Lúc
này, tôi rốt cuộc ý thức được, tính dục của mình quả nhiên giống với lời dạy
của cha tôi trước đây "Tự do dồi dào thịnh vượng giống như nhà của A Thuấn
ca ca, giống như vạn vật trong vũ trụ bùng cháy…”
Cũng là
khi đó, tôi mới biết được cha mẹ biết nhìn xa trông rộng cỡ nào, bọn họ cư nhiên
chỉ nhìn tôi mới sinh ra bởi vì ngâm nước ối bảy tháng cho nên trên mặt có
nhiều nếp nhăn giống như một bà già mà thấy được "sắc" tính.
Nói
theo quan điểm chính trị chính là, xuyên thấu qua hiện tượng thấy bản chất.
Đối với
ý nghĩ thoáng qua này, tôi mãnh liệt lắc đầu, muốn đem ba chữ Ôn Phủ Mịch ném
ra khỏi óc.
Hàn
Thực Sắc, không phải là còn muốn hắn chứ?
Thở dài
một hơi, nhắm mắt lại, mãi đến kia khuôn mặt thanh tú không nhiễm một hạt bụi
nhỏ dần dần trở thành mờ nhạt, tôi mới một lần nữa nhìn về phía gương.
Bên
trong là một người phụ nữ, bởi vì thiếu ngủ mà vành mắt đen, tóc xõa hỗn độn,
da mặt bóng dầu, đúng rồi, khóe mắt còn có ghèn.
Thật sự
là nữ vương ở trong mộng, nữ nhân suy sụp tinh thần trong hiện thực a.
Thật sự
là không dám nhìn nhiều, vội vã rửa mặt, làm ẩm da, bôi sữa dưỡng, kem nền,
đánh một lớp phấn trang điểm, tiếp theo vẽ mắt, chải mascara, cuối cùng là thoa
son.
Từng
cái theo trình tự, không thể qua loa.
Trước
kia lúc học đại học xem ngôn tình tiểu thuyết bị trúng độc, cho rằng chỉ cần
ngửa mặt lên trời, tiếp theo cắt mái tóc mì sợi ngây thơ là có thể trở thành cô
bé lọ lem, chờ vương tử giàu có đẹp trai cứu thoát ra từ tay một đám con gái
xấu xí diêm dúa, phấn son nồng nặc, sau đó được mang vào đôi giày thủy tinh.
Vì thế,
tôi nhất quyết không xài bất cứ đồ trang điểm gì, ngay cả son dưỡng môi cũng
không dùng.
Nhưng
sau đó rốt cuộc tỉnh ngộ, nữ chính trong tiểu thuyết có làn da đẹp cho dù không
trang điểm, dưới ánh mặt trời vẫn hiện lên trắng nõn, trong suốt không khuyết
điểm, lông mi trời sinh vừa dày vừa cong, môi không son mà đỏ, người ta là trăm
năm mới có một cái a.
Nhìn đi
nhìn lại chính mình, môi khô nứt nẻ, làn da ngâm đen bóng dầu, hai mắt vô thần,
dạng này ngửa mặt hướng lên trời chỉ có thể chờ thăng thiên (chầu
trời).
Hơn nữa
mấy mỹ nữ giống nhân vật phụ phản diện ngày nay cũng không ngốc, ai lại tự
nhiên không có việc trét tương lên mặt, bôi máu lên môi a. Người ta người người
ăn mặc hở hang, làn da trong suốt, ánh mắt hữu thần, lại vẫn là hình tượng
trong veo như hoa phù dung dưới nước (Thủy
Phù Dung = hoa sen [1]
Trong
lúc nghĩ đông nghĩ tây, tóc đã sửa sang lại xong, quần áo cũng mặc đẹp, tôi cầm
lấy túi xách ra cửa.
Sau khi
tôi tốt nghiệp đại học y khoa, cha tôi vỗ ngực nói, con gái, cha nhất định nhờ
vả người ta cho con dễ dàng vào làm ở Bệnh viện ba cấp hạng A[2]. Tôi
rất cao hứng, còn cho rằng chính mình trước kia là mắt bị mù, cư nhiên cho rằng
cha tôi là một người không học vấn không nghề nghiệp, quả thực là bất hiếu.
