Ta là Thực Sắc

Đúng vậy, tôi chính là đứa trẻ còn ăn cháo - bỉ ổi, vô
sỉ, hạ lưu; tấm lòng Bồ Tát—không có lương tâm, nhà xí thắp đèn lồng – chiếu
thỉ (nghĩa là ‘soi phân’
đồng âm đi chết đi), vết thương dài trên đỉnh đầu lở loét, lòng bàn chân
sinh mủ – hư hỏng[1]

Tôi tất nhiên biết câu dẫn một người đàn ông, lại
không cho người ta phóng thích, điều nay gây tốn thương đau khổ biết bao nhiêu
a.

Nhưng, vừa nghĩ đến những chuyện ngày thường Thịnh hồ
ly hay chỉnh tôi, tôi liền không khách khí làm đến cùng

Cho nên, liền hạ độc thủ như vậy.

Hơn nữa, báo thù như vậy, vẫn là báo thù đến nghiện
rồi.

Dù sao mỗi lần cái kia của tôi đến, cũng kéo dài một
tuần lễ, bởi vậy tôi có đầy đủ thời gian để chỉnh Thịnh hồ ly thật ác.

Ngày đầu tiên, tôi ở trong phòng câu dẫn hắn, hắn muốn
làm chuyện xấu, nhưng chưa thực hiện được ý nguyện thì tay đã chạm đến băng vệ
sinh

Ngày hôm sau, tôi trốn việc đi vào cửa hàng nội y tình
thú, mua một bộ nội y thật táo bạo

Vải lưới màu đen trong suốt, phía trên có hoa văn,
khoét lỗ khắp nơi, chỉ vừa đủ che làm cho vị trí quan trọng lúc ẩn lúc hiện

Đùi trơn bóng, liền như vậy mà bị lộ ra ngoài

Hơn nữa vào thời gian thích hợp, kéo một cái khe rãnh
giữa hai ngực sẽ hoa lệ mà hiện ra.

Nếu miễn cưỡng mà nói thì vòng eo tôi cũng coi như
mảnh khảnh, bên dưới tơ tằm màu đen, phác họa đường cong tươi đẹp

Sau khi về nhà, tôi chạy ngay vào phòng, thay đồ, sau
đó ở trước mặt Thịnh hồ ly, đi bên phái, quẹo bên phải

Thịnh hồ ly dường như đã sớm đoán được tôi có chiêu
này, ý chí vẫn kiên định, không hề nhúc nhích, tiếp tục xem tin tức

Ý xấu của tôi vẫn chưa chấm dứt, lập tức nằm cuộn tròn
trên sofa, chân đặt trên cánh tay hắn, di chuyển chầm chậm

Mắt Thịnh hồ ly vẫn nhìn chằm chằm TV, hoàn toàn bất
động

Mắt tôi nhíu lại, chân duỗi tới vị trí tiểu hồ ly của
hắn, ngón chân giống như con trùng nhỏ, nhúc nhích liên tục

Tôi không tin hắn không có cảm giác!

Chiêu này không tệ, Thịnh hồ ly có phản ứng

Hắn cúi đầu nhìn chân của tôi, sau một lúc lâu, cuối
cùng gọi to tên của tôi: “Hàn Thực Sắc”

“Hả?” Tôi cười đắc ý, khóe mắt đã vểnh lên trời

“Lông chân của ngươi nên cạo đi”

“…”

Mắc cỡ đỏ mặt, chạy vào trong phòng tắm, mượn dao cạo
râu của Thịnh hồ ly, cạo sạch sẽ lông trên đùi

Nhìn chính mình trong gương, tôi nhận thức sâu sắc
rằng Thịnh hồ ly thật đúng là loại người độc ác

Thế nhưng Hàn Thực Sắc tôi vẫn là tà tâm không chết a

Té ngã chỗ nào, đứng lên chỗ đó


Tôi tiếp tục cố gắng!

Sau khi xác định trên người không còn những cọng lông
bất lịch sự, tôi ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng bếp, cầm quả nho, thứ mà từ
xưa đến nay được nhóm nam nữ sắc tình ca ngợi là thánh phẩm tán tỉnh.

Tiếp theo tôi đi đến bên cạnh TV, cầm một quả nho màu
tím trượt trên da thịt của mình thật chậm

Từ cổ đến xương quai xanh, sau đó đến trước ngực tròn,
mỗi một động tác nhỏ đều rất hấp dẫn

Quả nho lạnh lẽo, trên da thịt của tôi, để lại một
chút dấu vết màu đỏ, hiện ra kiều diễm phong tình vô hạn.

