Tôi chính là nói thật.
Đêm đó, tôi vẫn cứ chờ Ôn Phủ Mịch.
Tôi tắt di động.
Như vậy, anh mới không thể gọi điện thoại đến báo là
tạm thời bận việc, không thể đến nơi hẹn, như vậy, anh không thể không đến.
Ý tôi là chỉ, nếu Ôn Phủ Mịch còn đang nghi ngờ lời
tôi nói.
Chiêu giả vờ đổ bệnh này, Lâm Phỉ Vân cũng đã từng
dùng qua.
Bất quá lúc ấy, tôi thoải mái giữ Ôn Phủ Mịch ở lại.
Bởi vì tôi biết, ở trong suy nghĩ của Ôn Phủ Mịch, tôi
so với Lâm Phỉ Vân quan trọng hơn.
Nhưng hiện tại, trong lòng tôi không nắm chắc như vậy.
Tôi đang đánh cược, cũng đang chứng minh.
Tôi cùng An Hinh, so sánh đến cuối cùng là ai quan
trọng hơn.
Tôi nói rồi, vận bài bạc của tôi gần đây không tồi,
nhưng vận may trên tình trường thì cũng không quá tốt.
Đêm đó, Ôn Phủ Mịch không có đến.
Mãi cho đến khi, quán nước đóng cửa, hắn vẫn chưa đến.
Nhưng tôi đã hứa với hắn, tôi sẽ luôn ở nơi đây đợi
hắn.
Cho nên, tôi ngồi cho đến khi quán nước đóng cửa, vẫn
chờ hắn.
Ánh đèn chung quanh, từng ngọn, từng ngọn vụt tắt.
Người đi đường, cũng từ từ ít dần
Gió lạnh, lạnh đến thấu xương.
Tôi kéo chặt quần áo, lầm bầm: “Phủ Mịch, ngươi mau
đến đi Phủ Mịch, người mau tới đi.”
Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, giống như một cây
kim đâm vào xác thịt, không ngừng quấy nhiễu.
Tôi tin rằng Ôn Phủ Mịch không phải là người đàn ông
không có trách nhiệm, hắn chưa bao giờ dễ dàng thất hẹn.
Hắn chưa tới, là bởi vì công việc quấn thân.
Mà tôi cũng tin rằng, hắn nhất định đã nhắn tin cho
tôi, gọi điện thoại, muốn nói với tôi chuyện này.
Nhưng mà tôi không mở điện thoại.
Tôi chính là Hàn Thực Sắc, bướng bỉnh cố chấp.
Hắn chắc sẽ hiểu được điều đó, hắn chắc sẽ hiểu được,
tôi sẽ luôn ở đây đợi hắn.
Nếu như hắn để ý tôi, nếu hắn thấy tôi quan trọng hơn
An Hinh, hắn chắc chắn sẽ tới.
Bất luận muộn đến mức nào, hắn đều sẽ tới.
Tôi ngồi ở bậc thềm của quán nước, cúi đầu, dùng hòn
đá nhỏ viết chữ lên bậc thang.
Cái cây trước mặt, cành lá rậm rạp nhẹ nhàng đu đưa,
giống như lời nói của sự im lặng, tôi lại nghe không rõ.
Thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy ngang qua trước mặt,
mặt đường phát ra tiếng kêu ồn ào, âm thanh kéo dài, rất nhanh mà đi, đến tận
nơi hoang vắng thời viễn cổ.
Ngón tay của tôi, bởi vì nắm chặt phần bén ngọn của
hòn đá nhỏ, từ từ chảy máu.
Nhưng những chữ này, cũng được khắc sâu lên mặt thềm.
Chỉ có một câu: Phủ Mịch, ngươi mau tới đi.
Trời tối đen như mực, dần dần chuyển sang xanh đậm,
cuối cùng, phía chân trời hiện rõ một màu đỏ sậm.
Trời đã sáng.