Quả
nhiên, cha tôi thực hiện được lời hứa, đi móc nối quan hệ, đem tôi dễ dàng nhét
vào Bệnh viện ba cấp hạng A -- bất quá, lại là một bệnh viện nam khoa.
Nói
cách khác, mỗi ngày tôi đều nhất định phải tiếp xúc với những vấn đề… của đàn
ông.
Thật sự
là làm cho người ta nghẹn họng không nói được lời nào.
Bất quá
cũng có chỗ tốt, từ khi tôi tiếp nhận công việc mỗi ngày kiểm tra tính khí quan (cơ
quan sinh dục) của các đồng chí nam,
danh sách xem mắt của tôi trên tay mẹ liền bị xếp xó, làm cho tôi vô cùng vui
vẻ thoải mái.
Ban đầu
công tác thì còn cực kỳ hứng thú, dù sao thì không phải ba thì năm ngày[3], còn
có thể có xuất hiện một hai trai đẹp.
Đó
chính là ngày vui sướng nhất, bởi vì tôi có thể bề
ngoài nghiêm túc nội tâm dâm tại ban ngày ban mặt trời
đất sáng sủa công khai giở trò ăn đậu hũ của trai đẹp, cuối cùng còn bắt trai
đẹp bỏ tiền nộp phí.
Ngay cả
Võ Tắc Thiên tỷ tỷ cũng không có được khả năng này a, tôi tự hào.
Nhưng
lâu ngày, thần kinh dần dần tê liệt, xem nhiều cái đó của đàn ông liền nhàm
chán, mỗi ngày nhìn một đống lớn nấm đùi gà lắc lư trước mắt. Hơn nữa, cho dù
là siêu cấp đại mỹ nam, nhưng bày ra cho tôi xem bộ phận mang theo bệnh ghê
tởm, chẳng nói nổi chút mỹ cảm nào cả.
Cho nên
hiện tại, mỗi ngày tôi mặt không chút thay đổi ngồi ở trong phòng, chờ bệnh
nhân tiến vào, cởi quần, kiểm tra, kê đơn, giao tiền, đi ra, tiếp theo lại gọi
một tiếng: "Vị tiếp theo."
Có một
ngày, Sài Sài giống như có suy nghĩ gì nói: "Thực Sắc, tao cảm thấy công
việc của mày cùng lao động tình dục không có gì khác nhau a."
Đồng
Diêu tán thành: "Hơn nữa mày còn mặc áo blouse, quả thực là đồng phục
quyến rũ."
Tôi
không có lời gì mà chống đỡ, im lặng chấp nhận.
Bệnh
viện nam khoa tôi đang công tác nằm trên đường đối diện nhà trọ của tôi, mỗi
ngày đi làm rất là thuận tiện, chỉ cần đi qua một cái đường hầm là tới.
Hai bên
đường đều có mấy tiệm bán hàng rong, ví như đĩa lậu, cúc áo dây buộc tóc linh
tinh, nhưng một tháng gần, nơi này có thêm một tên ăn mày.
Tên ăn
mày này nhìn qua tuổi còn nhỏ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, luôn cầm một cây
đàn violon, không ngừng kéo. Nói thật, đứa nhỏ này xác thật trên người có một
khí chất nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Bởi vì
tôi không có tế bào âm nhạc, không những đồng ý với mỹ nữ Lưu Diệc Phi
"Đánh đàn dương cầm cùng đánh bông[4] không
khác nhau nhiều lắm", so sánh của tôi còn cao hơn nàng một bậc, tôi cho
rằng kéo đàn violon cùng kéo (cưa) gỗ
không khác biệt nhiều lắm, cho nên thật sự tôi không rõ lắm đứa nhỏ này kéo đàn
hay hay dở.
Lại nói
thật, tuy rằng trên mặt cậu ta đen đen, nhưng khái quát nhìn ra được, diện mạo
tuyệt đối không tồi. Hơn nữa ánh mắt rất đẹp, lấp lánh như sao, dịu dàng như
nước, phỏng chừng là - vì đói mà ra.
