Alice trở về BK mà không cho Tô Hoài biết, anh đi uống mấy ly với Mạc Tử Dương.
Về nhà mở của phòng thấy cô nằm trên giường xem điện thoại, trái tim anh có dòng điện xẹt qua.
Khoé môi cong lên tạo thành nụ cười, anh nhào lên giường ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô nói:“Sao không nói anh ra đón em vậy?”
“Kiểm tra hành chính xem anh Tô có thật nhớ người ta không đấy mà.” Cô nói đùa.
Tô Hoài nhìn cô, ánh mắt anh nóng rực.
Anh hôn lên môi cô, cười tà mị đáp:“Để anh chứng minh cho em thấy, chứ nói suông thế này em khó lòng mà tin nhỉ?”
Tô Hoài tiếp tục một nụ hôn nồng cháy nhất, cả hai lao vào nhau như thiêu thân.
Mặc kệ ngày sau có ra sao, đối với họ như vậy là hạnh phúc rồi…
*
Tin tức chấn động vào buổi sáng sớm, Tiêu gia đang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Khủng hoảng kinh tế trầm trọng khiến cổ phiếu Tiêu gia không ngừng lao dốc không phanh.
Tiêu Ân Ân nóng lòng chạy đến Mạc gia, cô ấy khóc lóc đòi ngay lập tức kết hôn.
Lúc này Mạc Tử Dương cũng vừa về đến nhà, hắn cười, nụ cười lạnh thấu xương.
Hắn nhìn Tiêu Ân Ân cô như là con cá nằm trên thớt giãy dụa kêu cứu, cảm giác thật sảng khoái.
“Tử Dương hôn lễ phải cử hành sớm một chút, bụng em to lên rồi.” Cô níu tay hắn nôn nóng nói.
Mạc Tử Dương gạc tay cô ra, hắn ngồi vào ghế sofa, đem tập tài liệu trên tay đưa cho bà nội.
Bà ấy lật mở từng trang, xong trừng mắt nhìn Tiêu Ân Ân.
Cô ta dám lừa bà!
“Tiêu gia các người đúng là gan trời, dám gài Tử Dương nhà chúng tôi vô tròng.
Ai ăn ốc mà cô bắt nó đổ vỏ hả, khốn nạn quá mà.”
Bà nội mắng chửi, Tiêu Ân Ân lập tức đi xem văn kiện trên tay bà.
Đó là kết quả xét nghiệm ADN thật, hắn lấy đâu ra cái thứ này?
Cô nhìn hắn sững sờ, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của hắn thì cô biết cô xong đời rồi.
Mạc Tử Dương hắn nói cưới cô, chủ yếu để hạ bệ gia đình cô.
Thì ra mọi sóng gió của Tiêu gia đều do một tay Mạc Tử Dương làm nên, cô khóc lóc quỳ gối ôm chân hắn, cô sợ hãi nói:“Tử Dương, em sai rồi.
Anh tha cho em đi, em… Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới…Tử Dương…”
Mạc Tử Dương nâng cằm cô lên, hắn nheo mắt nhìn cô hỏi:“Cô còn nhỏ không hiểu chuyện cũng đúng nhưng đằng này cả nhà họ Tiêu đều còn nhỏ không hiểu chuyện sao?”
“Tử Dương… Em sai rồi, anh… Anh đừng có đuổi cùng giết tận có được không?” Tiêu Ân Ân khóc lóc gào lên xin hắn.
Mạc Tử Dương cười khẩy, hắn đẩy cô ra.
Vệ sĩ hiểu ý liền mang Tiêu Ân Ân lôi ra ngoài…
*
Bannie đọc tin tức về Tiêu gia khẽ tặc lưỡi, gia tộc lớn như vậy mà sụp đỗ trong vài ngày ngắn ngủi.
Cái người tên Mạc Tử Dương này đúng là không đùa được đâu, có bài báo nói hắn là người đứng phía sau tất cả về chuyện của Tiêu gia sa cơ.
Vì Alice cứ nhắc về Mạc Tử Dương nên cô mới lên mạng xem hắn, người đàn ông này vừa đẹp trai, vừa tài giỏi.
Cô yêu hắn cũng phải thôi, cô mê trai đẹp mà.
Nhưng mà cô nói yêu hắn hồi nào ấy nhỉ?
Chắc là cô từng thấy hắn ở đâu đó rồi buộc miệng nói yêu, giống như cô hay nói yêu mấy soái ca ngôn tình ấy mà…
Bannie lại đi xem mắt rồi!
Cô thề là nếu như lần này cô không vừa mắt nữa thì sẽ ở giá luôn, vì mới có mấy tháng đâu mà cô đã đi xem mắt biết bao nhiêu người rồi.
Bannie thở dài, cũng vì tiêu chuẩn của cô quá cao.
Dân ngôn tình như cô yêu qua rất nhiều soái ca trong truyền thuyết rồi, nên nhìn vào thực tế không nổi.
Địa điểm lần này là một quán cafe sang trọng, Bannie là người đến trước.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng giờ thì chẹp môi.
Đáng lý ra nếu như là đàn ông đối phương phải đến trước cô mới phải, còn đằng này…
“Xin chào, cô có phải là con gái của chú Thuần không?”
Một giọng nói lạnh lẽo, Bannie bỏ tờ báo xuống.
Gương mặt của nữ nhân lúc này mới lộ ra, Mạc Tử Dương kinh ngạc tột độ.
Bannie nhìn hắn, người này chẳng phải là Mạc Tử Dương hay sao.
Mấy bữa trước cô xem hắn ta ở trên mạng, giờ hắn ta đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
So với ảnh mạng thì hắn bên ngoài đẹp trai và lịch lãm hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, thái độ vẫn rất lịch sự nói:“Đúng rồi, anh là cháu của bà Mạc đúng không? Anh tới muộn mười phút.”
“Bannie, chuyện này là sao?” Hắn ngồi bên cạnh cô, đường đột nắm tay cô.
Bannie trợn mắt, cô rụt tay lại, hơi sượng cứng người nói:“Anh Mạc chúng ta chỉ mới xem mắt, anh đừng có tùy tiện thế!”
Mạc Tử Dương gần như hoá đá rồi, hắn nhìn cô trân trân như muốn moi hết tim, gan, phèo, phổi của cô ra để nhìn thấu.
Bannie ho vài tiếng nhắc nhở, cô nói:“Anh Mạc nếu như anh không có thành ý xem mắt vậy tôi xin phép.”
“Này…”
Cô định xách túi rời đi thì hắn gọi lại.
Cái người này tuy là có đẹp trai như nam thần nhưng mà tính tình quái gỡ quá.
Cô nghĩ là do hắn làm việc nhiều quá, làm đến đầu óc có vấn đề.
Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô.
Sau cùng hắn nói:“Xem mắt thì xem mắt, em đừng đi.”
Cô yêu cầu hắn qua ngồi đối diện và giữ đúng khoảng cách.
Mạc Tử Dương răm rắp nghe theo, khiến cô có chút buồn cười.
Cô hỏi hắn vài điều cơ bản, công việc, đời sống và mục tiểu chẳng hạn.
Hắn đều trả lời rất trôi chảy, từ nảy đến giờ mắt của hắn thậm chí chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô.
Bannie lần đầu tiên có cảm giác bị người ta nhìn đến bất an.
“Bannie, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Người nói câu này là Tô An, cũng không biết người đàn ông này từ đâu xuất hiện.
Lần trước anh là đối tượng xem mắt của cô, xong rồi anh bị đánh rồi còn bị hắt nước vì làm cho người ta có thai mà không nhận, cô vẫn nhớ.
“Anh Tô… Sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Tô An nắm tay cô, anh gấp gáp nói:“Cô Bannie ngày đó cô hiểu lầm tôi rồi.
Cái cô đó không phải là bạn gái của tôi, cổ thích tôi rồi sợ tôi lấy người khác nên mới tới phá.
Chúng tôi thật sự chẳng có mối liên hệ nào cả.”
Mạc Tử Dương đẩy Tô An ra, hắn lạnh lùng đứng chắn trước mặt Bannie, nói:“Anh đây là ai, cô ấy là đối tượng xem mắt của tôi.”
“Tôi và cô Bannie gặp nhau trước, vì một số lý do cổ mới đi xem mắt anh.
Phiền anh, có lẽ cô Bannie không cần tiếp tục xem mắt đâu.”
Bọn họ một người trừng một người càng trừng lớn hơn.
Bannie cảm giác mình giống như một miếng thịt bò, bị hai con hổ tranh giành.
Thấy mọi người sắp đánh nhau tới nơi rồi, cô mới đứng vào giữa nói:“Anh Tô, Anh Mạc các anh đừng kích động được không vậy? Tôi nói này, thật ra xem mắt chỉ là một hình thức mai mối thôi.
Các anh nhắm trúng tôi, nhưng mà thật xin lỗi vì tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm.”
“Cô sẽ thích tôi thôi, tôi chắc đấy!” Tô An nắm tay cô nói rất chắc chắn.
Mạc Tử Dương giằng tay anh ra, hắn nghiến răng nói:“Làm sao anh chắc chắn thế được, Bannie em nói cho anh ta biết đi là em thích tôi!”
Bannie muốn tìm cái lỗ chui xuống luôn cho xong, tại sao ông trời lại ban cho cô hai cái tên tự luyến này chứ.
Cô có thích ai đâu, họ đừng có tự tin thế được không?
Cả quán cafe đều nhìn bọn họ, Bannie cực kì xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi thấy không khoẻ.
Tôi phải về đây!”
Bannie lách qua hai bọn họ đánh bài chuồn, chứ còn đứng đó không khéo họ lại xé cô ra làm đôi thì khổ!!!
Mạc Tử Dương điện thoại cho Tô Hoài hỏi về chuyện của Bannie, cô ấy hình như không hề nhớ hắn.
Trông thái độ của cô chẳng giống giả vờ, cho nên hắn nghĩ cô có bệnh.
“Alice nói trong một đêm ngủ dậy cô ấy quên hết mọi ký ức về BK.
Thậm chí cô ấy còn không nhớ mình đã tới đây nữa đấy, chuyện này kéo dài vài tháng rồi.
Vì tôi nghĩ hai người không có khả năng nữa nên mới không muốn nói về Bannie cho anh biết, sợ anh phiền lòng chứ đây không phải là bệnh.
Tôi đã nói Alice dẫn cô ấy đi lấy máu rồi, qua kiểm tra thì không có gì bất thường cả.”
Tô Hoài nói qua điện thoại, Mạc Tử Dương siết chặt tay.
Sao cô dám quên hắn, hắn nhớ cô như vậy mà Bannie dám quên hắn.
Cô thật tàn nhẫn!!!
“Alice nói trước đó Bannie từng bị tai nạn giao thông hôn mê một thời gian.
Sau khi tỉnh lại cổ đột nhiên đi tìm anh, rồi tìm cái người tên Tiêu Ngữ Lam thì phải.
Tôi cũng không biết phải giải thích hiện tượng này như thế nào nữa, Alice nói lúc đó cô ấy cũng chưa quen biết anh.
Bannie từng nói với Alice là cổ nằm mơ thấy anh, nên mới đi tìm anh đấy.”
Mạc Tử Dương rời vào trầm lặng, nói vậy giấc mơ đó không phải chỉ có một mình hắn thấy.
Nói đúng hơn nó không phải là giấc mơ, cô và hắn đã gặp nhau ở một không gian khác lúc cả hai đều đang hôn mê.
“Lúc đó chắc là lúc tỉnh lại não bộ của Bannie chưa ổn định, giờ cổ hồi phục hoàn toàn rồi nên quên hết tất cả mọi chuyện.
Nói dễ hiểu hơn là bây giờ cô đã thoát khỏi trạng thái ảo giác rồi đấy, anh hiểu không?”
Tô Hoài chỉ có thể kết luận như vậy, chuyện của Bannie thật sự rất kỳ lạ.
Đến nổi một bác sĩ giỏi như anh cũng không lý giải được.
Mạc Tử Dương buông điện thoại thở dài, hắn ngã lưng vào ghế sofa nhắm nghiền mắt.
Bà nội sắp xếp cho hắn đến nước F xem mắt, vốn dĩ hắn sẽ không bao giờ đi tới đây chỉ để xem mắt đâu.
Nhưng hắn nhớ Bannie, cô đang ở nước F hắn muốn nhìn trộm cô một lát.
Vì vậy hắn mới tới tận đây, có nào ngờ đối tượng của hắn là cô.
Đã vậy, cô còn quên mất hắn.
Giờ còn xuất hiện đâu ra một kẻ tên Tô An phá đám nữa chứ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...