Ta là Thực Sắc

Tôi chỉ có thể ngồi ngay ngắn một bên, im lặng không
lên tiếng.

“Hàn Thực Sắc.” Vân Dịch Phong gọi tôi.

“Ừ?” Tôi khe khẽ lên tiếng.

“Vì cái gì không phải ta?” Hắn hỏi: “Tại sao người
ngươi lựa chọn không phải ta?”.

Vấn đề này, thật sự là phức tạp.

Tôi không thể trả lời.

Đúng vậy, vì sao không phải Vân Dịch Phong chứ?

Hắn cái gì cũng có, vì sao, tôi lại không thể yêu
thương hắn?

Cho nên mới nói, chuyện tình cảm, thật sự là so với
cháo vừng[1] còn hỗn
độn hơn.

Lúc này, ánh mắt tôi chuyển sang bên phải. Ánh mặt
trời chiếu trên cửa kính xe trong suốt, dường như tạo thành một chiếc cầu vồng
rực rỡ. Ánh sáng mờ ảo, mang theo vẻ thanh lịch càng thêm trong suốt.

“Vân Dịch Phong, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề”. Tôi
nói.

“Ừ?” Vân Dịch Phong lên tiếng.

“Ta muốn hỏi ngươi, nếu ta và Dịch Ca ngươi nhất định
phải vứt bỏ một người, ngươi sẽ vứt bỏ ai?” Tôi hỏi.

Sau khi thanh âm rơi xuống, là quãng thời gian dài
trầm mặc.

Vân Dịch Phong trầm mặc. Bởi vì, tôi đã hỏi tới điểm
mấu chốt.

Tôi nói ra đáp án: “Ngươi tuyệt đối sẽ vứt bỏ ta, bởi
vì, cảm tình của ta và ngươi, cũng không sâu sắc như là ngươi nghĩ.”

“Thật sự, cẩn thận ngẫm lại, thời gian chỉ có hai
chúng ta ở cùng một chỗ thật là rất ít.” Tôi nói, “Ta nghĩ, sở dĩ ta không lựa
chọn ngươi, nguyên nhân là bởi vì ngươi cũng không phải không có ta thì không
thể được. Do cơ duyên xảo hợp, chúng ta ở bên nhau có lẽ sẽ làm ngươi có cảm
giác mới mẻ. Ý ta là… Có lẽ từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng chỉ bị mỗi ta ngồi lên
mặt. Cho nên, ngươi bởi vì thích loại mới mẻ này, mà cảm thấy thích ta. Chính
là, cảm tình của ngươi, cũng không phải là thứ ta muốn”.

Vân Dịch Phong vẫn trầm mặc như trước. Dáng vẻ
thâm trầm của hắn, cắt đứt dòng khí đang lưu chuyển, tản mát ra vẻ thâm trầm
cùng ngỗ ngược. Hàng mi dày đặc cùng đôi mắt đen của hắn như là lỗ đen vũ trụ,
có thể dễ dàng đem người ta hút vào. Ánh
sáng từ cửa kính xe hắt vào, tràn đầy trên làn da màu mật ong của hắn, nở rộ ra
vẻ đẹp rất đàn ông. Cơ bắp rắn chắc cường
tráng kia, ẩn giấu bên dưới lớp quần áo, như là ôm tỳ bà che nửa mặt ngại
ngùng, thật hấp dẫn khiến người rớt nước miếng. Hắn giống màu đen của biển
khơi, bên trong ẩn chứa sức mạnh vô hạn, làm cho người ta cảm giác khao khát.

Đáng tiếc, không phải tôi. Cho dù tôi không biết bản
thân mình có bộ dạng là gì. Nhưng ít nhất tôi biết, hắn không phải của tôi.

Vân Dịch Phong bỗng nhiên nhếch khóe miệng.

Giống như một nốt nhạc mê hoặc, âm thanh của tự nhiên.

“Có lẽ, ngươi nói đúng, sở dĩ chúng ta không thể cùng
ở một chỗ, là bởi vì yêu không đủ.” Vân Dịch Phong nhìn tôi, đôi mắt chim ưng
kia, lướt qua ánh sáng lung linh trước giờ chưa từng có, tựa như có gì đó,
trong lúc vô tri vô giác rơi xuống.

“Nếu như chúng ta có nhiều cơ hội ở chung, ta nghĩ,
cuối cùng chúng ta là có thể ở cùng một chỗ.” Trong ánh mặt trời ấm áp, khuôn
mặt sắc bén của Vân Dịch Phong, bắt đầu trở nên mềm mại: “Chẳng qua là, sự việc
rất ít khi phát triển theo hướng mà con người ta mong muốn”.

“Đấy cũng coi như là sự kỳ diệu đẹp đẽ của đời người”.
Tôi thở dài, ngữ điệu bỗng nhiên thoải mái: “Nếu liếc mắt một cái đã có thể
nhìn thấu hết vận mệnh của mình, thì cũng thực là không thú vị.”

Vân Dịch Phong cong khóe miệng, nở nụ cười. Cười như thế,
khóe mắt nổi lên những đường hằn lờ mờ, trong nháy mắt khiến hơi thở tiêu điều
xơ xác của hắn giảm không ít.

Tôi bỗng nhiên có ý nghĩ xúc động muốn véo má hắn.
Nhưng tay vừa nâng lên một cm, liền ép buộc hạ xuống. Thật vất vả mới làm rõ
được quan hệ, không muốn tiếp tục hỗn loạn nữa.

“Ta lần này, xem như vì tình huynh đệ mà bỏ qua nữ
nhân.” Vân Dịch Phong tựa hồ như đang thì thào tự nói.

