Nói xong, bạn lớp trưởng của tôi ngẩng cao đầu, ưỡn
ngực, bước những bước hiên ngang rời đi.
Lưu lại ông thầy vật lý đang hôn mê bất tỉnh, miệng
sùi bọt mép.
Từ đó về sau, tôi học được khôn rồi, chỉ cần ông thầy
vật lý bắt đầu mắng tôi, tôi liền chạy vội đến phía bạn lớp trưởng, than thở
khóc lóc, châm ngòi ly gián, nói lão vật lý lại bắt đầu mắng tôi là thứ học
sinh rác rưởi.
Cuối cùng, bạn lớp trưởng mỗi lần đều giúp tôi báo
thù, xông đến phòng giáo vụ, đại chiến ba trăm hiệp cùng với ông thầy vật lý,
mỗi lần đều làm ông ấy tức đến hộc máu ba thùng.
Sau khi lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ông thầy vật lý
vì thân thể khỏe mạnh của bản thân mà suy nghĩ, từ đó về sau xem tôi như không
khí.
Cuối cùng, cuộc sống thanh xuân vườn trường của tôi và
Ôn Phủ Mịch lại khôi phục như bình thường
Mỗi lần tan học, chúng tôi sẽ ngồi ở quán nước trước
cổng trường, nói vài chuyện lảm nhảm, đương nhiên, phần nhiều là tôi nói.
Ôn Phủ Mịch không thích nói chuyện lắm, nhưng hắn sẽ
chăm chú lắng nghe, khiến cho tôi cực kì có cảm giác thành tựu.
Chỉ là, từ đầu tôi đã luôn muốn phân tích tính cách
thích yên tĩnh của hắn, cứ luôn hỏi hắn, mẹ ngươi đối xử với ngươi không tốt
phải không, lúc nhỏ có phải ngươi đã từng bị mắc chứng bệnh u buồn hay không,
trong nhà ngươi có phải đã từng trải qua biến cố gì đó à?
Hắn lắc đầu, nói không có, gia đình ta rất bình
thường, tại sao ngươi lại hỏi vậy?
Tôi thở dài, nói, trong phim thần tượng không phải đều
diễn như vậy sao, ngươi vốn là một tên nhóc sáng láng hoạt bát, nhưng vào vào
khoảng 10 tuổi, gia đình xảy ra biến cố, từ đó ngươi liền đem bản thân phong bế
lại. Nhưng rồi sau đó, ngươi gặp phải một người con gái ngây thơ, hoạt bát lại
tam bát (bà
tám)như ta, không cầm lòng được mà yêu thích cái cảm giác
ấm áp trên người ta, tiếp theo đó là dưới một loạt tình tiết xảy ra, ngươi đối
với ta cởi mở trái tim, nói ra câu chuyện của bản thân mình, lời dạo đầu có thể
là, từ trước kia, có một tên nhóc, ba của hắn tìm một người mẹ mới, hoặc là mẹ
của hắn tìm một người ba mới… balabala. Sau đó ta liền nhìn vào gương mặt giống
như được điêu khắc của ngươi, hỏi, Ôn Phủ Mịch, tên nhóc đó là ngươi có phải
không? Lúc đó, toàn thân ngươi hoặc là lông mi ngươi sẽ run lên, thật không ngờ
ta lại thông minh như thế, cũng không biết tại sao lại muốn nói với ta những chuyện
này, cuối cùng, ngươi im lặng, tiếp theo, ta liền đi đến, đau lòng mà ôm lấy
ngươi, nói, Ôn Phủ Mịch, tất cả đều đã qua rồi, thật đó, tất cả đều đã qua rồi,
ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, không đi đâu cả. Cuối cùng, ngươi phát hiện, thì
ra trên thế gian này, người hiểu ngươi nhất chính là ta, vì vậy chúng ta ở dưới
bầu trời đêm đầy sao ước nguyện lời thề tình yêu, ta luôn cảm thấy câu chuyện
của chúng ta lẽ ra phải phát triển như vậy mới là vương đạo a.
Nghe vậy, Ôn Phủ Mịch lắc đầu bất đắc dĩ nói, ngươi
vẫn là nên ít xem phim truyền hình đi.
Trong ba năm đó, tôi với Ôn Phủ Mịch chưa bao giờ cãi
nhau, có lúc tôi thật là vô vị quá rồi, muốn tìm hắn cãi nhau để bồi dưỡng chút
tình cảm, nhưng lần nào hắn cũng không thèm để ý đến tôi, hại tôi cứ một mình diễn
hai vai, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Mỗi lần sinh nhật tôi, hắn đều sẽ hỏi tôi, nói đi,
ngươi thích quà gì?
Ánh mắt tôi lóe ra dâm quang, nuốt nước miếng, nói, ta
muốn thân thể của ngươi.
Hắn dùng ngón tay búng vào trán tôi, nói, ta nói thật,
nghiêm chỉnh chút đi.
Tôi thập phần oan ức, bởi vì chắc chắn là tôi nói thật
mà
Trước đây lúc chưa ở cùng hắn, tôi đã bắt đầu ý dâm
với thân thể của hắn, bây giờ ở cùng nhau rồi, ngày ngày tai kề tóc kết, lại từ
đầu tới cuối cũng không thể tiến vào chủ đề chính được, tôi nhẫn nhịn rất khó
chịu a.
Nhưng mà, Ôn Phủ Mịch cũng xem như là một đứa trẻ
ngoan, mà lại giống y như tôi, là xử (nam/nữ), chỉ
từ động tác hôn môi của hắn là biết rồi.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau lúc trung học, chuyện
vượt quá chừng mực nhất chính là hôn môi.
Đương nhiên không phải ở trường học rồi, lúc ở trường
học, hai đứa tôi đến tay còn ngại nắm.
Địa điểm chúng tôi luyện tập hôn môi, chính là phòng
của tôi lúc nghỉ hè.
Lúc đó, cha mẹ tôi đều tự động rời đi, để cho chúng tôi
có không gian tự do phát triển.
Lúc bắt đầu, tôi nghĩ là họ tin tưởng chúng tôi sẽ
không làm bậy, ai ngờ thì ra bọn họ muốn lưu lại không gian để thành toàn cho
chuyện tốt của chúng tôi.
Mẹ tôi bắt đầu từ lúc đó thật tỉ mỉ giảng cho tôi nghe
những chuyện cần chú ý, còn nói, con gái à, lầu đầu tiên là rất khổ sở, nhưng
mà chỉ giống như bị chó cắn một ngụm thôi, nhẫn nhịn một chút liền qua, con xem
Phủ Mịch lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đúng là kỳ quan của nhân loại nha, bị
nó cắn một cái con cũng không phải là chịu thiệt.
Ba tôi càng quá đáng hơn, ông ấy lại chủ động đem BCS
của mình tặng cho Ôn Phủ Mịch, tỉ mỉ chỉ hắn cái này dùng như thế nào, cuối
cùng còn lấy ra những bộ phim giáo dục các kỹ năng vận động trên giường của
Nhật bản mà mình giấu như bảo vật, cho Ôn Phủ Mịch lần lượt xem qua.
Nhưng mà thật là cô phụ một tấm lòng tốt của họ, tôi
cùng Ôn Phủ Mịch những lúc bị nhốt cùng nhau cũng chưa từng có thoát y bao giờ.
Tại năm thứ hai cao trung kia, kỹ thuật hôn của chúng
tôi ngày càng phát triển, cuối cùng đã có thể hôn đẹp như những nam nữ trong
phim thần tượng, cũng không còn xuất hiện cái cảnh nước miếng rơi tí tách như
lần đầu tiên nữa.
Tiếng người ở ngoài cửa sổ từ từ lớn lên, từng đợt ánh
sáng nhè nhẹ chiếu xạ vào trong phòng, trên trần nhà nơi nào cũng ngập tràn ánh
sáng lay động.
Hồi ức đến đó là dừng lại, tôi xoa nhẹ đầu óc đang mê
mang, đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc cảm, uống cùng với một cốc nước
lọc, tiếp theo lại nằm xuống giường, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này cũng không quá an ổn, lại mơ thấy rất
nhiều giấc mộng kỳ lạ, ví dụ như Ultraman từ trước cửa sổ của tôi lướt nhẹ qua,
tôi hỏi hắn đang làm gì, hắn trợn trừng hai mắt giống như hai quả trứng nói, ta
muốn đi đánh tiểu quá thú.
Tôi nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì làm, vậy thì
cùng đi với hắn đi
Đi mãi, đi mãi, không biết thế nào, ta lại đi đến
Knights of the Zodiac, nhìn thấy các hiệp sĩ này đang quần đấu với một tên tiểu
cường đánh hoài không chết, vừa thảo luận làm cách nào cứu Minerva.
Ta đi qua đó, thành thực nói với họ, các người ngày
nào cũng đánh tới đánh lui chả có chút ý nghĩa nào hết. thật sự là lãng phí
lương thực của quần chúng nhân dân, nếu ta là các người, trực tiếp mang Minerva
ra giết, thế là thế giới thái bình rồi.
Nhưng bọn họ mặc kệ ta, tiếp tục khiêng rương thánh y
lao vào đánh nhau.
Thật là một đám thanh niên lưu manh không nghề nghiệp
hết thuốc chữa rồi, cả ngày chỉ biết phân chia tiểu vũ trụ
Tiếp theo, tôi lại xuất hiện trong một huyệt động tối
om, chân đang giẫm lên Tuxedo Mask.
Hắn cùng với bông hồng hắn đang ngậm trên miệng đều
giống nhau, bị tôi tàn phá không ra hình dạng gì
Lúc này, Usagi Tsukino dẫn theo một đám đồng đảng đến,
muốn ta đem Mamoru Chiba trả lại cho cô ta.[1]
Ta tận tình khuyên bảo nàng ta, nói tiểu muội à, chân
trời chỗ nào không có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương một tên Mamoru Chiba
không có chuyện gì suốt ngày cứ ngậm bông hồng héo, bất luận là trời sáng hay
tối cũng cứ mang kính râm giả bộ lạnh lùng. Cô nói xem, lần nào đánh nhau không
phải cũng đều là do các cô đứng phía trước đánh tới mệt chết người còn hắn thì
luôn sau khi đánh xong mới hiện hồn ra lượm thành quả sao? Người đàn ông này
thật sự là một chút hữu dụng cũng không có, còn không bằng mấy tay thủ hạ của
hắn nữa. Cô nghĩ xem hắn tại sao lại dễ dàng bị mấy nữ nhân xấu xa bắt đi chứ
hả, đó đều là do hắn tự nguyện đó thôi, ta nói Tiểu Usagi à, cô đội không biết
bao nhiêu cái nón xanh rồi, vậy mà vẫn còn bảo vệ hắn, khó trách người ta nói
cô ngu. Nghe lời tỷ tỷ nói, bỏ hắn đi nha.
Nhưng mà đám chiến sĩ mỹ nữ đó hoàn toàn không để ý
cho dụng tâm lương khổ của ta, lại bắt đầu cởi hết quần áo biến thân, nói là
phải thay mặt ánh trăng trừng phạt tôi.
Tôi liền buồn bực, mọi người nói xem cái đám thánh đấu
sĩ tiểu cường ấy người ta cả ngày cõng theo cái rương quần áo cho nên có thể
tùy tiện biến thân cũng không có gì kỳ quái.
Trong khi đám chiến sĩ mỹ nữ này, mỗi lần xuất hiện
đến cái ví tiền chìa khóa cũng không mang, quần áo bọn họ thay chẳng lẽ là trên
trời rơi xuống sao?
Quan trọng nhất đó là, mỗi lần biến thân đều phải
thoát y trước mặt công chúng, đối với phong tục xã hội cũng tạo ảnh hưởng cực
xấu nha, lại còn phản tác dụng đối với quá trình phát triển thể xác và tinh
thần của các bạn nhỏ vị thành niên, càng quan trọng hơn là, các nàng cản trở
tiến trình kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học - tinh thần văn minh của chúng
ta nha.
Phải nói là tôi đại biểu cho người dân của quốc gia
thuộc thế giới thứ ba đến trừng phạt bọn họ mới đúng, nhưng mà xem thấy bọn họ
thế mạnh người đông, tôi vẫn là nên chạy thôi.
Tiếp theo đó, tôi lại xuyên qua đến Thỗ Nhĩ Kỳ thế kỷ
14 trước công nguyên, xem Yuuri và hoàng tử Kail đang ở đó hôn nhau nồng nhiệt,
tôi thật là đố kỵ, liền chạy đến bên Ilvani yêu thích nhất của tôi, đá lông
nheo với hắn, nhưng người ta nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái.[2]
Tôi nổi giận, nói, trong sách cuối cùng thì ngươi cũng
không có kết hôn, lẽ nào ngươi cũng muốn giống như vô số những tên đàn ông
khác, bị tác giả an bài phải thích Yuuri sao?
Ilvani từ từ quay đầu sang, một bộ tóc dài lay động,
ánh sáng âm u ở trên mặt lướt qua
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói, thật ra người ta thích là
hoàng tử Kail.
Nghe xong, thân mình tôi run lên, trượt chân một cái,
“bùm” một tiếng rơi vào trong nước.
Lúc ngoi đầu lên, phát hiện chính mình lại đến bên bờ
sông Nile, vừa tỉnh lại liền nghe thấy
giọng nói nũng nịu của Carol đang nói câu nói cửa miệng của nàng ta: “Menfuisu
cứu ta, Menfuisu cứu ta, Menfuisu cứu ta a…”
Tôi hoàn toàn nổi giận rồi, trực tiếp đi qua, đạp cho
nàng ba cước, mắng, ngươi có còn là con gái ngoại quốc không vậy, học Yuuri
người ta tự cứu mình đi, suốt cả ngày chỉ biết hô câu này, có phiền không. Còn
nữa, cứ ỷ mình là nữ chính, đàn ông nào cũng phải cứu cô, thật là không công
bằng. Hơn nữa, ta từ lúc nhỏ không có ngực đến bây giờ đã là ngực cỡ B rồi mà
cô còn không có già, thật là đáng đánh. Tối tối tối quan trọng nhất là, đều đã
bao nhiêu năm rồi mà tại sao truyện còn chưa có kết thúc a!!!!
Đang lúc ta mắng hăng say, Menfuisu và hoàng tử Izumin
mang theo một thanh đao lớn, sát khí đằng đằng hướng tôi chém tới.
Tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, khẩn trương chạy về phía
trước.
Sau đó lại chạy tới Tây hồ, nhìn thấy Bạch Nương Tử và
Hứa Tiên, tôi xông qua nhắc nhở Bạch Nương Tử, đừng gả, tên Hứa Tiên này là nữ đó,
có bộ ngực nữa kìa, không tin cô sờ thử xem.
Bạch Nương Tử giận dữ, hóa phép thổi tôi bay đến trong
một tòa nhà dân.
Tôi lặng lẽ đi đến bên cửa sổ phòng, nghểnh cổ lên
xem, phát hiện ra Tiểu Thanh và Trương Ngọc Đường đang tiến hành đến thời khắc
quan trọng.
Tôi một cước đá văng cửa, khuyên nhủ, ngàn vạn lần
đừng mắc lừa, tên nam nhân này ăn cô xong không bao lâu thì bị mất trí nhớ,
tiếp theo đó cô đem bao tiền nhặt được trả lại cho hắn, hắn vậy mà còn gọi cô
một tiếng đại tỷ, vô cùng đáng đánh.
Tiểu Thanh thấy chuyện tốt bị cắt ngang, giận không
thể tả, lại hóa phép thổi ta bay lên trời.
Lảo đảo một chút, tôi lại chuyển đến làm diễn viên
trong bộ manga RG Veda (Thiên thần hổ tướng): Kisshouten (Kiết Tường Thiên),
còn Ôn Phủ Mịch là Bishamonten (Tì Sa Môn Thiên), mà cha tôi lại trở thành
Thiên Đế.[3]
Tôi với Ôn Phủ Mịch đêm trước còn ở vườn hoa nhìn nhau
thâm tình, ngày hôm nay, hắn lại chém đầu ba tôi.
Tôi đau thương muốn chết, chất vấn Ôn Phủ Mịch tại sao
lại làm như vậy, hắn chỉ trả lời một câu: bởi vì cha cô rất đáng đánh.
Lúc đó đầu của cha tôi bắt đầu nói chuyện, con rể à,
nhớ phải mang BCS nha.
Nghe vậy, tôi ngừng khóc, cảm thấy cha tôi quả thật là
muốn bị chém.
[1]
Những nhân vật trong truyện Sailor Moon
[2]
Những nhân vật trong truyện Red River – Dòng sông huyền bí
[3]
RG Veda xuất bản ở Trung Quốc dưới cái tên “聖傳”
(Thánh Truyền), Kisshouten và Bishamonten là nhân vật phụ, hai người là vợ
chồng, sau đó chết cùng nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...