Trong căn nhà gỗ Ngưng Nhi lẳng lặng đứng đó như một pho tượng sống.
Nàng thu hồi toàn bộ tâm tình, mọi suy nghĩ, mọi cảm giác.
Nàng bây giờ đầu óc trống rỗng, mặc kệ cho từng cơn gió thổi trên người khiến trang phục tung bay.
Y thức nàng như chìm vào trong một khoảng không tĩnh lặng.
Ngưng Nhi thả lỏng tâm tình, hòa vào một thể với vùng không gian đen tối ấy.
Nàng cảm thấy được bản thân bình tĩnh rất nhiều, cảm giác thanh thản, bình yên.
Thời gian, không gian như trôi chậm lại.
Đột nhiên, trong vùng không gian tăm tối ấy xuất hiện một vật, ban đầu nó như ẩn như hiện khiến nàng khó phát hiện ra.
Nhưng dần dần hình ảnh đó ngày một rõ nét hơn.
Ngưng Nhi cũng không vội vàng tìm hiểu đó là gì.
Nàng để mọi việc tự nhiên, cho tới khi thứ đó càng lúc càng hiện rõ, nàng có thể quan sát được.
" Đây là........." Nàng kinh hô khi nhìn rõ.
' Má ' thì vẫn đang điên cuồng tấn công Ngưng Nhi.
Mồ hôi đã bắt đầu đổ trên khuôn mặt cho thấy bà ta sau một thời gian dài đánh đập cũng có chút mệt mỏi.
" Thật không nghĩ tới, dị nhân lại mạnh mẽ thế "
Vừa nói, ' Má ' vừa thu hồi lại roi da, sau đó rút trong người ra một đoản kiếm.
Đã roi da không thể đánh gục đối phương vậy dùng dao trực tiếp thọc đối phương vài phát.
Không tin là nàng không gục.
" Có trách thì trách ngươi xen vào chuyện bao đồng "
' Má ' nở nụ cười lạnh.
Bà ta biết dù có giết chết đối phương nàng cũng có khả năng hồi sinh.
Cho nên phải mau chóng giải quyết thật nhanh mọi việc.
Sau đó thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Nghĩ là làm.
' Má ' lao lên, trực chỉ cổ họng Ngưng Nhi mà đâm tới.
Lưỡi kiếm sắc bén xé gió vô tình.
Phập .....* Tiếng động vang lên.
Lúc nãy lưỡi kiếm còn cách cổ họng Ngưng Nhi không đầy 1 mili thì dừng lại.
Giữa trán ' Má ' không biết từ đâu một cánh hoa anh đào đã găm vào quá nửa.
Máu tươi đang từ lỗ máu không ngừng chảy ra.
" Ngươi.......ngươi......."
Má 2 mắt trợn trừng như không tin được.
Bà ta không ngờ có kẻ khác ra tay.
Cuối cùng không cam lòng mà ngã xuống.
Ánh mắt vẫn mở to.
" Đờ mờ, mất thời gian của bà......"
Giọng nói Ngọc La Sát vang lên, tiếp theo thân ảnh nàng từ ngoài cửa tiến vào.
Thấy Ngọc La Sát xuất hiện, Tokuda khẽ run lên.
Lần trước chính nàng phóng ra sát khí làm Tokuda muốn gãy chân.
Vô hình đã tạo lên bóng ma trong lòng nó.
" Ngọc tỷ......."
Ngưng Nhi cũng thoát ra khỏi không gian u tối tĩnh lặng.
Quay trở về với thực tại.
" Ngươi........quá lề mề " Ngọc La Sát liền trách mắng.
Vốn chỉ định đứng ngoài quan sát cuộc chiến, không muốn nhúng tay vào.
Nhưng cuối cùng Ngưng Nhi quá lâu la, làm tốn thời gian.
Cuối cùng nàng hết kiên nhẫn, liền ra tay diệt trừ đi ' Má '
" Chiến đấu với kẻ bất nhập lưu ngươi cũng cần tổn hao thời gian dài như vậy.
Ngươi là heo sao ........"
Ngọc La Sát vẫn liên tục trách mắng.
Ngưng Nhi khuôn mặt cúi gằm, 2 tay đan tréo, chịu trận.
Đám nhoc xung quanh thì ngớ người.
Lúc nãy Ngưng Nhi oai hùng, dũng mãnh bao nhiêu.
Bây giờ nàng lại như thỏ con.
Chịu người ta mắng chửi.
" Ngươi đừng có quá đáng, ngươi biết..........."
Tokuda lên tiếng phản bác, nhưng nói được một nửa nó thấy được ánh mắt Ngọc La Sát nhìn sáng.
Nó tự nhiên rùng mình im bặt không dám hó hé.
Cảm giác giống như con cừu non đứng trước loài lang sói.
" Hừ..........."