Nhưng người mà tôi đợi kia vẫn không đến như đã hẹn.
Người làm vệ sinh bắt đầu quét dọn, khi thấy tôi,
trong mắt bà hiện lên một tia nghi ngờ.
Bà không hiểu, tại sao tôi ở chỗ này chờ cả một đêm.
Kỳ thật, tôi cũng bắt đầu không hiểu.
Tôi ngẩng đầu, hỏi, dì ơi, hôm nay ngày mấy vậy?
Bà trả lời, ngày 10.
Tôi nói, cảm ơn.
Sau đó, tôi đứng dậy.
Chân bị đông lạnh một đêm, cứng đờ, hoạt động có chút
khó khăn.
Tôi từ từ đi về phía trước, tôi nghĩ, đã là ngày 10
rồi, tôi cùng Ôn Mịch hẹn vào buổi tối ngày 9, hiện tại đã là ngày 10, hắn sẽ
không đến đây.
Tôi đi về phía nhà hắn, tôi nghĩ, đều đã hai mươi tuổi
rồi, bắt đầu tiến vào giai đoạn bôn ba, thời gian yêu đương cũng không có
nhiều.
Tôi nghĩ, tôi cần phải giải quyết cho dứt khoát.
Mặc kệ Ôn Phủ Mịch, tiếp tục tìm kiếm người bị hại
tiếp theo.
Đúng vậy, tôi muốn đi nghe hắn nói rõ ràng.
Tôi nên đứng trước mặt hắn, làm như không có việc gì,
nói, Ôn Phủ Mịch, ta cảm thấy cùng ngươi ở một chỗ rất chán, mọi người dễ đến
dễ đi, vậy thì chia tay. Tốt lắm, cứ như vậy, lần sau ta mời người ăn cơm, bye
bye.
Đúng vậy, tôi phải làm như là không có việc gì cả.
Tôi không thể khóc lóc hỏi hắn, tại sao mà không cần
tôi, tại sao mà cuối cùng vẫn lựa chọn An Hinh.
Bài hát kia hát như thế nào?
Con người thường bị tự tôn kéo xuống,
Khiến tình yêu trở nên rối rắm.
Giở vờ hiểu rõ là do sợ sự thật rất trần
trụi.
Chật vật còn khó chấp nhận hơn so với mất
đi.
Phải, chật vật còn khó chấp nhận hơn so với mất đi,
tôi đã thua rất thê thảm, chỉ có thể ở thời điểm cuối cùng lấy lại chút sĩ
diện.
Trong lòng tự bảo với mình, tôi không thể khóc, tôi
phải cười.
Cười đến vân đạm phong khinh như không có chuyện gì.
Nhưng vừa đến dưới lầu nhà hắn, nước mắt của tôi đã
trào ra như đê vỡ bờ.
Tôi nghĩ, không được, không được rồi, tôi không thể
nói ra được rồi.
Nước mắt càng chảy càng nhiều, như quyết tâm muốn đem
con ngươi đẩy ra ngoài.
Cho nên, tôi giống như trốn chạy mà về nhà
Theo thường lệ, cha tôi mẹ tôi đã ra ngoài du lịch.
Tôi cầm các thẻ tín dụng, tùy tiện chuẩn bị vài bộ
quần áo, đi Vân Nam.
Ở đó có bạn tôi đang học, tôi quyết định đi đến nơi đó
để giải sầu.
Nói là giải sầu, kỳ thực chính là ở một phòng trong
khách sạn nhỏ ở Lệ Giang, đoạn tuyệt với thế gian.
Mỗi ngày đều khóc, chỉ cần nghĩ đến Ôn Phủ Mịch, nước
mắt liền không kiềm chế được nữa.
Nhưng nước mắt có hạn, rốt cuộc đến một ngày tôi phát
hiện ra chính mình cũng không khóc được nữa.
Tôi hết sức nghĩ đến tên của Ôn Phủ Mịch, nghĩ đến
dáng vẻ của hắn, nghĩ đến cảnh hắn cùng An Hinh ở bên nhau.
