Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ
Chap này tặng bạn: nhathu2k, MianaAira, KhongTen659.
Sáng hôm sau cô đến trường như mọi khi mọi người đều nổi lên sự bàn tán.
"Nhã Nhã có chuyện lớn rồi".
Diệp Dao hoảng loạn đứng ngồi không yên.
"Có chuyện gì?" Minh Nhã cô thật sự không quan tâm.
Chắc là chuyện về cô nữa rồi đám người đó lúc nào cũng thích bàn tán về cô.
"Mình nghe đồn Nam Cung Ngạo và Mộc Hạ đã qua đêm cùng với nhau".
Diệp Dao ngây thơ nói mà không để ý đến sắc mặt của Minh Nhã đen lại.
Cô định đi tìm Nam Cung Ngạo để hỏi rõ.
Thì đúng lúc Mộc Hạ từ xa đi tới trước mặt cô.
"Minh Nhã mình và Ngạo ca ca...!" Mộc Hạ chưa kịp nói thì cô đã tát 1 cú trời giáng vào mặt cô ta.
"Quả đúng như cái tên Mộc Hạ.
Cô và mẹ cô đều giống nhau vì muốn đạt được mục tiêu của mình mà không từ 1 thủ đoạn nào để lên giường cùng đàn ông".
Cô nhìn Mộc Hạ khiến cho cô ta phải rùng mình.
Nhưng cô ta vẫn cố tỏ vẻ không sợ và thật yếu đuối.
Khiến cho mọi người đều cảm thấy cô ta đáng thương.
Vừa đúng thời điểm Nam Cung Ngạo đi tới vừa hay cô cũng định tìm hắn.
"Nhã Nhi sao em lại tức giận đến như vậy?" Anh ân cần hỏi thăm cô.
Đôi mắt của cô rét lạnh nhìn về phía Mộc Hạ rồi nhìn về phía Nam Cung Ngạo.
"Không phải là do anh sao Nam Cung thiếu".
Cô nhếch môi cười đầy khinh bỉ.
"Anh đã làm gì đâu mà em giận".
Anh rất rất sợ cô sẽ biết được chuyện của mình.
Anh đành phải nói sang chuyện khác để kéo sự chú ý của cô.
"Em đói không anh dẫn em đi ăn".
"Anh đừng có mà đánh trống lãng chuyện của anh chẳng lẽ anh đã quên rồi.
Sáng nay cô bạn gái của anh chạy đến tìm tôi để khoe chuyện của 2 người đó".
Cô không thích nói vòng vo nên đã nói thẳng.
"Anh không có...!anh" thật sự cô đã biết rồi anh nên làm sao anh thật sự không thể mất cô được.
"Anh đã làm mà không dám nhận.
Tôi nghĩ anh sẽ thay đổi xém tí nữa là tôi đã động lòng với anh.
Nhưng tôi không ngờ anh là người như vậy trước thì cầu hôn tôi sau thì lên giường cùng Mộc Hạ".
Mặt cô đỏ hoe nhưng cô không có khóc.
Cô quay bước bỏ đi thì Nam Cung Ngạo nắm lấy tay cô kéo lại.
"Nhã Nhi xin em hãy nghe anh giải thích".
"Anh còn gì để nói.
Hãy bỏ cái tay bẩn của ra khỏi người tôi".
Cô hất tay ra khỏi Nam Cung Ngạo.
"Nhã Nhi anh...".
Cô thật không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì từ Nam Cung Ngạo nên đã tát hắn rồi bỏ chạy.
Mọi người xung quanh 1 nữa đồng tình với cô 1 nữa vẫn trung thành với nữ thần của bọn họ.
Mẫn Nhi đứng 1 bên nhìn bạn của mình làm những điều sai trái mà không dám nói ra.
Vì cô rất quí Mộc Hạ từ nhỏ không có ai chơi cùng cô chỉ có Mộc Hạ là chịu chơi với cô.
Nên khi Mộc Hạ làm điều sai trái cô cũng không dám nói mà cô đành giúp cô ta.
Bên đây Diệp Dao ấm ức thay cho Minh Nhã.
Tại sao mọi chuyện lại đổ lên đầu của Minh Nhã chứ đáng lí ra người phải chịu những cảnh này là cô ả Mộc Hạ đó chứ.
Minh Thiên đứng ở 1 góc khuất đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
Nam Cung Ngạo những gì anh đã làm với bảo bối nhà tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.
Chàng thiếu niên sau khi biết được chuyện của Nam Cung Ngạo và Mộc Hạ.
Anh lại nổi lên sự khinh thường.
Đúng lại loại đàn bà dơ bận.
Vậy mà trước đây cô ta hay đeo bám anh nói lời ngon tiếng ngọt để dụ anh.
Hừ không dễ như vậy đâu anh sẽ cho Mộc Hạ nếm trãi những nỗi đau của người mà anh yêu.
Còn về phía Nam Cung Ngạo anh tán mạnh vào mặt Mộc Hạ 1 cái rất mạnh khiến khóe môi cô ta chảy máu ngay trước mặt mọi người.
"Cô là đồ lẳng lơ không biết tốt xấu".
Nói rồi anh chạy theo theo Minh Nhã.
Nhưng anh không thấy cô đâu.
Nguyên buổi học ngày hôm đó cô không có tâm trạng để học.
Trong đầu chỉ nghĩ về những lời bàn tán của mọi người.
Nên cô đã về nhà.
Buổi tối gia đình đang cười nói với nhau tại phòng khách chỉ trừ cô ra.
"Ba mẹ con muốn đi du học" cô đột ngột lên tiếng.
"Đang yên đang lành tại sao lại muốn đi du học.
Ở trường con lại gây ra chuyện gì rồi sao?" Ba Lâm bất ngờ khi cô con gái yêu của mình đòi đi du học.
"Con gái có phải có uất ức gì thì nói với mẹ.
Mẹ sẽ giải quyết cho con".
Mẹ Lâm lo lắng khi nhìn thấy con gái mình buồn.
"Con...!con...!tóm lại là con muốn chuyển trường sẵn tiện con muốn trị bệnh tim dứt điểm luôn".
Ba mẹ Lâm suy nghĩ 1 lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy ba sẽ sắp xếp cho con đi du học ở Đức tuần sau sẽ đi".
Ba Lâm luôn yêu thương cô con gái của mình.
Vì cô là đứa con duy nhất của ông.
Chuyện đi du học đã đc đồng ý nên cô xin phép lên lầu.
Sau khi cô lên lầu mẹ Lâm hỏi Minh Thiên lí do vì sao cô lại muốn đi du học.
Anh nói mình không biết rồi cũng xin phép lên phòng.
Sáng hôm sau bác quản gia nhà họ Lâm đến trường xin nghĩ học cho Minh Nhã.
Sau khi làm xong mọi thủ tục thì bác quản gia đi về.
Diệp Dao có nhìn thấy cô nghĩ chắc là xin cho Minh Nhã nghĩ vài ngày nên cô cũng không chú ý lắm.
Minh Nhã nghĩ suốt 1 tuần.
Trong thời gian cô nghĩ cô đã đi chơi và mua sắm cùng ba mẹ Lâm cùng người anh ôn dịch của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...