnh Du Kiệt đi vào thang máy
Thang máy này dành riêng cho thầy cô, học trò đáng
thương chúng tôi chỉ có thể nhân lúc thời gian giữa trưa mới có thể lén đi một
chút
Nhưng bây giờ, có thể quang minh chính đại đi, lại cảm
thấy chẳng có gì to tát cả.
Mọi người đều như thế, đã chiếm được thì dù cho đồ tốt
cũng cho là bình thường
Cùng lúc đi vào còn có ba cô gái
Ngần ấy năm, gương mặt mọi người đều trưởng thành hơn,
hình dáng thay đổi rất nhiều, nhưng tôi nhớ mang máng, trong đó có một người,
là học sinh lớp 12 ban 7, hình như trước kia thầm mến Đồng Diêu
Thật là con nhóc không có tiêu chuẩn
Con gái ở cùng một chỗ thì tán gẫu, tán gẫu thật nhiệt
tình, giống như bị nghiện, mười lăm cặp bên cạnh đối với các cô mà nói cơ bản
là không hề tồn tại
Ba vị này vẫn tán gẫu thật sôi nổi
“Không ngờ trường học không thay đổi nhiều”
“Chắc là hiệu trưởng đem tiền tu bổ trường học đi bao
người tình bé nhỏ”
“Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy nhà vệ sinh, nhớ tới
một chuyện, các ngươi có nhớ hay không, lúc học năm nhất, trong nhà vệ sinh nữ
trên lầu của chúng ta, có người bài tiết một đóng phân rất lớn”
“Ta nhớ rõ, trâu bò cũng không đại tiện như vậy nha,
ta thắc mắc ruột cô gái kia không biết chính xác là dài bao nhiêu”
Nghe vậy, cái cổ của tôi lập tức duỗi ra như hươu cao
cổ
Tri âm nha!
Tôi cũng nhớ mãi không quên chuyện đó
Lúc tôi đang muốn gia nhập với các cô ấy, cùng thảo
luận đề tài vĩ đại này, thì cô gái từng thầm mến bạn học Đồng Diêu có vẻ thần
bí nói: “Các ngươi biết là ai bài tiết không?”
“Ngươi biết hả?” Hai người còn lại con mắt tò mò lấp
lánh ánh sáng long lanh
Đương nhiên, mắt của tôi cũng sáng
Nếu lúc trước mọi người đối với kiến thức sách giáo
khoa cũng có sự yêu thích nhiệt tình như thế, thì chắc chắn là cả nhóm sẽ thi
đậu Thanh Hoa, Bắc Đại nha.
Bạn học thầm mến Đồng Diêu mỉm cười, nói: “Chính là
Hàn Thực Sắc ban 8 đấy”
Lời nói này giống như cái chày gỗ cực lớn, trực tiếp
đánh vào trên đầu của tôi
Chày gỗ này không phải là chày gỗ kia, những người suy
nghĩ không đứng đắn đi ra góc tường ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn đi.
Hai mắt tôi tối sầm, hơn nữa ngày mới khôi phục lại
tinh thần
“Đúng đúng rồi, trong danh sách người tình nghi lúc đó
đúng là có cô gái kia… Nhưng cuối cùng có chính xác không hả?”
Tôi cảm thấy trời đất quay tròn, danh sách người tình
nghi đó là tôi cùng Sài Sài khởi xướng đầu tiên, nhưng sau đó lại cảm thấy
chán, nên vứt đi cho rảnh tay
Không ngờ nha, không ngờ, mình lại có thể bị phản
ngược lại
“Là Đồng Diêu nói cho ta biết, hắn và cô gái kia chơi
rất tốt, cho nên, trăm phần trăm là thật”. Người thầm mến bạn học Đồng Diêu trả
lời kiên quyết, không do dự.
Ngay lập tức tôi tức giận đến nỗi tay chân run rẩy.
Uổng cho tôi nhịn xuống ghê tởm mà giúp hắn đi chụp
hình, không ngờ, hắn lại có thể ở sau lưng tôi đâm tôi một dao
Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, ngươi cứ chờ cho cúc hoa của
người tàn đi!
Sự tình họa vô đơn chí lại đến rồi.
Lúc tôi đang tức giận đến mức da đầu bốc khói, thì
Thịnh hồ ly kề sát vào bên tai của tôi, trêu tức nói: “Hèn chi từ sau khi ngươi
dọn đến, đường ống nhà của ta thường xuyên bị tắc nghẽn, thì ra là ngươi đại
tiện”
Tôi nén giận, chờ đợi
Thật vất vả, thang máy mới đến nơi, chờ ba cô gái đi
ra ngoài, một tay tôi xách Thịnh hồ ly kéo đến trong góc cầu thang, bắt đầu sờ
thật mạnh bắp đùi hắn
Không tệ không tệ, vài ngày không nhéo, độ co dãn lại
tăng rồi.
Nhưng mà Thịnh hồ ly là ai nha, chính là một ông chủ
chỉ một cái trừng mắt cũng phải báo thù.