Đây là
nói có căn cứ sự thật, tôi hai ngày nhịn ăn giảm béo, lúc đói bụng đến mức
trước ngực dính sau lưng, ánh mắt sẽ sáng lên, thấy người lóe lục quang, thấy
đồ ăn lóe hồng quang, thiếu chút nữa bị cục giao thông tóm đi làm đèn xanh đèn
đỏ có trí thông minh nhân tạo.
Nhìn
đứa nhỏ này, lòng tôi nhất thời nảy sinh thông cảm, liền lấy ra một tệ, để vào
trong cái hộp giấy nhỏ trước mặt cậu ta, sau đó -- từ bên trong lấy ra hai đồng
5 mao. (hai
đồng 5 mao = 1 tệ)
Gần
nhất giá cả thức ăn tăng lên, mì thịt bò từ 6 tệ tăng lên 6 tệ năm, làm hại tôi
không thể không từ chỗ nhóc ăn mày này đổi tiền lẻ.
Lấy
xong, cũng không thèm nhìn tới tên ăn mày một cái, mặt không đỏ tim không đập
tiếp tục bình tĩnh đi lên phía trước. Nhưng đi tới đi tới, đột nhiên cảm thấy
có một ánh mắt phẫn nộ nóng rực đốt cháy lưng, kỳ lạ!
Ở trước
cửa bệnh viện có một quán bán mì thịt bò đặc biệt hợp khẩu vị của tôi, nhưng
vừa nghĩ tới giá tăng thêm 5 mao, tôi liền đau lòng, cho nên lấy ba muỗng lớn
dầu cay bỏ vào trong tô mì, lúc này mới cảm thấy tâm lý cân bằng một chút,
nhưng xuống tay hơi nặng, quá cay, không thể không móc tiền mua bát cháo ngân
nhĩ, hết 3 tệ, lỗ nặng!!!
Tuy
rằng trong bệnh viện có căng tin, nhưng mọi người vẫn là không hẹn mà cùng lựa
chọn đi ra ngoài ăn cơm.
Không
thể trách chúng tôi, chính là căng tin bệnh viện làm đồ ăn thật sự là rất có
trình độ kỹ thuật cao.
Ở căng
tin đại học trước kia của chúng tôi, chuyện quá đáng nhất chính là trung bình
cứ ba hạt cơm là một hạt cát, hoặc là món thịt xào ớt chỉ có thể mượn kính hiển
vi của khoa vật lý để tìm thịt.
Nói
chung, vẫn là bình thường, tựa như cân thiếu mấy gram, lừa chút tiền.
Nhưng
căng tin bệnh viện này của chúng tôi, không chỉ có là lừa tiền, còn lừa mệnh a.
Tự mình
trải qua, tôi đi làm ngày đầu tiên thì không quen biết ai, cũng không rõ tình
huống, ngu ngốc chạy tới căng tin ăn cơm trưa. Bên trong có thể gọi làtrước
cửa có thể giăng lưới bắt chim a (hết
sức yên tĩnh, vắng như chùa bà đanh), lúc ấy tôi liền cảm
thấy có chút bất an. Tiếp theo đại thẩm múc cơm nhìn thấy tôi, giống như thấy
con gái thất lạc nhiều năm của mình, trong mắt lóe lệ quang, liều mạng nhét cơm
vô gà-mên của tôi, còn lẩm bẩm nói, đợi lâu như vậy, rốt cuộc có người mới tới
dùng cơm.
Lấy
xong cơm, tôi ôm hộp cơm, mãnh liệt ăn đến một nửa, lại đột nhiên phát hiện bên
trong cư nhiên có con ốc sên vẫn còn chậm rãi di động rõ ràng!
Phần
thịt cổ lòi ra ấm ấm mềm mềm, giữa vỏ và thân thể là chất nhầy, còn có hai cái
râu đong đưa trái phải, quả thực là muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng
bố.
Tôi
chạy vào toilet, ói ra đất trời tăm tối.
