Mạc Tử Dương gọi điện thoại không được cho Bannie, hắn tức tới mức đập vỡ chiếc điện thoại xuống sàn nhà.
Cô vẫn muốn ly hôn với hắn, những chuyện hắn làm chưa đủ chứng minh là hắn yêu cô nhiều đến mức nào hay sao.
Bannie sao mãi cũng không chịu hiểu tình cảm của hắn cơ chứ!
Tô Hoài nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, anh cũng không biết có phải Bannie đã biết chuyện kia rồi hay không.
Thật ra chính anh cũng đã từng nghi ngờ Andy là còn trai của Mạc Tử Dương, thằng bé cùng nhóm máu với hắn.
Anh đã âm thầm đi làm một bản xét nghiệm ADN, kết quả như anh dự đoán.
Anh sợ Bannie vì chuyện này mà ly hôn với Mạc Tử Dương, nhưng anh không chắc là cô có biết hay chưa nên chẳng dám hé môi nhắc đến nửa lời.
“Tử Dương thành thật với tôi, Andy chính là con trai của anh phải không?”
“Mẹ khiếp, anh nói khùng điên cái gì thế?”
Hắn đang phát cáu, hắn giận cô, giận cô bỏ rơi hắn không quan tâm.
Giờ Tô Hoài lại hỏi mấy chuyện khùng điên, hắn liền muốn chửi thề.
“Tôi nói khùng điên, hay chính anh cũng không biết mình có con?”
Anh đưa cho hắn một tập hồ sơ, Mạc Tử Dương liền mở ra xem.
Giấy xét nghiệm ADN của hắn và Andy khớp đến 99%, ngay cả hắn còn ngạc nhiên chứ đừng nói là Tô Hoài.
Hắn không có, chưa từng chạm qua Thái Y Lâm.
“Tôi nghĩ Bannie biết chuyện này mới nằng nặc đòi ly hôn với anh.
Mà cũng có thể là cổ chưa biết, tôi chẳng dám nhắc đến với cổ.
Chuyện này nên để anh tự mình xử trí.”
Tô Hoài thu dọn đồ đạc, anh chỉ có thể làm tới đây thôi.
Còn chuyện khác thì để người trong cuộc tự mình giải quyết đi.
“Này Tô Hoài, tờ giấy này không thể nào là sự thật được.
Anh quên chuyện của Tiêu Ân rồi hả? Cô ta cũng có thể làm giả được cái này còn gì.
Tôi thề là tôi chưa từng chạm vào một sợi tóc của Thái Y Lâm.”
“Giấy giám định là tôi âm thầm đi làm không ai biết, không thể là giả.
Anh hỏi Y Lâm thử xem.” Tô Hoài chắc chắn tờ xét nghiệm này là thật chứ không hề có ai nhúng tay vào.
Nhưng Mạc Tử Dương không cần nói dối anh, vậy rốt cuộc sự thật là như thế nào?
Mạc Tử Dương vò đầu bức tóc, cái quái gì đang diễn ra thế này…
*
Alice biết Mạc Tử Dương đã tỉnh rồi, vậy mà Tô Hoài vẫn kiên quyết trốn tránh không chịu gặp cô.
Nên hôm nay cô đặc biệt hầm một ít canh bổ mang tới bệnh viện nơi anh làm việc, cô muốn nói cho anh biết về đứa trẻ.
Phòng làm việc của Tô Hoài cô đã đến nhiều lần rồi, nên có thể thuận một đường đi mà không cần phải hỏi thăm ai.
…cốc… cốc… cốc…
Alice không đợi người bên trong trả lời mà đẩy cửa vào luôn, cô muốn cho anh sự bất ngờ.
“A Hoài em mang canh đến cho anh nè…”
Alice nói xong câu đó, nụ cười trên môi cũng cứng đơ.
Anh hôn phụ nữ khác, ngay tại phòng làm việc của mình? Nếu như cô không đến bọn họ sẽ làm tới cái chuyện gì nữa?
Tô Hoài nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không có chút áy náy.
Anh lau vết son dính trên khoé môi của mình, sau đó cài lại cúc áo sơ mi.
Người phụ nữ kia cũng chỉnh lại trang phục, sau đó từ ngồi trên bàn di chuyển xuống đứng dưới đất.
Cô ấy hôn anh thêm một cái, sau đó mới liếc nhìn sang Alice mỉa mai:“Bác sĩ Tô em về nha, lần sau em lại tới khám bệnh chỗ anh nhé.”
“Ừm, thong thả.
Anh sẽ liên lạc lại sau nhé cưng.”
Cô gái kia rời đi.
Alice vẫn bị động tại chỗ, cô nhìn anh không chớp mắt.
Sâu trong tận đáy lòng là những cơn sóng cuồn cuộn đang dân lên đỉnh điểm, anh không về nhà là bận ở đây tư tình cùng người phụ nữ khác?
Vậy mà cô cứ nghĩ… Cô cứ nghĩ anh vì tâm lý không thoải mái nên mới trốn tránh cô.
“Em vào đây đi, đóng cửa lại.” Anh lạnh nhạt nói.
Cô đi vào trong phòng, nghe theo lời anh đóng cửa.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt cái nồi canh đang cầm trong tay, khoé mắt cô cũng ươn ướt.
“Ở nhà có chuyện gì sao?”
“Anh không định giải thích à?” Cô chất vấn.
Tô Hoài cầm bút bi, anh lật mở hồ sơ bệnh án ra cuối đầu nhìn vào trong đó.
Anh nói:“Chuyện này anh giải thích thì nên giải thích kiểu gì? Chẳng lẽ anh nói là không có, vậy em có tin không?”
“Em tin.”
Tô Hoài bật cười, anh híp mắt nhìn cô:“Em yêu anh lắm sao? Yêu đến mù quáng thế này à? Cho dù sự thật rành rành ngay trước mắt em vẫn lựa chọn tin anh? Hay là em đang thương hại anh?”
“Anh cho rằng em thương hại anh hả a Hoài, em không có…” Cô nghẹn ngào nói, cô nào có thương hại anh.
Cô yêu anh nên mới suy nghĩ cho anh nhiều như thế mà, chẳng lẽ anh lại không hiểu?
Tô Hoài gập hồ sơ lại, anh đanh mặt giận dữ nói:“Alice tôi nói cho em biết Tô Hoài tôi chưa thảm đến mức cần người thương hại em hiểu chưa? Không có em thì tôi còn rất nhiều người phụ nữ khác, cho nên thu lại lòng thương hại của em đi.
Tôi chán rồi, chúng ta chia tay đi.”
“A Hoài… Đừng như thế có được không vậy? Em… Lúc trước em vì chuyện của tôi mà bị bệnh cho nên tôi mới miễn cưỡng chịu trách nhiệm với em.
Bây giờ em bình phục rồi tôi cũng không cần trói chân mình cả đời với một người phụ nữ nữa.
Ăn hoài một món sẽ ngán, tôi còn trẻ chưa định sẽ dừng bước đâu.”
Anh cắt lời cô, nói ra những lời tàn độc nhất.
Những lời nói của anh không khác gì những nhát dao vô hình liên tục cứa vào tim cô, anh nói anh ở bên cô chỉ vì trách nhiệm thôi sao?
Alice cười chua xót, hốc mắt cô cay xè nhìn anh.
Nồi canh mà cô thức dậy từ sớm để hầm cho anh bây giờ cũng rơi xuống đất nằm trơ trọi, cô nhìn kỹ gương mặt anh.
“Sao anh có thể nói ra những lời khốn nạn đến thế, Tô Hoài anh mới chính là người đang thương hại tôi đó? Ngay từ đầu tất cả chỉ là vì trách nhiệm, vì sự áy náy của anh thôi ư? Được, chia tay thì chia tay.
Anh được tự do rồi đấy!”
Cô bỏ chạy khỏi phòng làm việc của anh, cho tới khi bụng của cô co rút lại vì đau thì Alice mới ngừng lại.
Cô ôm bụng nhăn mặt, ngồi xuống một băng ghế bên đường.
“Kìa cô, không sao chứ?”
Một giọng nam truyền đến.
Alice ngước mặt lên, sắc mặt cô trắng bệch trên trán còn vã đầy mồ hôi.
Cô đưa điện thoại cho người đàn ông ấy, mấp mấy môi:“Làm phiền anh có thể gọi giúp tôi không?”
“À được chứ, gọi cho ai tôi giúp cô.”
“Bannie ạ.”
Bannie tức tốc chạy đến toà nhà Cố Thị, nơi mà Alice đang ở đó.
Cô không biết bạn thân xảy ra chuyện gì, lúc sáng trước khi ra khỏi cửa cổ còn rất vui vẻ.
Theo lời người đàn ông nọ nói, Alice đang ở văn phòng tổng giám đốc cô chỉ cần nói với lễ tân sẽ có người dẫn cô lên.
Bannie gõ cửa phòng, lập tức có người cho cô vào.
Bên trong Alice đang nằm trên sofa, cô ấy đã ngủ rồi.
“Cô là bạn của cô ấy à, không sao đừng lo cô ấy chỉ đang ngủ thôi.”
Người đàn ông nọ nói với cô.
Bannie nhìn anh một thân tây trang, trông có vẻ là người có chức có quyền, mà cũng phải thôi anh ở văn phòng này chắc chắn là tổng giám đốc Cố Thị rồi.
Bannie cuối đầu, cô nói:“Cám ơn Cố tiên sinh đã giúp đỡ bạn tôi, cũng may là có anh.”
“Không cần khách sáo, cô ngồi uống nước chứ?”
Bannie gật đầu theo phép lịch sự ngồi xuống bàn trà.
Giờ cô phải đợi Alice tỉnh dậy chứ không thể nào gọi cô ấy giật ngược dậy để về được.
Mà không thể về, cô cũng chỉ có thể giả vờ nói chuyện phím cùng người đàn ông này.
“Hai người không phải là người BK đúng không, trông cô giống người nước F.” Anh bắt chuyện, rất lịch sự, nhã nhặn.
Cô gật đầu, đáp lại:“Anh đoán đúng rồi Cố tiên sinh.”
“Tôi tên Cố Thẩm Minh, còn cô?”
“Tôi gọi là Bannie.”
Cố Thẩm Minh gật gù, anh thưởng thức trà lại nhìn có vẻ như đang thưởng thức cái tên của cô vậy.
Bannie lén nhìn anh, ở một lúc nào đó, dáng vẻ của anh có nét rất giống với Mạc Tử Dương.
Cô lại nhớ hắn rồi!
“Hai người tới đây du lịch à? Bạn của cô đang có thai, bác sĩ nói là cô ấy vận động mạnh nên động thai, sau này chú ý nhé.”
“Vâng ạ, cám ơn tiên sinh.”
“Gọi tôi là Thẩm Minh được rồi, không cần khách sáo đâu.” Anh mỉm cười nói, sau đó nghĩ nghĩ lại nói tiếp:“Cô tìm được khách sạn chưa? Cố Thị chúng tôi chuyên kinh doanh khách sạn, nếu chưa thì tôi đặt phòng giúp hai người?”
“Cám ơn anh Cố tiên… À anh Thẩm Minh.
Nhưng mà không cần đâu, chúng tôi có nơi ở rồi.”
Cô nghĩ nên dùng kính ngữ với anh thì sẽ tốt hơn, nhưng anh không thích điều đó.
Vì cô định gọi “tiên sinh” liền thấy anh nhíu mày nên đành thôi.
Bọn họ nói chuyện một lúc, con người của Cố Thẩm Minh cũng dễ nói chuyện, chắc vì anh làm dịch vụ nên như thế chăng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...