Dọa im Tokuda, Ngọc La Sát hừ lạnh.
Nhưng cũng nhờ thế nàng cũng chẳng còn tâm tình trách mắng Ngưng Nhi.
Cuối cùng chỉ lạnh nhạt.
" Thu xếp cho đám nhỏ đi, sau đó cùng ta đi qua Phú Ninh "
Ngưng Nhi gật đầu tăm tắp.
Nàng nào dám cãi lời.
Cho nên chờ thêm một lúc cho độc dược hết tác dụng, mắt có thể nhìn chở lại.
Nàng tập trung hết lại đám trẻ.
Tuyên bố
" Từ nay các em được tự do ........."
Trái với suy nghĩ đám trẻ hẳn sẽ nhảy cẫng lên vui mừng thì lúc này bọn nó ngơ ngác nhìn nhau.
Chúng nó còn quá bé, không hiểu được tự do là như thế nào.
Trong suy nghĩ non nớt của bọn nhỏ.
' Má ' hàng ngày cho nó ăn, rồi chúng chỉ cần làm việc theo ' Má ' yêu cầu, thế thôi.
" Chị Nhi.........."
Tokuda cũng lại gân nó giật giật vạt áo Ngưng Nhi.
" Sao vậy Tokuda "
Tokuda ngập ngừng như e ngại, nhưng cuối cùng nó vẫn chủ động nói ra.
" Những đứa trẻ này vốn dĩ đã là trẻ mồ côi, được ' Má ' thu dưỡng.
Giờ ' Má ' chết rồi.
Bọn nó biết sống như thế nào
Bọn nó còn quá nhỏ à........"
Nghe Tokuda nói, Ngưng Nhi cũng chợt hiểu ra.
Đúng là nàng thiếu sót, không suy nghĩ đến chuyện này.
Ngưng Nhi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Ngọc La Sát.
Nếu ở ngoài nàng có thể đưa bọn nó vào trại nuôi dưỡng trẻ nhỏ.
Nhưng trong [ Thần Ma ] thì đào đâu ra.
" Đưa về Vô Song thành, giao cho quan phủ nuôi dưỡng.
Chúng ra sẽ giao nộp kinh phí "
" Nhưng liệu........."
Ngưng Nhi lo sợ, liệu quan phủ có phải nơi an toàn.
Dù là nói bọn họ ra kinh phí nuôi dưỡng, nhưng sau lưng liệu quan phủ có lợi dụng đám trẻ kiếm tiền.
Như hiểu ý Ngưng Nhi.
Ngọc La Sát lắc đầu, khuôn mặt rất bình thản
" Không sao, nếu hắn dám.
Đợi đến ngày công thành, ta sẽ đồ toàn thành "
Ngưng Nhi ớn lạnh khi nghe Ngọc La Sát nói.
Nàng rất tự nhiên giống như việc đồ thành chỉ như giết một tổ kiến bình thường.
Ngưng Nhi cảm giác được, Ngọc La Sát quá đáng sợ.
Thậm chí còn nhỉnh hơn Vô Sầu.
Còn Hà Phong ? Bỏ qua đi, có bao giờ nàng thấy sợ hắn đâu.
Đã Ngọc La Sát đưa ra chủ ý.
Nàng cũng theo đó mà làm theo.
Liền quay về mấy đứa nhóc.
" Mấy đứa.
Chị sẽ đưa các em về nuôi dưỡng tại Vô Song thành.
Sau này các em không cần phải khổ cực đi ăn xin như vậy nữa "
Đám trẻ vui mừng vỗ tay reo hò làm Ngưng Nhi cũng vây lây.
Bỗng lúc này Tokuda lại dắt theo em gái, đi tới trước mặt Ngưng Nhi.
" Chị Nhi, e...em....em muốn theo chị "
Ngưng Nhi không lấy bất ngờ về việc này, vì trước đó hệ thống thông báo nhiệm vụ ẩn đã có nói về phần thưởng.
Nàng chỉ hỏi lại.
" Em chắc chắn.........? "
" Vâng......." Tokuda gật đầu kiên định
" Được "
Ngưng Nhi đáp ứng khiến Tokuda cười toe toét.
" Hệ thống thông báo: Người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giải cứu anh em nhà Tokuda.
Thu được NPC Tokuda cùng Tokuku.
10 Kim Tệ
Chú ý : Kim Tệ ở sau lưng túi vải sau lưng NPC Má.
Người chơi vui lòng nhận lấy ]
Ngưng Nhi vui vẻ.
Tiến về xác ' Má ' vẫn nằm đó.
" Chị Nhi....." Lúc này Tokuda lại lên tiếng nói chuyện
" Ơi......" Không chú ý đến thằng bé.
Ngưng Nhi vẫn đang tiến tới thu hoạch phần thưởng.
" Em sẽ cố gắng sau này trở lên thật mạnh mẽ.