Chỉ thấy hắn cười ôn hòa, sau đó nhanh chóng đưa tay
đặt trên mông của tôi
Tôi có giác ngộ, liền khép mắt lại, bắp đùi thu lại,
bày ra một bộ biểu tình liệt sĩ cách mạng anh dũng vì nghĩa
Nhưng mà chờ đợi rất lâu, trên mông cũng không truyền
đến sự đau đớn
Cuối cùng, Thịnh hồ ly dường như hơi băn khoăn nói:
“Thiếu chút nữa quên, hệ thống bài tiết của ngươi tốt như vậy, ta tùy tiện nhéo
một cái, không chừng liền đi ra một cái, ta không biết làm sao nha”
Tôi….
Tôi suy nghĩ, không chỉ có Đồng Diêu và người thầm mến
bạn học Đồng Diêu biết chuyện này
Sau khi có tâm bệnh, tôi cứ cảm thấy trên ót của tôi
có khắc hai chữ “bé phân” bất cứ ai nhìn vẻ mặt của tôi đều cảm thấy rất không
thích hợp
Nhưng mà ầm ĩ như vậy, lại tạm thời đem chuyện của Ôn
Phủ Mịch để qua một bên
Có khoảng trên dưới 100 người có mặt, tất cả mọi người
đều là lớp 12 ban 7 và ban 8 cùng hội họp.
Tất nhiên tôi đi đến ban 8.
Bên trong, vẫn giống như trước đây
Trên góc phải bảng đen của giáo viên viết thời khóa
biểu thứ sáu, tên nhóm trực nhật
Bức màn màu xanh nhạt bị kéo ra, trên cửa sổ đặt bồn
đầy hoa cỏ, đằng trước giáo viên đặt một kệ TV, chỉ có thời gian chiếu thời sự
mới có thể bật lên.
Tôi đi vào, dường như trong phút chốc, trở về lại
khoảng thời gian tốt đẹp kia
Không đợi tôi chìm sâu vào sự suy tư nặng trĩu, Sài
Sài đã đi đến
Không chỉ có cô ấy, còn có Kiều bang chủ
Người đẹp và đàn ông cường tráng kết hợp, đúng là vui
tai vui mắt
Nhưng mà hôm nay là họp lớp, người ta chỉ mang người
nhà nha, lẽ nào, quan hệ giữa Sài Sài và Kiều bang chủ cuối cùng đã tới bước
không thuần khiết rồi?
Tôi đi qua đó, nháy mắt, vừa muốn hỏi, Sài Sài lại
giành giải thích trước: “Là hắn đòi đi theo ta, hơn nữa, hắn cũng tốt nghiệp
trường này”
Tôi hỏi kỹ càng, mới biết được, Kiều bang chủ lớn hơn
chúng tôi bốn tuổi, nói cách khác, khi chúng tôi vừa lên trung học, hắn cũng
vừa tốt nghiệp
Tôi hỏi nhỏ Sài Sài: “Ngươi không sợ người ta hiểu lầm
quan hệ giữa hai người?”
Sài Sài nhún vai: “Hắn nói hắn sẽ giải thích”
Dường như là chứng minh lời cô ấy, lúc đó, một bạn nữ
cùng lớp với Sài Sài đi đến, cười tủm tỉm chỉ vào Kiều bang chủ hỏi: “Sài Sài,
vị này là bạn trai của ngươi à?”
“Không phải” Kiều bang chủ phủ nhận
Nghe vậy, Sài Sài gật đầu vừa lòng
Nhưng một giây sau, hàm răng trắng của Kiều bang chủ
lộ ra, nói thêm vào: “Tôi là chồng cô ấy”
Lần này, Sài Sài bên cạnh tôi thiếu chút nữa là nhồi
máu cơ tim
Khôi phục lại tinh thần, Sài Sài vội vàng nhỏ giọng
rống giận với Kiều bang chủ: “Ai là vợ của ngươi?!”
Kiều bang chủ bình tĩnh chỉ một ngón tay vào Sài Sài:
“Ngươi đó”
“Ngươi có bệnh thần kinh!” Sài Sài sử dụng mắt đẹp cắt
ngang Kiều bang chủ
Trên mặt Kiều bang chủ không hề biến sắc: “Có bệnh
thần kinh mà ngươi còn gả?”
Lúc này, cô gái cùng lớp kia cười lắc đầu, xúc động
nói: “Hai người các ngươi, mới sáng sớm đã đấu võ mồm, tình cảm tốt thật”
Nói xong, lướt lướt mà đi
Nhìn tư thế đi đường của cô ấy, lúc này tôi mới nhớ
ra, cô gái này trong trường có biệt hiệu là: “Tiểu Thiến”[1]
[1]
nhân vật trong phim phim Thiện nữ u hồn.
Không phải nói hình dáng cô ấy giống Vương Tổ Hiền, mà
là một năm hai mùa cô ấy đều mặc quần áo màu trắng, hơn nữa bình thường lúc đi
đường, đều rất nhẹ nhàng, giống như là dưới lòng bàn chân có gắn một đôi giày
trượt băng.
Lớp học tiểu Thiến cách WC rất xa, muốn đi ị hay đi
tiểu, nhất định phải đi qua các phòng học lớp khác
Bởi vậy, mỗi khi tự học ban đêm, là có thể thấy một
cái bóng màu trắng từ cửa phòng học nào đó lướt qua, hù người ta sợ đến muốn đi
tiểu.
Tôi thành thật thẳng thắn, có vài lần, tôi lơ đễnh
ngẩng đầu, đều bị hù tới mức rơi vãi ra một hai giọt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...