“Dịch Ca uy hiếp ngươi như thế nào?” Tôi tò mò.

Vân Dịch Phong nhắm mắt lại, hắn cố gắng giấu đi vẻ
chua xót.

Cái loại chua xót này, chỉ có thể vì nhóc ăn mày mang
đến. Chỉ biết vì đứa em trai hắn yêu nhất mang đến.

“Hắn cũng không có uy hiếp ta, thậm chí sau khi nghe
đến tin tức này, hắn còn nói chúc phúc chúng ta. Nhưng là…” Vân Dịch Phong chậm
rãi hạ yết hầu, “Thần sắc trong mắt hắn, làm cho ta thực chịu không nổi. Giống
như là… ta dùng một cây đao, tự mình đâm vào tim hắn”.

Tôi lẳng lặng lắng nghe. Trong lòng, có chút vụn vặt
đang dần sinh trưởng.

Tôi luôn cho rằng tình cảm của nhóc ăn mày rất đơn thuần. Tôi
nghĩ là, hắn bất quá là một đứa trẻ. Tình yêu đối với tôi, cũng chỉ là nhất
thời mê loạn. Thế nhưng, có lẽ là tôi đã tự cho mình là đúng rồi. Nhóc ăn mày
dành cho tôi, ít nhất là tình cảm trân quý nhất của hắn. Giống như đôi mắt kia
của hắn, như ánh ngọc, trong suốt lấp lánh.

Đương nhiên, nhóc ăn mày cũng không phải là đứa nhỏ vô
lý. Hắn hẳn biết có khả năng rất lớn là tôi sẽ tìm chồng cho mình trước khi hắn
trưởng thành. Hắn đối với chuyện này, hẳn là đã có chuẩn bị tâm lý. Chỉ là, hắn
chưa bao giờ nghĩ tới, người kia, chính là anh của hắn. Hắn không thể chấp nhận
điểm ấy. Hắn sẽ cảm thấy chính mình bị tôi cùng Vân Dịch Phong phản bội. Nỗi
đau đớn này, càng trầm trọng hơn.

“Ta vốn cho rằng, là ta có thể chịu đựng được oán hận
của hắn, nhưng ta sai lầm rồi.” Vân Dịch Phong ngẩng đầu lên, máu huyết đàn ông
chuyển động dưới cái cổ màu mật ong của hắn “Người ta không muốn tổn thương
nhất chính là hắn. Có thể ngươi không tin, nhưng trong khoản thời gian gần nửa
năm hắn mất tích, ta không có ngày nào ngủ được an giấc, ta sợ hãi Dịch Ca xảy
ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn từ nhỏ, liền xem ta như thiên thần. Thế nhưng ta
lại làm rất nhiều chuyện thương tổn hắn….”

“Dịch Ca sẽ hiểu thôi.” Tôi an ủi nói: “Hơn nữa, người
Dịch Ca yêu nhất cũng là ngươi. Nếu giữa ta và ngươi, hắn phải vứt bỏ một, thế
thì, người kia chắc chắn là ta.”

Vừa nói thế, trong lòng không khỏi có điểm chua xót.
Thì ra tôi cùng hai anh em bọn họ dây dưa lâu như vậy, nhìn trái nhìn phải, vẫn
là người bị vứt bỏ.

Nếu nói hai huynh đệ bọn họ là huynh đệ đam mĩ thì tôi
đây chính là nữ phụ hoa hoa lệ lệ làm bia đỡ đạn kia.

Vân Dịch Phong mở mắt ra, đem ánh mắt nhẹ nhàng mà dời
về phía ta: “Như vậy, giữa chúng ta… liền xem đùa giỡn?”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu: “Là đến lúc nên chấm dứt thôi.”

Không cần nói, trước kia lúc Vân Dịch Phong kiên quyết
quấn quít lấy tôi, tôi ước gì đem dao phay vọt tới bầu trời, buộc nguyệt lão
kia đem dây tơ hồng của tôi cùng Vân Dịch Phong cắt thất linh bát lạc.

Hiện tại hắn buông tha cho tôi, trong lòng tôi ngoài
thấy thoải mái hơn rất nhiều, lại có chút tiếc hận.

Cho nên, con người là loài động vật bỉ ổi a.

Vân Dịch Phong bỗng nhiên cầm tay của tôi. Tôi co rúm
lại, trong trực giác nhận thức được hắn không có cái ý đồ gì.


Bất quá, cho dù là có, coi như là hắn bị thiệt đi.
Nước miếng của tôi tí tách.

Nhưng ý đồ của Vân Dịch Phong không chỉ đơn thuần là
nắm lấy tay tôi. Hắn đem tôi kéo vào trong lòng hắn. Lỗ tai của tôi, gối lên
trên ngực hắn.

Đây là lần đầu tiên tôi ở gần hắn như vậy.

Cơ ngực hắn rắn chắc mang theo một chút đàn hồi, mềm
mại. Tim hắn đạp trầm ổn, đều đều, như là sóng biển vẫn đánh vào bờ.

Tôi nghĩ động tác này xem như kỷ niệm cuối cùng của
chúng tôi. Tôi cùng Vân Dịch Phong cũng không phải là loại chia tay rồi còn có
thể làm bằng hữu. Về sau, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gặp mặt.

Tôi nằm ở trong lòng hắn, cảm nhận được một cảm giác
an toàn nồng đậm quanh quẩn toàn thân. Thực thoải mái, thực an tâm.

Nếu tôi không gặp nhiều chuyện tình như vậy, có lẽ tôi
cùng Vân Dịch Phong là có thể sẽ ở cùng một chỗ. Chỉ là… làm sao có nhiều nếu
như như vậy chứ?