E sẽ bảo vệ chị "
Chiến lực,lòng tốt của Ngưng Nhi làm nó tín phục.
Nó âm thầm thề sau này phải nhất định mạnh như nàng.
Tuy nhiên với suy nghĩ của nó.
Ngưng Nhi quá dễ bị lừa.
Cho nên công việc đầu tiên nó nghĩ tới khi mạnh mẽ là bảo vệ nàng.
" À vậy thì tốt " Vẫn không để ý tới thằng bé.
Ngưng Nhi thuận miệng đáp.
" Sau đó.....sau đó.....sau đó em sẽ cưới chị " Lấy hết can đảm Tokuda nói ra
" À vậy thì.......khoan em vừa nói gì ? " Ngưng Nhi giật mình đứng lại.
Chú ý vào Tokuda.
" Em nói, đợi e lớn.
E sẽ trở lên mạnh mẽ và cưới chị "
Nói rồi Tokuda cúi gằm, vẻ mặt xấu hổ.
Nhìn thằng nhóc.
Ngưng Nhi cười cười.
Đối với nàng thì suy nghĩ của nó lúc này quá đỗi trẻ con.
Giống như giấc mơ thời còn bé vậy.
Trước đây nàng cũng từng bảo lớn lên sẽ lấy ca ca nàng đó.
Giờ thì.......
Tuy nhiên nàng cũng không muốn phá tan giấc mộng của trẻ nhỏ.
Cho nên chỉ cười cười
" Đợi em lớn lên rồi tính......."
----- Thành Phú Ninh, đế quốc Văn Lang, Thần Ma -----
Một đám người đang len lỏi qua những rừng cây.
Tuy rừng cây rậm rạp cây cối nhưng bọn chúng hành động lại rất có trật tự.
Di chuyển cũng cực kì khéo léo.
Không hề phát ra tiếng động.
Cuối cùng sau khi băng qua cả một quãng đường dài.
Đàm người mới ngừng lại.
Tên dẫn đầu lập tức ra hiệu.
Tất cả mọi người phía sau liền ngồi thụp xuống ẩn nấp.
Bọn chúng hơi thở nhẹ nhàng.
Cũng không nói chuyện.
Tất cả hành động chỉ dùng bằng tay.
Tất cả như hòa làm một thể với khu rừng.
Bỗng bên cạnh người đội trưởng xuất hiện một tên trang phục xanh lá kì lạ.
Hắn đột nhiên xuất hiện nhưng có vẻ đã quen biết nhau từ trước.
Cũng không thấy tên đội trưởng phản ứng lại.
" Đã điều tra rõ ràng ......? "
Tên đội trưởng lên tiếng hỏi.
Nếu Hà Phong có mặt ở đây lúc này.
Chắc hẳn sẽ nhận ra tên đội trưởng này lại chính là Hạng Vô Hận.
Thám báo gật đầu, tiếp sau đó hắn nhỏ giọng
" Đối phương khoảng 60 người, chiến lực có vẻ cũng tầm thường.
Có lẽ chỉ là phổ thông thành viên "
" Tốt " Hạng Vô Hận gật đầu
" Đội trưởng, có nên tấn công bọn hắn " Tên thám báo hỏi lại.
Nhíu mày suy nghĩ.
Hạng Vô Hận liền lắc đầu.
" Trước quan sát động tĩnh "
Nói rồi Hạng Vô Hận cùng tên thám báo liền biến mất.
Không ai biết bọn hắn đi nơi nào.
Nhưng trên ngọn cây cách đám người Hạng Vô Hận ẩn nấp không xa.
Nhị Bạch huynh đệ cùng xuất hiện.
" Đại ca, đã báo về công hội ? " Bạch Vô Hồn lên tiếng hỏi.
Bạch Thiên Thanh cũng gật đầu.
Hắn không nói gì Ánh mắt không ngừng theo dõi đám người.
Được một lúc lâu hắn mới lên tiếng
" Khoảng 100 tên " Đánh giá số lượng một vòng.
Bạch Thiên Thanh đưa ra kết luận
" Vậy chúng ta chờ Ngọc trưởng lão tới sao ? "
" Ngươi sợ không ...? "
Bạch Vô Hồn có hơi chút bất ngờ vì câu hỏi của đại ca, nhưng hắn cũng thật thà lắc đầu, thay cho câu trả lời.
Biết được thái độ của Bạch Vô Hồn, Bạch Thiên Thanh nở nụ cười lạnh sau lớp khăn che mặt
" Chơi thôi nào .....? "
Bạch Vô Hồn ngớ người trước câu nói của đại ca, nhưng ngay lập tức hắn liền hiểu ra.
Hắn gật đầu Trên mặt toát lên vẻ hứng phấn.
Một màn hình trực tiếp cũng được bật lên........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...