Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ
Vài ngày sau Minh Thiên đi công tác trở về đúng ngay tối thứ 7.
Vì mọi người trong nhà đã nghĩ ngơi hết rồi nên anh cũng không muốn làm phiền họ.
Nên anh đã đi thẳng lên phòng của mình.
Sáng hôm sau ba Lâm có cuộc hợp quan trọng và mẹ Lâm có công việc bận.
Nên cả 2 đã đi ra khỏi nhà rất sớm và cũng không biết Minh Thiên đã trở về.
Lúc Minh Nhã dậy thì cũng đã hơn 8 giờ rồi.
Cô vừa bước xuống nhà cô giật mình vì có 1 người con trai ở trong nhà của mình chẳng lẻ đây là anh trai của Minh Nhã sao?
Minh Nha không nhanh không chậm bước tới chỗ Minh Thiên " Thiên ca ca đã về rồi" Minh Nhã tươi cười nói.
Minh Thiên không ngước nhìn Minh Nhã lơ lơ đãng đáp " Ừ".
Nếu như mọi chuyện như trước đây thì có lẽ Minh Thiên sẽ bám lấy Minh Nhã nhưng ai ngờ từ lần đầu gặp Mộc Hạ Minh Thiên dần không quan tâm Minh Nhã nữa.
"Thiên ca ca hôm nay ca đi chơi với em nha" Minh Nhã vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Minh Thiên lại vang lên.
Sau khi Minh Thiên nghe điện thoại xong thì mặt mày hớn hở từ chối đi chơi với Minh Nhã " hôm nay ca không rảnh bảo bối tự đi chơi 1 mình đi"." Vì sao ca bận gì à?" Minh Nhã cô thấy không vui rồi đó ai muốn thân với hắn đâu chỉ là tạo 1 chút thân mật thôi.
Hiếm khi cô mời ai đó đi chơi vậy mà hắn dám từ chối cô nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là Hạ Mộc thôi.
Minh Thiên chợt nhớ ra Minh Nhã không thích Mộc Hạ nên anh đã lên tiếng cảnh cáo Minh Nhã." Ca cảnh cáo bảo bối không được làm gì Hạ Nhi.
Nếu bảo bối làm gì để ca biết được thì coi chừng ca.
Lo mà ăn nói đàng hoàng với Hạ Nhi cho ca".
Quả nhiên đúng như cô nghĩ Mộc Hạ sắp đến đây rồi thôi thì đành diễn 1 vở kịch hay vậy.
10 phút sao Mộc Hạ đã đứng trước cổng nhà của Minh Nhã.
Mộc Hạ chỉ cần bấm chuông 1 cái thì ngay lập tức đã có người từ trong nhà ra mở của cho cô ta rồi.
Mộc Hạ vừa bước vào nhà nhìn thấy Minh Nhã ở phòng khách thì cô ta lập tức đeo mặt nạ thiên thần vào.
Gương mặt tươi cười dịu dàng để cho toàn bộ người trong nhà đều có thiện cảm với cô ta.
"Chào cậu Nhã Nhã".
Mộc Hạ ngồi xuống ghế sofa nói.
"Oh là hạ lưu đến đấy sao?" Minh Nhã đứng dậy bước tới gần chỗ Mộc Hạ.
"Mộc tiểu thư mời dùng trà" Cô người hầu mang trà cho Mộc Hạ rồi nhanh chống lên lầu báo cho Minh Thiên biết.
Vì anh dặn khi nào Mộc Hạ tới thì phải báo ngay cho anh.
Cùng lúc đó
"Ở đây không có ai ngoài 2 ta.
Cô nên tháo cái mặt nạ đó xuống đi nó làm tôi cảm thấy ớn".
Minh Nhã cười nham hiểm nói vì có người sắp gặp hoạ.
"Vừa hay đúng ý của tôi" Mộc Hạ đứng dậy thay đổi cách nói chuyện của cô ta.
Minh Nhã hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh có ta lật mặt còn hơn lật 1 trang sách nữa đúng là nữ chủ.
"Người đẹp mà tâm không đẹp chút nào.
Không biết cô đã làm như thế nào mà mê hoặc đám con trai đó nữa.
Dù gì cũng là hạng cướp bạn trai người ta.
Đúng là mẹ nào con nấy mà".
Minh Nhã cười khinh Mộc Hạ.
"Cô...cô thì có khác gì tôi sao chúng ta cùng 1 loại người đó" Mộc Hạ kênh kiệu nói.
"Tôi có khác có mà khác ở chỗ là tôi sẽ không chạy theo đám người đó để làm nền cho cô nữa đâu".
Minh Nhã nói xong vừa hay cô quan sát được Minh Thiên đã bước ra khỏi phòng.
Minh Nhã hy sinh chịu đau lấy tay của mình tự tát thẳng vào mặt mình.
Bây giờ trên mặt cô đã in dấu bàn tay 5 ngón và cô tự ngã xuống sàn nhà.
Trên lầu Minh Thiên nghe thấy tiếng tát tay rất lớn nên chạy vội xuống xem cứ tưởng là Minh Nhã đánh Mộc Hạ nhưng anh không ngờ đều anh nghĩ lại ngược lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...