Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ
Sáng hôm sau Minh Nhã thức dậy VSCN xong bước xuống lầu ăn sáng cùng gia đình.
Sau khi ăn sáng xong cô ra phòng khách nhàn nhã uống trà.
Cô cầm tờ báo lên đọc đúng như cô nghĩ chuyện ba cô tuyên bố hôm qua cùng với việc Mộc Hạ làm loạn đều lên trang đầu tiên của bài báo.
"Ba có chuyện nói với con".
Ba Lâm ngồi kế Minh Nhã lên tiếng.
"Dạ thưa ba".
Cô bỏ tờ báo xuống lắng nghe chuyện mà ba Lâm sắp nói.
"Ba thấy con cũng đã trưởng thành biết suy nghĩ rồi.
Nên con hãy dọn ra riêng ở đi".
"Ba...!ba đang đuổi con".
"Ba không có đuổi con mà ba chỉ muốn con dọn ra riêng ở cho thoải mái".
Thật ra ông cũng không muốn xa đứa con duy nhất của mình.
Nhưng vì bảo bối nên ông phải đành chấp nhận.
"Minh Thiên cũng sẽ ở cùng con".
Mẹ Lâm từ phòng bếp bước ra.
"Con...con..." cô chưa nói hết câu tiếng chuông của vang lên.
"Con mau đi dọn đồ đi.
Chắc Minh Thiên về rồi".
Ba Lâm cầm tách trà xoay xoay rồi bỏ xuống.
Cô với gương mặt hờn dỗi bước lên phòng.
Đúng lúc Minh Thiên bước vào
"Con chuẩn bị xong rồi chứ?" Ba Lâm hỏi.
"Dạ rồi thưa ba" anh đáp.
30 phút sau cô bước xuống với 2 cái vali to.
Và cứ như thế ngày ngày trôi qua.
Kể từ khi cô dọn ra riêng với Minh Thiên cũng đã được 1 tháng.
Ngày nào cô cũng nổi điên với ông anh ôn thần này.
Không biết nấu ăn hay là phá hoại nhà bếp nữa.
Nhưng những ngày gần đây ông anh của cô đi học nấu ăn.
Chỉ cần tan làm là đi học.
Nhưng kết quả thì...
Sáng hôm sau cô định trổ tài nấu ăn nhưng hôm nay lại khác nha.
Đồ ăn do ông anh cô làm có tiến triển.
Vậy là từ nay cô khỏi nấu ăn.
Việc nhà khỏi đụng tới nhà có osin cao cấp là ông anh trai của cô đây.
Hể cô muốn làm liền bị ngăn lại.
Cô đang chìm trong dòng suy nghĩ thì...!xoảng...!rầm...!cô chạy vào nhìn bãi chiến trường do ông anh cô để lại.
"Anh đã làm gì vậy?"
"Anh đang tập làm món beefsteak nhưng..." anh nhìn trong cái chảo thịt bò đen thui.
"Thôi thôi anh chuẩn bị đi làm đi em ăn món ốp la là được rồi".
Anh mà làm nữa là cái nhà cháy đấy và 2 anh em ta ra đường ở đó.
Anh đúng là đồ phá hoại mới khen nhưng giờ hết muốn nghĩ đến.
"Ừ anh chuẩn bị đi làm.
Ngày mai anh sẽ làm cho em ăn".
Minh Thiên nói xong liền đi vào phòng sửa soạn đi làm.
Thật ra mỗi ngày nhìn thấy bảo bối của mình ăn món ốp la hay mì gói hoài cũng không tốt nên anh mới làm món mới nhưng ai mà ngờ được cả cái bếp không chịu nghe lời anh.
5 phút sau anh bước ra với vẻ mặt băng lãnh, tiêu soái.
Chứ không phải là 1 ông anh phá hoại.
"Anh đi làm đây bảo bối.
À mà cái bếp lát nữa anh cho người tới dọn.
Em nhớ mua thiệt nhiều chén đĩa nha.
Tối anh về trễ nên em đừng đợi anh".
Anh dặn dò cô xong liền ra khỏi nhà lái xe đi làm.
Cô biết mà lúc nào anh cũng nói như vậy đó.
Cứ 2 hay 3 ngày lại mua thêm chén đĩa mới.
Chắc phải mua nhiều để dự trữ cho tốt.
1 lúc sau người làm từ Lâm gia đến dọn nhà.
Người phụ nữ trung niên nhìn vào cảnh tượng phòng bếp hôm nay còn khủng khiếp hơn những lần trước nữa.
"Dì Hà con đi mua thêm chén đĩa mới cùng với 1 số vật dụng trong bếp dì di cùng con nha".
Đi 1 mình cũng chán lúc nãy cô gọi Diệp Dao.
Cô nàng nói đang đi du lịch cùng người yêu.
Cô gọi Mẫn Nhi cô gái cũng nói đi du lịch Mặc Lâm.
Cứ như cả thế giới đang bỏ rơi cô vậy.
"Nhưng tôi còn phải dọn dẹp mọi thứ".
Tiểu thư cô hãy nói thiếu gia đừng phá nhà nữa là được.
Tôi không muốn nhìn thấy bãi chiến trường do cậu ấy làm ra nữa.
Dì Hà khóc thầm trong lòng.
"Con dọn phụ dì con không muốn nghe điều mà dì sắp nói".
Mỗi lần cô đề nghị dọn dì Hạ sẽ nói tiểu thư xin hãy nghĩ ngơi.
Cô nói xong bắt tay vào dọn phòng bếp phụ dì Hà.
Sau khi xong 2 dì cháu mua thêm đồ dùng cho phòng bếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...