“Ta nghĩ, ta về sau cũng không tìm thấy được nữ nhân
nào thú vị như ngươi.” Vân Dịch Phong nói. Với tư thế hiện tại của tôi nghe
được thanh âm ở lồng ngực hắn ầm ầm như một tiếng nổ.

Chấn động đến của màng tai tôi, như một tiếng trống.

“Nhìn xem, ngươi quả nhiên vẫn là đem ta trở thành một
món đồ chơi.” Tôi thở dài một tiếng.

Vân Dịch Phong nở nụ cười, hơi thở len vào những sợi
tóc của tôi.

“Đây xem như lần đầu tiên chúng ta im lặng như vậy mà
ở cùng một chỗ đi.” Vân Dịch Phong nói.

“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu, theo này động tác, vành
tai ma sát vào áo sơ mi của hắn.

Dường như ngay từ ngày đầu tôi cùng Vân Dịch Phong
quen nhau đã không ngừng cãi lộn. Mỗi lần gặp tôi, đều là một hồi nghiêng trời
lệch đất, gào khóc thảm thiết, phong vân biến sắc, người ngã ngựa đổ. Chúng tôi
chưa từng có bình tĩnh như vậy mà ở cùng một chỗ.

Vân Dịch Phong bỗng nhiên nói: “Cho ngươi một lời
khuyên.”

“Cái gì?” Tôi hỏi.

“Cẩn thận tên nham hiểm bên cạnh ngươi kia.” Vân Dịch
Phong nói.

“Ừ?” Tôi chống người lên nhìn hắn, nhưng Vân Dịch
Phong lại đưa tay đem tôi đè lại.

Hắn thích tư thế này.

Tư thế cuối cùng.

Tôi chỉ có thể nằm ở trước ngực hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Vì cái gì phải nói như vậy?”

Tôi nhớ rõ, tôi dường như cũng không có nói cho hắn về
tâm tư của Đồng Diêu.

“Bởi vì hắn đối với ngươi không có hảo ý.” Mỗi lần khi
Vân Dịch Phong nhắc tới Đồng Diêu thanh âm sẽ đột nhiên nâng cao lên hai, ba
độ.

Trong lòng tôi “ý” một tiếng. Thì ra Vân Dịch Phong
cũng phát hiện, xem ra tôi quả nhiên là quá trì độn.

“Kỳ thật, là Dịch Ca mở miệng trước hỏi quan hệ giữa
ta và ngươi, ta mới bất đắc dĩ nói cho hắn.” Độ ấm thanh âm của Vân Dịch Phong
liên tục giảm xuống: “Mà trải qua điều tra, ta phát hiện ra chuyện này là kia
tên nham hiểm kia nói cho Dịch Ca”

Đồng Diêu nói cho nhóc ăn mày?

Đồng Diêu tại sao…

Nghĩ lại, tôi đột nhiên nhớ lại.

Lần trước khi đi bệnh viện, trong lúc vô ý tôi nói cho
Đồng Diêu, nói tôi đối với sự cố chấp của Vân Dịch Phong cảm thấy buồn rầu.

Hắn hình như nói câu: “Đừng lo lắng, có ta ở đây.”

Cái này, tôi cuối cùng xem như biết được ý tứ trong
những lời nói trước đây của hắn.

Mượn tay nhóc ăn mày để bắt Vân Dịch Phong. Đồng Diêu
không hổ là gian thương, quả nhiên biết uy hiếp đâm người.

“Mặc kệ ngươi sau này cùng ai ở một chỗ, ta đều sẽ
rộng lượng chúc phúc.” Vân Dịch Phong dừng một chút, nói: “Trừ bỏ hắn.”

Tôi chợt cứng lưỡi.

Cũng khó trách, Vân Dịch Phong vài lần giao thủ cùng
Đồng Diêu, đều là Đồng Diêu thắng lợi, Vân Dịch Phong có thể không căm tức sao?

Tôi trả lời: “Mặc kệ ngươi sau này cùng ai cùng một
chỗ, trong lòng của ta đều sẽ ăn dấm chua.”

Nghe vậy, Vân Dịch Phong cúi đầu nở nụ cười.

Tôi thích nụ cười của hắn, có thể chấn động làn da tê
dại của tôi, vô cùng thoải mái.

Tôi cùng Vân Dịch Phong cứ như vậy ở trên xe, nhìn
thấy sắc trời từ xanh thẳm biến thành nhuộm sắc đỏ vàng, cuối cùng trở thành
tối đen.

Ánh sao trên núi sáng lấp lánh tươi đẹp, trải dài tận
phía chân trời. Gió đêm mát mẻ, thổi nhẹ hai má.

Chúng tôi không nói thêm câu nữa nói, chỉ là im lặng
như vậy mà đợi.

Về sau nhớ tới, tôi cũng hơi có chút không tưởng tượng
nổi.

Cứ như vậy kết thúc.

Đúng vậy, giống như bắt đầu của chúng tôi như vậy,
chấm dứt cũng nhanh chóng bất ngờ.

Vân Dịch Phong là nam nhân tốt, tôi cũng thập phần may
mắn, trong cuộc đời mình đã từng có nam nhân tốt như vậy. Đáng tiếc hắn không
phải là người trong định mệnh của tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi mở ra máy tính, phát hiện nhóc
ăn mày đã sớm ở trên mạng chờ tôi. Tôi quyết định mau chóng nói chuyện nói rõ
ràng: “Dịch Ca, ta và anh ngươi sẽ không ở cùng một chỗ.”

Nghe vậy, trên mặt nhóc ăn mày hiện lên biểu cảm phức
tạp. Đầu tiên là kinh ngạc, lúc sau là vui sướng, tiếp theo là nghi hoặc, rồi
sau đó mang theo một loại áy náy cùng buồn nản.