Sau khi biểu diễn xong, tôi đặt quả nho vào miệng
mình, ngậm lấy, làm cho màu tím hấp dẫn kia chuyển động qua lại

Di chuyển qua lại cả nửa ngày, chắc là quả nho kia
cũng bị tôi làm cho khô nước, nhưng Thịnh hồ ly vẫn không có phản ứng gì

Tôi buồn rầu đến lợi cũng phải chảy máu

Cố gắng không ngừng, tiếp tục cầm một quả nho làm lại
động tác vừa rồi

Nhưng hiệu quả rất ít

Hàn Thực Sắc tôi có tật xấu lớn nhất chính là thích
không chịu thua ở những việc không đáng giá.

Kết quả là tôi đối với quả nho còn có Thịnh Du Kiệt
càng hăng hái hơn

Sau khi tôi ăn gần hết nho trên dĩa, Thịnh Du Kiệt mở
miệng “Hàn Thực Sắc”

“Gì?” Tôi lộ ra nụ cười vui mừng, có thể, có lẽ đã
thành công

“Quên không nhắc nhở ngươi… Nho mua về chưa có rửa”

“…”

Vào lúc sự im lặng đang diễn ra, bụng tôi liền kêu ùng
ục, ùng ục

Sau đó, mặt tôi tái nhợt, chạy đến phòng vệ sinh để mà
rè rè giải phóng những gì tích trữ bên trong

Tuy thân thể của tôi là do sắt thép xi măng chế tạo,
ngay cả đối với Thịnh hồ ly cũng không thể đè chết tôi được.

Nhưng dạ dày của tôi rất yếu chỉ cần ăn một chút đồ
bẩn này nọ lập tức sẽ bị tiêu chảy

Nói cái gì mà quên nhắc nhở tôi?

Tôi đã ăn nhiều quả như vậy, cho dù là nhắc nhở một
trăm lần cũng còn kịp.

Vì thế mới nói Thịnh hồ ly tuyệt đối là cố ý

Sau khi đại tiện xong, tôi uống thuốc, liền lên giường
nằm

Quân tử báo thù mười năm không muộn

Nhưng Hàn Thực Sắc tôi không phải quân tử, tôi là một
người phụ nữ nhỏ bé

Cho nên, luc Thịnh hồ ly xem xong TV, đến nằm xuống
bên cạnh tôi, móng vuốt sói mẹ của tôi bắt đầu di động không ngừng trên cơ thể
hắn

Động tĩnh này, là hơi lớn, giống như là hận không thể
dùng phương pháp này lột da hắn xuống


Thịnh hồ ly bắt được tay tôi

Sau đó, hắn xoay người lại

Ánh mắt hắn, như nước hồ trong sáng ban đêm, gió nổi
lên, chiếu rọi nhánh cây xanh đu đưa

Tiếp theo, hắn trở nghiêng thân mình tôi

Cuối cùng, ở lúc tôi không có phản ứng gì, cái mông
của tôi, cái mông co dãn, không chảy xệ, không bị trĩ, từ nhỏ đã làm theo
phương pháp giữ gìn, nhiệt tình yêu thương tổ quốc, cần cù và thật thà, chân
thành, cẩn thận, thành thật giữ chữ tín, có kiến thức hiểu biết lễ nghĩa, ủng hộ
Đảng cộng sản Trung Quốc, có phẩm chất đạo đức, tốt bụng, cần cù vất vả lao
động, nỗ lực loại trừ bài tiết của tôi, lại bị cái chân trắng nõn của Thịnh hồ
ly hung hăng đạp một cái

Mà cả người của tôi, cũng bởi vì bị đạp xuống giường,
té đến đầu choáng mắt hoa, suýt nữa là tìm không thấy phương hướng.

Nhưng Hàn Thực Sắc tôi là ai, là con gián người đánh
không chết, là bọ ngựa vỏ cứng té không chết

Kết quả là, tôi sử dụng cả tay chân bật người dậy, đi
tới trên giường, hung dữ nói một câu: “Thịnh Du Kiệt, báo cho ngươi biết một
chuyện xấu. Ta bị tiêu chảy, vừa rồi sức lực đạp của bàn chân ngươi vừa vặn làm
hậu môn của ta nóng lên, không cẩn thận rơi vãi vài giọt. Chất lỏng màu vàng
trên chân ngươi chính là của ta, sáng mai sau khi làm vệ sinh buổi sáng xong,
nhớ kỹ phải vo viên, trả lại cho ta”

Nghe vậy, Thịnh hồ ly cho dù có bình tĩnh đi nữa, thân
mình cũng không tự chủ được mà run lên

Tôi vừa định lần nữa thò tay sờ mó thân hình hắn thì
đau đớn từ cái mông làm cho tôi do dự

Kết quả là, tôi tìm cuốn báo độn nhét vào mông

Làm như vậy, cho dù Thịnh hồ ly có luyện tập phật sơn
vô ảnh cước, mông của tôi cũng có 50% cơ hội tránh được an toàn

Đương nhiên cũng sẽ có 50% cơ hội sẽ bị đá nở hoa
luôn.

Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, tôi thở sâu, thân
thể hung dữ động một cái mạnh mẽ bổ nhào lên, giống như con gấu koala bò lên
Thịnh hồ ly.

Hai chân của tôi, kẹp ở thắt lưng của hắn

Mà hai tay của tôi thì lại nhanh chóng như tia chớp
đánh úp lên tiểu hồ ly của hắn

Sau khi tiếp xúc mục tiêu, tôi lập tức sống chết mà
nắm chặt tiểu hồ ly, giở trò, trái phải trêu chọc, trước sau ma sát.

Dưới sự công kích cường đại không biết xấu hổ, không
cần da mặt này của tôi, tiểu hồ ly nhanh chóng bị tôi làm cho sống lại

Có phản ứng

Máu rốt cuộc đi lên đỉnh đầu nhỏ.

Trong lòng tôi phấn chấn bắt đầu tiến hành buổi tiệc
liên hoan mùa xuân

Hàn Thực Sắc tôi còn có một cái bệnh lớn đó là chỉ
biết thừa thắng xông lên, lại không biết chuyện thấy đủ thì thu tay.

Tôi tiếp tục dùng hai tay của mình đùa giỡn tiểu hồ
ly, lắng nghe hô hấp của Thịnh hồ ly dần dần rối loạn


Ngay lúc đang đắc ý đến nỗi mông cũng phải vểnh lên
trời, thì Thịnh hồ ly bỗng nhiên quay người lại

Lại muốn đạp tôi?

Tôi âm thầm thở ra, rất may trước đó có lót đồ vật này
nọ trên mông

Nhưng lần này Thịnh hồ ly cũng không có đạp tôi

Hắn chỉ im lặng nhìn tôi

Ánh mắt hắn như màu đen của bầu trời cao, ẩn chứa sự
thâm thúy vô tận, cùng với sự nguy hiểm

Hắn dùng giọng rất bình thản nói ra những câu dưới
đây: “Hàn Thực Sắc, nếu người còn dám dụ dỗ ta, ta sẽ lập tức máu đào tẩy ngân
thương”

Trong nhất thời tôi bị dọa đến mặt xám như tro, hồn
phi phách tán, khớp hàm run lên, tay chân lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch

Máu đào… tẩy ngân thương

Thật là một người đàn ông hung ác!

Chiêu độc ác như vậy cũng có thể dùng?

Sau khi nói xong, Thịnh hồ ly bình tĩnh gạt bỏ tay
chân của tôi ra, xoay người, ngủ

Tôi khẩn trương ôm chăn chạy đến so fa, cuộn người ngủ
một đêm

Tôi rất tin tưởng, việc giết người cướp của Thịnh hồ
ly làm rất trôi chảy quen thuộc, cho nên máu đào tẩy ngân thương đối với hắn mà
nói chỉ là một việc nhỏ

Bởi vậy từ tối hôm đó cho đến sau này những ngày cái
kia đến tôi đều an phận thủ thường, giống như tiểu thư khuê các rụt rè, ngay cả
áo ngủ cũng mặc cổ cao, chỉ sợ Thịnh hồ ly khờ khạo nào đó thú tính nổi lên,
đánh mất lý trí lại tiến hành máu đào tẩy ngân thương đối với tôi

Sau khi trải qua việc ồn ào đó, nhìn chung, tôi và
Thịnh hồ ly lại hòa hảo như lúc ban đầu

Nhưng tôi nghĩ, tôi và hắn đều biết sự việc không đơn
giản như vậy

Tôi không hiểu suy nghĩ của hắn lắm, nhưng đối với tôi
mà nói, thì hình như sau khi phát sinh chuyện này tôi biến thành người như bước
trên băng mỏng vậy.

Cảm giác này không tốt lắm

Thật sự

Giống như ngươi có được một đồ vật gì đó rất thích,
lúc không có việc gì lại đem ra sờ sờ, ôm một cái, hôn nhẹ, rất vui vẻ

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, ngươi bị cảnh cáo rằng
đồ vật này không thể đụng vào nước, nếu không sẽ vỡ vụn

Lúc này ngươi sẽ phải cẩn thận hơn, cố gắng làm cho nó
tránh xa nước

Vì thế, cuộc sống của ngươi sẽ không thể tùy ý nữa, cả
ngày phải đề phòng vật yêu thích đó của mình dính vào nước, đề phòng mất đi nó

Sự vui vẻ, bị bao trùm bởi mệt mỏi, sẽ bị giảm đi một
nửa

Mà tình hình hiện tại của tôi chính là như vậy

Tôi không thể nhắc đến Ôn Phủ Mịch, thậm chí tôi không
thể làm một chút chuyện gì mà sẽ làm Thịnh hồ ly hiểu lầm là tôi đang nhớ đến
Ôn Phủ Mịch nữa.

Tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ, sự tình cuối cùng là
tại sao mà biến thành cục diện như hiện giờ

Nhưng sự việc một khi đã xảy ra trên người mình, thì
dù suy nghĩ có rõ ràng, tỉnh táo thế nào, cũng sẽ biến thành một cuộn len lộn
xộn, cơ bản không thể tìm thấy đầu mối.

Sau khi trải qua mấy ngày mấy đêm tự hỏi mình, tôi từ
từ tỉnh táo hơn một chút


Một khi hai người xảy ra vấn đề thì nguyên nhân nhất
định là cả hai đều có phần

Bởi vì Thịnh Du Kiệt thật mạnh mẽ và cố chấp cho nên
vô hình trung mà ép buộc hắn để ý đến vị trí của Ôn Phủ Mịch trong lòng tôi

Hắn nhất định phải ganh đua cao thấp với Ôn Phủ Mịch,
thành công từ nhỏ đến lớn làm cho hắn không thể dễ dàng chịu đựng việc chính
mình chỉ đứng ở vị trí thứ hai

Cho nên biến động nhỏ thoáng qua cũng sẽ làm cho hắn
nhạy cảm

Nhưng tôi cũng có trách nhiệm

Thởi điểm gặp Thịnh Du Kiệt, quả thật tôi vẫn còn nghĩ
đến Ôn Phủ Mịch

Khi đó, cho dù là có vui vẻ trở lại nhưng vẫn ẩn dấu
bóng râm như mây khói

Những thứ đó, Thịnh Du Kiệt đều xem ở trong mắt.

Từ rất sớm, Thịnh Du Kiệt cũng biết được trong lòng
tôi lưu giữ khắc cốt ghi tâm hình ảnh Ôn Phủ Mịch

Sau đó nữa, hắn bắt đầu phát động tấn công tôi, nhưng
tôi lại cứ trốn tránh, liều mạng chạy trốn

Những việc này càng làm sự bất an của hắn thêm sâu sắc

Mà chết người ở chỗ, Thịnh Du Kiệt và Ôn Phủ Mịch có
khuôn mặt vừa khéo lại tương tự nhau

Nếu ngay cả Sài Sài còn cho rằng tôi có thể vì nguyên
nhân này mà cùng hắn kết giao, thì Thịnh Du Kiệt suy nghĩ như vậy cũng thật
bình thường

Cho dù là ai cũng sẽ để ý điều này

Giống như tôi để ý An Hinh

Quan trọng nhất chính là tôi quá sơ ý, hoặc là nói tôi
chỉ làm việc theo bản năng

Giống như việc tôi vuốt ve tấm hình của Ôn Phủ Mịch
lần trước đã dẫn đến một trận ác chiến

Động tác đó là theo bản năng, không có chủ ý

Tôi không thể khống chế chính mình

Tôi sợ sẽ lại làm ra hành động tương tự như vậy trong
tương lai

Hành động như vậy đối với Thịnh Du Kiệt chính là một
loại hoài niệm lộ liễu, là biểu hiện tôi nhớ Ôn Phủ Mịch, cũng là tượng trưng
cho việc hắn đã thua hoàn toàn

Tôi không biết nếu sự việc như vậy cứ xảy ra lập đi
lập lại nhiều lần thì lúc đó tình cảm của tôi cùng Thịnh Du Kiệt cuối cùng có
thể kéo dài bao lâu

Nghĩ như vậy tôi liền thở dài

“Làm sao vậy?” Sài Sài nằm trên giường bệnh hỏi

“Không có việc gì” Tôi cười cười

“Vậy mày có đi hay không?” Sài Sài hỏi

“Đi đâu?” Tôi nhướng mày

“Vừa rồi mày ngẩn người, phải không” Sài Sài dáng vẻ
như hiểu rõ

“Bất hạnh bị mày nói trúng rồi” Tôi lấy lòng cười
cười: “Làm ơn nói lại một lần nữa đi”

“Buổi họp lớp cấp 3 cuối tuần sau, mày có đi không”
Sài Sài hỏi

“Là lớp 10, 11 hay 12?” Tôi hỏi

Bởi vì lớp 11 phân chia thành chuyên văn và không
chuyên văn nên chúng tôi có hai nhóm bạn học cấp 3, giống như tôi và Sài Sài
chỉ học cùng lớp 10, mà với tên nhóc Đồng Diêu kia, lại học cùng lớp đến tròn 3
năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận