Alice nằm trong phòng phẩu thuật 8 tiếng đồng hồ.
Bên cạnh cô luôn có Cố Thần túc trực, cậu nói cậu vô công rỗi nghề rãnh rỗi cả ngày nên để cho cậu để ý là được rồi.
Bannie không đồng ý, nhưng hai cha con họ cứ giục cô về nghỉ, cũng không có cách nào từ chối được.
Nên cô đành thuê một phòng khách sạn đối điện bệnh viện để tiện việc qua lại, Cố Thẩm Minh đồng ý sau đó còn dẫn cô đi thuê.
Anh lựa chọn khách sạn tốt nhất trong khu vực gần đây rồi lái xe đưa cô đến.
Cả hai vừa đến quầy lễ tân nói thuê một phòng liền gặp một người quen trả phòng.
Trước mặt Bannie là Mạc Tử Dương và Tô Hoài, bọn họ vừa ở đây và trả phòng.
Hắn nhìn cô, xong nhìn sang Cố Thẩm Minh rồi quay lại nhìn cô.
“Phòng của anh chị đây ạ, cần thêm gì cứ gọi cho chúng tôi nhé.”
“Cám ơn cô.” Cố Thẩm Minh nhận thẻ phòng.
Anh đẩy nhẹ lưng của Bannie, cô mới hoàn hồn.
Sau cùng vẫn quyết định lúng túng đi lướt qua hắn để vào thang máy, cửa thang máy đóng lại tảng đá trong lòng cô ngày một nặng hơn.
Có thể đừng trùng hợp như thế không?
“Cô ổn chứ Bannie?”
“Tôi không sao, cám ơn anh Thẩm Minh.”
Cố Thẩm Minh đưa cô đến cửa phòng rồi quay về, anh không hề có bất cứ một ý đồ xấu xa gì.
Trước khi đi khỏi còn dặn cô khoá cửa cẩn thận.
Nhìn người đàn ông rời khỏi khách sạn, Mạc Tử Dương mới thở dài một tiếng.
Rõ ràng là nói trả tự do cho cô, vậy mà hắn vẫn không cam tâm buông tay.
Hắn nằm dài ra ghế lái, tay vắt lên trán thở dài.
Tô Hoài muốn đi uống rượu, gần đây anh sợ tiếp xúc với người ngoài nên thường cả hai sẽ thuê một phòng.
Hắn cũng không ngờ sẽ gặp Bannie ở đây, hơn nữa còn thuê phòng cùng một người đàn ông khác.
Mạc Tử Dương cũng phải tự khen chính mình chịu đựng giỏi.
Lúc nảy nhìn thấy Cố Thẩm Minh dắt tay cô vào thang máy, hắn thật sự có ý định sẽ giết người!
Di động trong túi áo của hắn reo, Mạc Tử Dương thở dài mở ra xem.
Nhìn thấy chữ “vợ” nhấp nháy trên màn hình hiển thị, hắn lập tức nghe máy.
Bannie hẹn hắn ra ngoài uống rượu, cô đang có chuyện gì đó.
Hắn chắc chắn là vậy.
Quán bar gần đó, Mạc Tử Dương đến trước.
Chờ hơn mười phút, cô cũng có mặt.
“Một mình anh thôi ạ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, Tô Hoài về rồi.”
Bannie thở dài ngồi xuống bên cạnh hắn, gọi một ly rượu tây cho chính bản thân mình.
Mạc Tử Dương nhìn nét mặt tiều tụy của cô, rõ ràng cô có chuyện gì đó không giải quyết được.
“Có chuyện gì với em, nói anh nghe.” Hắn mở lời, hắn cũng không biết mình bị trúng bùa mê của cô hay như thế nào.
Chỉ cần đó là Bannie hắn tình nguyện ôm gánh nặng vào người mà không chút do dự.
Bannie uống một ngụm rượu…
Quá khó để mở lời, cô không giỏi dò hỏi.
“Cũng không có gì, tìm anh uống vài ly thôi.” Cô cười gượng.
Mạc Tử Dương không vạch trần cô, cứ để cho cô tự nhiên nhất có thể.
Bannie uống rất nhiều rượu, hình như chỉ uống mà không nói.
Thật ra cô có dụng ý, cô định mượn rượu để hỏi chuyện.
Hắn rất kiên nhẫn chờ cô uống, đến khi cô chịu mở miệng.
“Sau khi chia tay Tô Hoài thế nào ạ, có bạn gái mới chưa?”
Mạc Tử Dương không nghĩ là cô sẽ hỏi về Tô Hoài, hắn được Tô Hoài dặn dò kỹ.
Đừng nhắc về anh với bất cứ người nào.
Hắn nói:“Anh cũng không rõ, bọn anh thi thoảng mới gặp nhau.”
“Vậy hả… Anh ta thật đáng trách…”
Cô không dám tự xưng mình hiểu Mạc Tử Dương nhất, nhưng cô dám chắc là cô hiểu hắn.
Nếu hắn nói như vậy, chắc chắn là hắn sẽ giữ bí mật cho Tô Hoài.
Bannie thở dài, Alice của cô thật đáng thương!
Cô nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ đêm.
“Em buồn ngủ rồi, em về trước nhé.” Cô loạng choạng rời khỏi ghế.
Mạc Tử Dương ngay lập tức đỡ cô, hắn nói để hắn đưa cô trở về.
Bannie không định từ chối, nếu có thể mượn rượu để cảm thụ sự ấm áp của hắn, vậy thì cô cũng tham lam một lần vậy.
Hắn bế cô lên tới của phòng, chờ cô mở cửa rồi bế vào tận giường.
Đứng trước cái giường cỡ đại, Mạc Tử Dương cứ đứng bất động dường như không có ý định thả cô xuống.
Hắn cuối mặt tiếng đến gần hơn, trái tim cô đập bình bịch.
Cô muốn hôn hắn, rất muốn ôm ấp hắn.
Giây phút môi hắn sắp chạm vào môi cô thì di động trong túi xách cô reo, Bannie nhảy xuống từ vòng tay của hắn.
Hồi chuông này như cảnh tỉnh cô trở về từ mộng ảo, cô không nên như vậy…
“Cám ơn anh, không còn sớm nữa anh trở về đi.” Cô đi ra mở cửa, hàm ý tiễn khách rõ ràng.
Mạc Tử Dương nặng nề di chuyển, cuối cùng cũng quyết định ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, cô nhìn hắn nói:“Đơn ly hôn của em nộp ít nhất phải sáu tháng sau mới được giải quyết.
Trong thời gian này nếu anh muốn tìm hiểu người khác thì cũng thong thả nhé, em sẽ không gây rối đâu.”
“Em… Thật sự muốn quyết định ly hôn? Anh không thể hoà giải được sao?” Lần đầu tiên hắn nói tới chuyện hoà giải.
Làm cho Bannie đơ ra vài giây, cô cười gượng hỏi:“Chúng ta đâu có xích mích gì mà phải hoà giải.
Chỉ tại em tham sống sợ chết, Mạc Tử Dương anh là một người chồng tốt, em chẳng có vấn đề gì với anh cả.”
“Bannie, anh có thể hứa là sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm gì nữa.” Hắn vẫn cố níu kéo.
Bannie vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay, cười một cách gượng gạo nói:“Xin lỗi anh, em… Em nhận lời anh ấy rồi, không hiểu sao anh ấy cho em cảm giác được bảo vệ.”
Mạc Tử Dương không nói thêm bất cứ thứ gì nữa, hắn xoay người rời đi.
Như vậy là quá đủ rồi, người phụ nữ này không cần hắn.
Nếu như hắn cứ kiên quyết giữ chặt tay cô là có nghĩa hắn đang ép cô, Mạc Tử Dương chưa bao giờ muốn ép cô làm những chuyện cô không thích.
Đơn giản vì hắn yêu cô, thậm chí còn yêu hơn bản thân của hắn.
*
Nửa đêm Alice cuối cùng được chuyển sang phòng hồi sức sau cấp cứu, rất may là bác sĩ nói cứu được cả mẹ lẫn con.
Cố Thần nằm ở ghế sofa, tranh thủ chợp mắt.
Từ hồi tối tới rạng sáng, bác sĩ đã lấy của cậu hai lần máu cho nên cậu cảm giác cả người như không còn sức vậy, rất mệt.
Nhưng nghe tin Alice không sao, cậu cảm thấy rất xứng đáng.
“Cố Thần?”
Cố Thần đang ngủ, dường như nghe thấy tiếng cô gọi nên mới chậm rãi hé mắt.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt cậu, Cố Thần híp mắt lấy tay chen chắn rồi mới tỉnh táo hoàn toàn.
Alice đã tỉnh lại rồi, đang ngồi ở trên giường bệnh nhìn cậu.
Sắc mặt cô tiều tụy, nhợt nhạt thấy rõ.
Cố Thần vươn vai rồi đi lại chỗ đầu giường của cô, cậu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, sau mới chịu mở miệng:“Sao lớn rồi mà cô còn chơi ngu thế hả?”
“Cố Thần tôi muốn ở một mình.” Alice nặng nề nói.
Lúc này trong lòng cô nặng trĩu, chẳng muốn tiếp chuyện với một ai.
Hơn nữa, Cố Thần là người nói chuyện không dễ nghe.
“Được rồi ở một mình thì ở một mình, đừng có nghĩ quẫn nữa đấy.
Ông đây mệt lắm rồi, không cho bà chị nổi cc máu nào nữa đâu.”
Alice nhìn cậu khó hiểu, cậu mới giơ cánh tay có đầy về kim châm của mình lên.
Cậu chỉ lên những vết kim và nói với giọng điệu cà chớn:“Ông đây bị người ta châm muốn thành cái tổ ông luôn rồi.”
“Cậu cho tôi máu à?” Cô mơ hồi hỏi lại.
Cố Thần không trả lời mà đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...