Nhưng trong hốc mắt cũng không còn nước mắt nữa, cạn
khô rồi, mà trong lòng, là một mảng hoang vu.
Khi đó, tôi đã trốn ở Lệ Giang được mười ba ngày.
Vì thế, tôi lại bay trở về.
Tôi về đến nhà, đem hết đồ đạc mà Ôn Phủ Mịch đã tặng
cất vào trong một cái rương lớn, sau đó bắt xe đi đến nhà của Ôn Phủ Mịch.
Vận khí hôm nay tương đối tốt, bên trong không có ai.
Bởi vì suốt một năm qua, mỗi cuối tuần chúng tôi đều ở
nơi này, cho nên căn phòng này, đã dần bắt đầu trở thành nhà của chúng tôi.
Tôi nhẫn tâm, từng chút từng chút, đem nó hủy diệt đi.
Tôi đem những gì của mình, khăn mặt, bàn chải đánh
răng, búp bê, bao gối, tách cà phê, tất cả tất cả, đều đặt ở trong bao.
Sau đó, rời đi.
Rời khỏi thế giới của Ôn Phủ Mịch.
Không níu kéo không nợ nần, từ nay về sau, chúng ta
chỉ là người qua đường.
Tiếp theo, về đến nhà, mê man mà ngủ.
Mặc kệ hắn trời đất đảo lộn.
Hai ngày sau đó, tôi bị Đồng Diêu kéo xuống từ trên
giường.
Mắt lờ mờ buồn ngủ, hỏi, ngươi làm gì vậy?
Đó là lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm chỉnh như vậy,
hắn nói, Ôn Phủ Mịch sắp đi rồi, hắn chuẩn bị đi Mĩ du học.
Tim của tôi, trong chớp mắt đã chùng xuống, cũng không
đứng dậy nổi nữa.
Tôi cười gượng gạo, nói, này, phải không? Vậy chúng ta
nhanh chóng tổ chức cho hắn tiệc chia tay, nước Mĩ, chao ôi, là một nơi rất tốt
nha, người muốn ăn cái gì? Vịt nướng hay là lẩu, đã đặt chỗ trước chưa?
Đồng Diêu không nói gì cả, kéo tôi dậy, nhét tôi vào
trong xe hắn. Nhanh như chớp chúng tôi phóng xe về hướng cửa hàng đồ uống bên
cạnh trường trung học.
Sau đó hắn đẩy tôi đi vào, nói, Ôn Phủ Mịch ở đang nơi
này chờ ngươi.
Tôi cười lạnh, thời gian qua đi, tình hình cũng đã
thay đổi, ngày 9 đã sớm qua rồi, bây giờ đến còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng tôi vẫn đi vào.
Về chuyện yêu đương này, có bắt đầu phải có kết thúc.
Tôi ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Phủ Mịch đang ngồi đối
diện.
Hắn gầy đi, gầy đi rất nhiều, cũng giống như tôi.
Cho nên nói thất tình thật sự là thuốc giảm béo rất
hay.
Tôi tưởng rằng khi gặp lại hắn, tôi sẽ khóc, nhưng mà
tôi không có, ánh mắt vẫn ráo hoảnh.
Tôi nói, ngươi phải đi?
Hắn cúi đầu, một lúc sau, mới nói, Thực Sắc, thực xin
lỗi, ngày hôm đó ta không phải cố tình lỡ hẹn, An Hinh phải vào bệnh viện.
Tôi nói, người khi nào thì đi?
Hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên cầm lấy tay tôi,
nói, Thực Sắc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.
Tôi nói, đúng rồi, ngươi đi Mĩ, nhớ kỹ giúp ta mang mỹ
phẫm hiệu Kiehl về, hàng miễn thuế nên rẻ hơn nhiều.