Tôi bội phục hai mắt của mình, quả thực chính là dụng
cụ phân tích biểu cảm công nghệ cao.

“Là bởi vì ta sao?” Nhóc ăn mày cúi đầu: “Thực xin
lỗi, ta chỉ là nhất thời không có khống chế tốt tình cảm của mình, ta… sẽ không
làm như vậy nữa. Thực Sắc, ta sẽ nói cho anh của ta biết, ta sẽ thiệt tình chúc
phúc các ngươi, thật sự.”

“Không liên quan chuyện của ngươi.” Tôi nói, “Thật sự,
không liên quan chuyện của ngươi, là cảm tình ta cùng anh ngươi cũng không đến
mức không ở cùng một chỗ là không chịu nổi.”

“Anh ta, hắn…”, mặt nhóc ăn mày lộ vẻ lo lắng: “Hắn
không có việc gì chứ.”

“Anh ngươi rất tốt, yên tâm, đàn ông thất tình, nhiều

nhất cũng chỉ ba tháng là ổn rồi.” Tôi nói: “Hơn nữa, lần này là chúng ta cùng
đá lẫn nhau, hắn căn bản không cần phải bực bội.”

“Vì sao lại chia tay?” Nhóc ăn mày thử hỏi han: “Thực
Sắc, là bởi vì ngươi có người phù hợp?”

“Vẫn còn sớm.” Tôi đối với camera nói: “Việc này,
người trong cuộc làm sao biết được?”

Con ngươi của nhóc ăn mày bắn ra một đạo ánh sáng kiên
định: “Thực Sắc, ta ở đây sẽ cố gắng, ta sẽ cố gắng trở thành người ngươi
thích, đến lúc đó, sẽ có cơ hội được cùng người kia cạnh tranh.”

Lời nói của nhóc ăn mày thật sự là làm lòng tự tin cho
của tôi tăng vọt.

Có thể ở giữa thế gian ồn ào, có được phần tình cảm
thuần khiết trong sáng này của nhóc ăn mày, thật đúng là tam sinh hữu hạnh[2].

Tôi đối với hắn mỉm cười: “Dịch Ca, hãy thật cố gắng…
Kỳ thật, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn đều chiếm một vị trí quan trọng”.

“Thật không?” Nhóc ăn mày nghe xong lời này dường như
rất cao hứng.

“Đúng rồi.” Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nghe
anh ngươi nói, là Đồng Diêu nói cho ngươi chuyện tình của chúng ta?”

“Thực Sắc, ngươi không nên trách Đồng đại ca, hắn
không phải cố ý.” Nhóc ăn mày vội vàng giải thích: “Đồng đại ca là gọi điện
thoại đến quan tâm ta, ta quấn quít lấy hắn hỏi chuyện của ngươi, kết quả hắn
không cẩn thận để lộ ra chút dấu vết, ta liền bắt hắn phải nói ra. Thực Sắc,
thật sự mọi chuyện không liên quan Đồng đại ca. Hắn còn khuyên ta, nói ngàn vạn
lần phải chúc phúc các ngươi.”

Ta nhìn nhóc ăn mày, ánh mắt chứa đựng tràn đầy cảm
thông. Trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, ngươi trải sự đời chưa sâu, vẫn chưa biết là
lòng người hiểm ác. Loại yêu ma quỷ quái Đồng Diêu này, làm sao mà ngươi có thể
đối phó được.

Quan tâm, không cẩn thận lộ ra, khuyên ngươi. Nhóc ăn
mày à, ngươi là bị Đồng Diêu đem bán, kết quả còn giúp hắn kiếm tiền nữa. Loại
gian thương như Đồng Diêu, ngay cả anh ngươi cũng không phải là đối thủ của
hắn, huống chi là ngươi?

Nhưng lo lắng đến tâm trí nhóc ăn mày chưa phát dục
hoàn toàn, sợ rằng sớm vạch ra cho hắn thấy thế giới đen tối, lòng người hiểm
ác, đối với nhân sinh quan, thế giới quan của hắn sẽ bị ảnh hưởng xấu. Nên tôi
sẽ không bóc lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của Đồng Diêu.

“Muốn ta không trách hắn cũng được.” Tôi liếc mắt dò
xét nhóc ăn mày một cái: “Đáp ứng ta một cái điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Nhóc ăn mày hỏi.

Tôi nhếch miệng, đưa tay đặt ở cằm chỗ, nụ cười dâm
đãng. Bởi vì nhập diễn quá mức, một giọt nước miếng không cẩn thận rơi ở xuống
bàn phím: “Chúng ta đến khỏa thân tán gẫu đi, đương nhiên, khỏa thân chính là
ngươi, xem chính là ta.”

“Ầm” một tiếng, nhóc ăn mày trở thành hồng hài nhi.

Hai má, lỗ tai, cổ, tất cả đều như là bôi ớt, hồng nộn,
cực kỳ đáng yêu.

Tôi tiếp tục cười vô cùng dâm đãng, vô cùng cầm thú,
đồng thời dùng ánh mắt lột quần của nhóc ăn mày.

Đúng lúc này thì có người ấn chuông cửa.

Nhóc ăn mày như được đại xá, bỏ xuống một câu: “Có
khách đến kìa, ta out trước đây.” Sau đó, liền đóng video lại.

Tôi tức giận đến cùng cực, trong lòng thầm chửi rủa
cái người ấn chuông cửa kia. Tôi thề, mặc kệ hắn là nam là nữ, ta đều phải đem
hắn/nàng cưỡng gian đến khô.

Ai ngờ, cửa vừa mở ra tôi phát hiện người tới là Đồng
Diêu.

Vừa thấy vậy, khí thế rào rạt của tôi liền lập tức
biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tôi biến thành một quả cà tím hầm, một con gà con tắt
thở, một đống bùn nhão.

Bởi vì, trước mặt tôi chính là Đồng Diêu.

Trước kia, tôi cùng Đồng Diêu là đồng minh, tôi chưa
bao giờ đề phòng hắn. Thậm chí có thể nói, tôi bỏ qua năng lực của hắn. Bình
thường mà nói, chuyện Đồng Diêu muốn làm, cuối cùng đều là có thể làm được. Mà
hiện tại, chúng tôi là kẻ địch.

Đồng Diêu, hắn sẽ đối phó tôi.

Nhận thức này làm cho tôi không thể không khởi động
mười hai vạn phần trăm tinh thần, cẩn thận quan sát hắn.

Đúng như Vân Dịch Phong hình dung, Đồng Diêu hắn là
tên nham hiểm. Ở bên người hắn, ngươi sẽ không cảm giác được nguy hiểm. Sau đó,
ngay tại khi hắn làm cho người ta mỉm cười như mộc xuân phong, ngươi sẽ thần
không biết quỷ không hay bị hắn đem nuốt vào trong bụng, ngay cả thi thể cũng
không thể tìm kiếm.

Đây là Đồng Diêu.

Sự nguy hiểm của hắn là điều che giấu vĩnh viễn không
để lộ ra. Mà ngay khi ngươi nhận thức được hắn nguy hiểm, mục đích của hắn đã
muốn đạt được.

Cân nhắc hết lần này tới lần khác, tôi hiểu rõ đẳng
cấp của tôi và hắn kém nhau rất xa. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân tôi sẽ chạy
trốn theo bản năng.

Tôi đánh không lại hắn.

“Sao thế, không chào đón ta?” Đồng Diêu mỉm cười, khóe
miệng bên phải nhếch cao, ý cười càng sâu.

“Sao thế được?” Tôi cũng cười.

Cười cười, bỗng nhiên trợn to mắt, đưa tay hướng phía
sau hắn chỉ tay, hét lớn: “Ngươi xem!”

Tôi có chủ ý là, thừa dịp Đồng Diêu xoay người đem cửa
đóng lại.

Nhưng Đồng Diêu không có quay đầu lại.

Hắn nhìn tôi, trong mắt là một loại trêu tức trong
vắt: “Có cái gì đẹp? Ngươi có thể miêu tả cho ta không?”

Tay của tôi đang chỉ ở không trung, run rẩy lên hai
cái, nói tiếp: “Có máy bay, vừa bay qua.”

Đồng Diêu khẽ nhấc mi, cùng lúc đó đầu khẽ nghiêng. Mớ
tóc lộn xộn liền rơi xuống thái dương. Như là một đóa hoa mềm mại rơi xuống
giữa hồ, ở trên mặt hắn gợn sóng khẽ nổi lên dập dờn, làm cho khuôn mặt hắn trở
nên sống động. Khóe miệng cười nhạt, mày khẽ nâng, mũi hơi nhăn lại. Mỗi một
động tác nhỏ của Đồng Diêu đều là một trận gió nhẹ, thổi tới ảo mộng vô hạn,
dừng ở trong lòng người. Trong cặp mắt đen đậm của
hắn, con ngươi đó là một khối ngọc đen, khối ngọc đen trú ở dòng suối nhỏ. Khi
dòng nước suối trong vắt chảy qua, đã bị hắc ngọc cản lại, ở chung quanh nó lưu
chuyển ra ánh sáng rực rỡ vô hạn. Cả người hắn mang theo một loại khí chất đẹp
không kềm chế được, còn có vẻ hư hỏng mà người ta ưa thích.

Dường như đã nhận ra sợi tóc phủ ở hai gò má gây ngứa,
hắn giơ tay trái lên, dùng ngón áp út gạt đi. Móng tay hắn được tu bổ thật sự
sạch sẽ, thanh tú, mang theo vẻ sáng bóng tự nhiên, rất xinh đẹp, những khớp
xương này thỉnh thoảng mang theo cứng rắn, cũng bao trùm hơi thở đàn ông. Khóe

miệng của hắn luôn mang theo cái vẻ bất cần đời, nụ cười tựa hồ như chẳng quan
tâm đến điều gì. Cái loại cười này, làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Tôi đột nhiên từ trong trận hoa đào được sắp đặt bởi
những động tác nhỏ của hắn tỉnh lại. Không xong, thiếu chút nữa liền lạc lối.
Nếu không thể dùng trí, thì chỉ có thể dùng lực thôi.

Cho nên, đang lúc ý cười của tôi nở rộ, tôi bỗng nhiên
đem cửa đóng thật mạnh.

Ngay khi khóa sắp khép lại, Đồng Diêu lấy tay chặn
cửa.

Khí lực hắn rất lớn, tôi ở bên trong, vểnh mông, cúc
hoa co rút, cắn chặt răng cửa, nổi đầy gân xanh, mệt đến tứ chi run rẩy, muốn
đi tè ra ngoài nhưng vẫn như cũ không thể đóng cửa lại.

Càng đáng giận chính là, tôi bên này ở mệt đến lè
lưỡi, mà Đồng Diêu chỉ dùng tay chống cửa, nhàn nhã nhìn tôi. Giống như là đang
nhìn một đứa nhỏ bướng bỉnh.

“Không chào đón ta đi vào? Ta còn tưởng rằng, chúng ta
là bạn bè.” Đồng Diêu chậm rãi nói ra những lời này.

Xem như ngươi lợi hại.

Tôi bị những lời này kiềm chế cùng khuất phục, chỉ có
thể buông tha việc đóng cửa thiết nghĩ không có khả năng đạt được này. Tôi khôi
phục trấn định, nói: “Hì hì, đùa giỡn với ngươi thôi, chúng ta đương nhiên là
bạn bè.”

Mang theo danh nghĩa bằng hữu Đồng Diêu tiến vào trong
phòng.

“Uống cái gì?” Tôi vừa hỏi vừa đi vào phòng bếp, lén
lấy ra thuốc ngủ, chuẩn bị thêm vào trong đồ uống của hắn, đem hắn ném đi.

“Không cần.” Đồng Diêu nói.

“A? Không cần khách khí, đến nhà bạn bè như thế nào
ngay cả một chén nước cũng không uống? Không phải phải quá khách khí sao?” Tôi
ra sức cổ động.

Không uống nước, tôi như thế nào hạ thuốc ngủ đây?

Đồng Diêu đi vào cửa phòng bếp, đối với ta nháy mắt
mấy cái, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật: “Ta sợ ngươi hạ độc, làm sao dám uống
chứ?”

Trong cổ họng tôi như là tắc một khối bùn, nghẹn đã
chết.

Hơn nửa ngày, tôi mới cứng ngắc cười: “Thực hài hước,
có tiền đồ, ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Ngươi vừa rồi đang chat webcam với ai?” Đồng Diêu
nhìn máy tính còn chưa kịp đóng của tôi, hỏi.

“Nhóc ăn mày.” Ta nói.

“Ờ, hắn có nói gì với ngươi không?" Đôi môi hoàn
mỹ của Đồng Diêu mở ra.

“Từ trong miệng nhóc ăn mày, ta biết được, Đồng đại ca
vốn cũng hắn không mấy thân thiết như ngươi bỗng nhiên gọi điện thoại, trong
lúc cáo chúc tết gà ân cần thăm hỏi, làm bộ vô tình để lộ ra chuyện tình ta
cùng Vân Dịch Phong.”

Sau khi nói xong, tôi nhìn Đồng Diêu.

Đồng Diêu hoàn toàn không thêm che giấu, hắn đối với
tôi nhẹ nhàng cười, nói: “Không cần khách khí.”

Tôi sửng sốt.

Ngẫm lại thì tuy rằng động cơ của Đồng Diêu không
thuần khiết, nhưng cũng xem như giải quyết cho tôi một cái phiền toái lớn. Nếu
như, hắn cũng có thể thuận tiện đem chính hắn giải quyết giúp tôi, vậy thì tốt
rồi.

Giờ phút này, ánh mắt Đồng Diêu quét ở trên ngón trỏ
của tôi. Trải qua mấy ngày nay, miệng vết thương trên ngón trỏ đã hoàn toàn
khép lại, chỉ còn lại có một vết thương hồng nhạt. Có lẽ nào, hắn lại muốn
liếm?

Trong lòng tôi lập tức cảnh giác mãnh liệt, vội vàng
đem tay đặt ở sau mông. Hơn nữa, trong đầu tự hỏi, hiện tại có nên thừa cơ đưa
tay thâm nhập tiểu hoa cúc kia quấy một chút hay không. Như vậy, đợi lát nữa
cho dù Đồng Diêu đem tay của tôi bắt được, cũng chẳng thể hôn a.

Nhưng Đồng Diêu có lẽ là nhìn thấu ý nghĩ của tôi, nên
cũng không cưỡng cầu.

Hắn đứng ở giữa phòng, trong mắt thổi qua sắc thái
nồng đậm, nói: “Như vậy xem ra, hiện tại Vân Dịch Phong đã rời đi rồi.”

“Đúng vậy.” Tôi cười gượng, hơn nữa tăng thêm ngữ khí
nói: “Tất cả mọi người, đều rời đi.”

“Tất cả?” Đồng Diêu mỉm cười, đóa hoa trên môi rực rỡ
lan truyền khắp cả khuôn mặt, mang theo một loại uyển chuyển: “Không cần thiết
là đi tất cả chứ?”

“A? Còn có ai sao?” Tôi ra vẻ không biết.

Chủ ý đã muốn quyết định.

Nếu Đồng Diêu nói, là chính hắn, như vậy tôi liền cười
sằng sặc, cười ha hả, cười điên khùng, cười ngây ngô, nói ta và ngươi là bạn bè
nha, như thế nào còn có thể có cảm tình khác? Ai nha, té ra là ngươi có chủ ý
này, thật sự là rất không thuần khiết, thật sự là rất thương tổn cảm tình của
ta. Không được, không được, trước khi chưa dẫn đến sai lầm lớn, chúng ta vẫn là
không cần gặp lại nữa.

Nhưng mà, nếu Đồng Diêu chui đầu vô lưới, sẽ không
phải là Đồng Diêu.

Hắn nói chính là: “Vậy Ôn Phủ Mịch đâu?”

Tim tôi ngừng lại một chút, lúc sau, hỏi ngược lại:
“Ôn Phủ Mịch? Hắn làm sao?”

“Ngươi cùng hắn ngày hôm qua không phải gặp mặt sao?”
Đồng Diêu ý cười tản mạn.

“Ngươi làm sao biết được?” Hỏi ra vấn đề này sau, tôi
khoát tay, ý bảo hắn không cần trả lời. Vấn đề này, quá thiếu dinh dưỡng đi.

Những chuyện Đồng Diêu biết đâu chỉ có cái này.

“Đúng vậy.” Tôi hào phóng thừa nhận: “Ta cùng hắn quả
thật gặp mặt rồi.”

“Cảm giác thế nào?” Đồng Diêu hỏi.

“Cũng được.” Tôi lấp lửng trả lời.

“Hắn có nói chuyện gì với ngươi không?” Đồng Diêu tiếp
tục hỏi.

“Ta hỏi chính là lời vô nghĩa, hắn nói cũng là lời vô
nghĩa.” Tôi theo sự thật đáp lại.

“Không có việc gì, lần đầu tiên gặp mặt sau khi chia
tay, luôn sẽ xấu hổ.” Đồng Diêu an ủi.

“Ngươi là khuyên chúng ta ở cùng một chỗ sao?” Tôi tò
mò.

“Kia không phải là chuyện ta có thể kiểm soát.” Đồng
Diêu nhìn tôi, lông mi hơi nhíu, hình ảnh phản chiếu ở trong đôi mắt hắc ngọc
trở thành cây cỏ non mềm: “Lúc đối mặt hắn, việc ta có thể làm, đó là chờ đợi
cùng cố gắng.”

“Có ý tứ gì?” trong lời nói Đồng Diêu có chút ý tứ sâu
xa.

“Không có gì.” Đồng Diêu cười cười, lại khôi phục dáng
vẻ lưu manh tao nhã như thường: “Thân ái à, ta đói bụng rồi, thưởng chút cơm ăn
được không?”

Đối mặt một người vừa mới bị thương, tôi còn có thể
nói không được sao?

Cho nên, tôi chỉ có thể đi đến phòng bếp, làm cơm cho
hắn.

Kể ra thì Đồng Diêu mới là tiểu cường (con
gián) chân chính.

Lần trước gặp tai nạn xe cộ bị thương, thầy thuốc kết
luận bệnh tình nguy kịch, ai ngờ điều dưỡng không đến một tháng lại có thể sống
lại nhảy loạn rồi.

Nham hiểm thêm thể chất tiểu cường.

Nghĩ đến phải đối mặt với Đồng Diêu như vậy, trái tim
nhỏ bé của tôi run rẩy.

Tôi chuẩn bị làm cho hắn một phần ngư hương nhục ti[3].

Lấy thịt trong tủ lạnh ra, rã đông xong, tôi đem đặt ở
trên tấm thớt cắt.


Đang lúc vui vẻ cắt, bỗng nhiên sau lưng có cảm giác
có một loại áp lực. Sau đó, hơi thở mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc giống như
tơ nhện quỷ mị tiến vào chóp mũi của tôi. Tiếp theo, thanh âm của Đồng Diêu gần
trong gang tấc vang lên: “Chuẩn bị làm cái gì cho ta vậy?”

Tôi giật mình một cái, đột ngột quay đầu lại, thấy
tuấn nhan phóng đại của Đồng Diêu. Hắn ở ngay phía sau tôi. Giữa chúng tôi chỉ
còn lại có một khe hở. Hô hấp của tôi căng thẳng, trượt tay, mắt thấy sắp cắt
vào ngón tay lần thứ hai.

Thật sự là oan nghiệt!

Lần trước cũng như thế. Có lẽ nào dì cả mẹ của ngón
tay tôi lại sắp đến sao?

Chẳng qua lần này còn may là Đồng Diêu nhanh tay lẹ
mắt, vươn hai tay, giúp tôi đỡ dao. Động tác này thành công tránh cho tôi đem
ngón tay chính mình làm thịt cắt.

Đồng thời cũng làm mờ ám không khí giữa chúng tôi.

Tình huống lúc này là: hai tay Đồng Diêu vòng qua thắt
lưng của tôi, cầm hai tay của tôi. Mà cằm hắn nhẹ nhàng để ở đỉnh đầu của tôi.
Mập mờ khiến cho người ta nhận hết ủy khuất, tìm không thấy căn cứ chính xác
của tình yêu. Trong đầu tôi lại bắt đầu biểu diễn rồi.

“Không có việc gì chứ?” Đồng Diêu nhẹ giọng hỏi.

Tôi dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý.

Thanh âm này, giống như là ma sát trên da, mang theo
sự dịu dàng mật ngọt, gợi lên mẫn cảm triền miên. Đồng Diêu còn cố ý vô tình
hướng về lỗ tai của tôi thổi khí. Quả thực chính là hấp dẫn cực độ.

Tôi vội buông dao, ngồi xổm xuống, từ cánh tay hắn
chui ra ngoài. Chạy thẳng đến giữa phòng khách, tôi mới dừng lại, thở gấp, bình
ổn hô hấp, nói tiếp: “Cái kia, xem ra hôm nay không nên dùng dao, chúng ta vẫn
gọi đồ ăn ở ngoài đi.”

Nói xong, tôi gọi điện thoại cho quán thức ăn nhanh
dưới lầu gọi cơm.

Lúc này, Đồng Diêu cũng chậm rãi từ trong phòng bếp đi
ra, đôi mắt soi mói: “Ngươi hình như đang rất sợ ta?”

“Sao lại thế được?” Tôi gượng cười, tiếp theo xuất ra
lá chắn vạn năng: “Chúng ta là bạn mà.”

“Nếu vậy, đến chơi trò chơi đi.” Đồng Diêu nói xong,
lập tức đi đến bên TV, lấy ra máy chơi game, bắt đầu lắp ráp.

Nhìn thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của hắn, lúc này
tôi mới ý thức được, dường như Đồng Diêu biết rõ vị trí đồ dùng trong nhà tôi.

Không chừng, ngay cả băng vệ sinh của tôi ở đâu, hắn
đều biết rõ ràng.

Chúng tôi chơi trò đua xe.

Đồng Diêu chơi rất thoải mái, nhưng tôi lại không yên
lòng.

Bởi vì, Đồng Diêu dựa vào rất gần tôi.