Sau đó,
tôi từ trong miệng đồng nghiệp, nhận thức được chỗ đáng sợ của cái căng tin
này.
Cho tôi
một cây bánh quẩy, tôi có thể dùng nó nhấc lên toàn bộ địa cầu.
Cho tôi
một viên bánh vừng, tôi có thể dùng làm điểm tựa cho bánh quẩy.
Cho tôi
một cái bánh nướng, tôi có thể đập gãy cây bánh quẩy[5]
Nghe
nói, sau khi người đến căng tin ăn cơm giảm xuống, tỉ lệ tử vong của bệnh viện
cũng đồng thời giảm mạnh.
Cho nên
tôi nói, độ hung tàn của căng tin này quả thực sẽ nhanh chóng vượt qua quân
đoàn 731 của Nhật Bản[6].
Ăn xong
mì thịt bò, tôi đứng dậy, vừa đi đến thang máy bệnh viện, vừa hồi tưởng giấc
mộng hồi sáng.
Freud[7] đại
thúc nói, mộng, không phải điều vô căn cứ, không phải không có ý nghĩa, không
phải vớ vẩn.
Khi
ngươi nằm mộng, không có cái gì là vớ vẩn hết.
Thí dụ
như sáu người bệnh hoạn cởi quần sáng nay, thí dụ như khi trên trời rớt xuống
USD nện trên đầu của tôi thì lại biến thành phân vàng chóe, lại thí dụ như Ôn
Phủ Mịch đột nhiên từ nước Mỹ trở về gõ cửa nhà của tôi, nói, Hàn Thực Sắc ta
vẫn chưa quên ngươi...
Dừng
dừng!!!
Sao lại
nghĩ tới hắn?
Tôi
nhắm mắt lại, điên cuồng lắc đầu, quên quên quên, nhanh nhanh quên hắn cho ta!
Lắc lắc
hơn nửa giờ, tôi mới dừng lại.
Trợn
mắt, cuối cùng phát hiện toàn bộ người trong thang máy đang dùng ánh mắt gặp
quỷ nhìn tôi.
Tôi hít
sâu, nhẹ giọng giải thích: "Không sai, tôi đang say thuốc.” (thuốc
lắc)
Nói
xong, mở cửa thang máy, lưu lại đám người đang ngã xuống đất không dậy nổi,
bước nhanh đi ra ngoài.
Đi vào
trong phòng, thay áo blouse, sửa sang lại cái bàn, bắt đầu lật xem tạp chí số
mới ra《tri âm 》.
Vừa xem
hết một bài báo, vị bệnh nhân đầu tiên của hôm nay đến đây.
Là một
vị đại thúc, trên dưới bốn mươi tuổi, một vòng giữa đỉnh đầu đã trở thành Địa
Trung Hải, chỉ có thể áp dụng nguyên tắc địa phương duy trì
trung ương, dùng tóc xung quanh thật cẩn thận che lại da đầu màu
đỏ tươi.
Mà đi
cùng ông ta là một vị phụ nữ trung niên "vẻ mặt quan tâm", có lẽ
chính là vợ của đại thúc này.
Tôi
hỏi: "Làm sao không thoải mái?"
Vị đại
thúc này phỏng chừng là đã quen với tình huống này, đối với bác sĩ nữ như tôi
không thèm để ý chút nào, văng nước miếng đưa tay chỉ, nói: "Phía dưới
không thoải mái."
Nói vô
nghĩa, đàn ông tới nơi này người nào không phải phía dưới không thoải mái,
không lẽ ngươi đau răng còn tới tìm ta? Tôi đổ mồ hôi, chỉ phải tiếp tục truy
vấn: "Cụ thể bệnh trạng thế nào a?"
Đại
thúc nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ngứa, còn xuất hiện một ít vật lạ."
Tôi chỉ
chỉ bình phong bên cạnh: "Đến bên trong đi, ta kiểm tra một chút."
Ông ta
nghe theo, theo tôi đi vào sau bình phong, cởi quần.
Tôi
nhìn thoáng qua, nhất thời minh bạch, há mồm, nói ra bốn chữ tên bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...