Hai mắt hắn tối tăm lạnh lẽo, nói, Thực Sắc, ta đã tổn
thương ngươi sâu sắc phải không?
Tôi nói, đợi lát nữa kêu Sài Sài cùng nhau làm tiệc
tiễn ngươi, ăn vịt nướng được không, ta đã lâu không ăn, thèm ăn quá.
Ánh mắt hắn trầm xuống, bên trong là thê lương, là
tích tụ, là tịch mịch, là nỗi buồn không thể nói.
Hắn nói, Thực Sắc, không có ta, chắc ngươi sẽ vui vẻ
hơn nhiều.
Lần này, tôi không cần phải trốn tránh nữa, tôi nói,
đúng vậy, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ vui hơn rất nhiều, thực sự.
Tôi nói, Ôn Phủ Mịch, ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Tôi nói, Ôn Phủ Mịch, đoạn tình cảm này thực sự quá
thất bại, nhưng mà không sao, thất bại là mẹ thành công, Hàn Thực Sắc ta nhất
định sẽ tìm được một người đàn ông thực sự thuộc về ta.
Tôi nói, không sao đâu, ai mà không bị thất tình một
hai lần đâu?
Tôi nói, Ôn Phủ Mịch, lần sau ngươi đừng như vậy,
chẳng qua là vì ta có mái tóc giống An Hinh, ngươi liền cùng ta kết giao, như
vậy rất tổn thương người khác.
Tôi nói, Ôn Phủ Mịch, cũng may là người gặp được ta,
nếu gặp một người có cá tính mạnh, không phải sẽ đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt
xuống luôn sao?
Tôi nói, Ôn Phủ Mịch, cứ như vậy đi, ta đi trước.
Sau đó, tôi đứng dậy, rồi đi ra ngoài.
Hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, cũng không giữ tôi lại.
Tôi cũng không quay đầu lại.
Từ quán nước đi ra, nhất thời giống như đã trải qua
mấy đời.
Trái tim, như là bị một con dao đâm trúng, không ngừng
mà quấy, chậm chạp mà đau.
Đồng Diêu lúc ấy đang tựa vào xe hút thuốc, thấy thần
sắc của tôi, hắn quẳng điếu thuốc xuống đường, dùng chân dẫm lên, mắng, mẹ
kiếp, hai người các người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lắc đầu, không nói gì.
Không phải không muốn nói, mà là không thể, giữa cổ
họng giống như có vị tanh của máu.
Tôi sợ hãi mở miệng sẽ giống như Tiểu Long Nữ vậy,
phun ra một ngụm máu.
Như thế cũng không phải, tôi không được xinh đẹp như
Lưu Diệc Phi, cũng không có mấy cái máy thổi gió cực đại thổi cho tóc tôi bay
bay giống như tiên nữ, có phun ra chắc chắn sẽ không đẹp.
Một chuyện đáng khinh như vậy, vẫn là không làm thì
tốt hơn.
Đồng Diêu mở cửa ra, nói, lên xe, ta đưa ngươi về nhà
trước, chờ thêm vài ngày nữa hai người hãy nói chuyện.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng rất rõ ràng,
đây chắc là lần cuối cùng tôi và Ôn Phủ Mịch gặp nhau rồi.
Giống như trong dự liệu của tôi, tôi cùng Ôn Phủ Mịch
không gặp mặt nhau nữa.
Hai tuần sau đó, hắn bay đi Mĩ.
Ngày hắn đi, tôi vẫn luôn đứng trước cửa sổ, hy vọng
có thể nhìn thấy chiếc máy bay chở hắn.
Đáng tiếc, chỉ nhìn thấy mấy con bồ câu.
Hơn nữa, chúng còn vừa bay vừa thải ra vài giọt phân
chim, để lại trên cửa sổ thủy tinh phòng tôi.
Fuck, tưởng rằng mình là bồ câu thì huênh hoang sao
Vặt lông rồi, lão nương đem kê kê của ngươi lôi ra cắt
hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...