Khi chơi đua xe, thân thể sẽ tự động nghiêng đi, mà
hắn liền thường xuyên nghiêng về phía bên người tôi. Hơi thở mùi thuốc lá kia,
từng chút lan tỏa về đây. Còn có thân thể cố ý vô tình đụng chạm kia, làm cho
tôi không biết làm sao.

Mới chơi không bao lâu, tôi liền thua liểng xiểng.

“Ngươi từ từ mà chơi.” Tôi lắc đầu, hai tay động đậy
muốn đứng lên.

Nhưng một tay Đồng Diêu lại giữ chặt lấy tay của tôi.
Vì thế cho nên, tôi còn chưa đứng vững liền bị té vào trong lòng hắn.

Tôi nằm ở trên đùi hắn, hắn cúi người nhìn tôi, phòng
yên tĩnh thành một mảng hoa lệ.

“Vì sao muốn chạy? Chúng ta không phải là bạn sao?”
Trong con ngươi trong suốt như nước suối của Đồng Diêu, kì thực còn có loại
hứng thú.

Bạn bè, bạn bè, bạn bè cái đầu ngươi ấy.

Tôi tức giận rồi.

Hoàn toàn nhìn ra mưu kế của Đồng Diêu, dùng cờ hiệu
bằng hữu, nghênh ngang tiến vào nhà của tôi, bắt đầu đối với tôi tiến hành dụ
dỗ. Hắn dùng tinh thần phá hủy tôi, dùng thân thể hấp dẫn tôi.

Thật sự là quá khốn nạn rồi!

Hàn Thực Sắc tôi, cũng không thể yếu đuối như vậy nữa.

Cho nên, tôi dùng ánh mắt mênh mông dày sương mù, mị
khí vương vấn. Ngón tay của tôi đưa lên cánh môi hắn, đưa qua đưa lại vuốt ve.
Ngươi thích chơi? Tốt, ta liền cùng ngươi chơi.

Một tay của tôi còn đang vuốt ve trên môi Đồng Diêu
thì tay kia bất ngờ túm cổ áo hắn, giật một chút đưa hắn kéo xuống trước mặt
tôi.

Giờ phút này, vai diễn của tôi là nữ vương. Tôi muốn
chiến thắng Đồng Diêu. Tôi vươn cái lưỡi đinh hương trong truyền thuyết. Tôi
liếm miệng anh đào nhỏ nhắn trong truyền thuyết kia. Tôi sử dụng mị nhãn như tơ
trong truyền thuyết. Tôi nếm thử liếc mắt đưa
tình trong truyền thuyết.

Trong con ngươi như nước của Đồng Diêu, tôi nhìn thấy
bộ dạng giả trang yêu nghiệt của chính mình.

Mở màn xong, bắt đầu tiến vào chủ đề chính. Hai tay
của tôi luồn vào tóc Đồng Diêu, vuốt ve lung tung, tranh thủ đem đầu của hắn
biến thành ổ gà mà vuốt ve.

Tôi híp mắt, cắn răng, kêu như mèo hoang.

“Tiểu bảo bối, ngươi làm như vậy là không đúng nha”.
Tôi như cái gáo hồ lô, đối với bên tai Đồng Diêu thong thả thổi tiên khí.

Nhưng mà khí lực tựa hồ dùng hơi quá, thổi ra vài giọt
nước miếng nhỏ.

Nhưng mà cũng không có việc gì, dù sao cũng không phải
thổi vào lỗ tai của tôi

“Ngươi vật nhỏ đáng giận này.” Chiêu thứ nhất của tôi,
chính là đối với tinh thần Đồng Diêu tiến hành ngược đãi: “Ngươi vật nhỏ giày
vò người này, ngươi vật nhỏ tàn nhẫn này, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”

Tiếp theo, tôi nắm lên cà vạt hắn, đẩy hắn một cái.

Đồng Diêu tựa như tiểu chính thái dễ dàng đẩy ngã trong
truyền thuyết kia, bị tôi đẩy ngã.

Tôi như sói mẹ, lao xuống, vồ lấy, nắm lấy hai má hắn,
liền mạng nắn bóp.

Chà xát hai má xong rồi, tôi bắt đầu xé rách quần áo
trong của hắn.

Quần áo trong hiệu Armani của hắn kia, liền cứ như vậy
bị móng vuốt của tôi biến thành giẻ lau.

Cuối cùng của cuối cùng, tay của tôi, trượt tới bên
hông của Đồng Diêu, dùng dáng vẻ phóng khoáng nhất, đem thắt lưng của hắn tháo
ra.

Giờ phút này, tôi đè ở trên người Đồng Diêu, khí chất
nữ vương lộ ra không thể nghi ngờ.

Tôi đem dây lưng cởi ra, hơi thở SM[4] trong
nháy mắt tràn đầy khắp cả phòng.

Tôi cầm dây lưng, với tới cằm của Đồng Diêu, nhẹ nhàng
nâng lên, ánh mắt nghiêm túc, môi đỏ mọng hé mở, nói: “Thế nào, còn muốn phải
tiếp tục không?”

[1]
Cháo vừng:

[2]
May mắn ba kiếp: Tam sinh theo quan niệm của phật gia là tiền sinh, kim sinh và
lai sinh (có thể hiểu là kiếp trước, kiếp đang sống và kiếp sau). Còn hữu nghĩa
là có, hạnh nghĩa là may mắn.

[3]
Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các
gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá.

Món
ăn gồm có nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc
thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho
phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.

[4]
SM: Viết tắt của Sadist & Masochist (Người bạo dâm và người khổ dâm), Thể
hiện mối quan hệ giữa một người thích thú được hành hạ người khác và người kia
lại thích bị người khác hành hạ, có thể để chỉ mối quan hệ liên quan tới tình
dục hoặc không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui