Buổi tối đó Mạc Tử Dương không có về nhà, hắn đi cùng Tiêu Ân Ân rồi.
Hình như hôm nay bên nhà họ Tiêu có tiệc tùng gì đó, cả Mạc gia chỉ còn lại một mình Bannie và vài người làm.
Cô chán chường chóng cằm nhìn qua cửa sổ, cô phải như thế này đến bao giờ đây.
Bây giờ cô chẳng khác gì kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, cô có đang làm đúng không?
Cô lại thở dài…
Tiếng động cơ xe chạy vào nhà, Bannie nhìn thấy xe của Mạc Tử Dương.
Từ trên ban công lầu hai cô chỉ thấy một mình hắn mở cửa xe đi ra, hôm nay hắn tự lái xe về, còn say rượu.
Bannie tức tốc chạy xuống nhà, cô dìu đỡ hắn, cô lo lắng hỏi:“Anh Mạc sao lại say như vậy?”
Hắn hoàn toàn dựa vào người cô, để cô đỡ hắn lên phòng.
Đưa được Mạc Tử Dương lên cô toát mồ hôi, hắn rất say rồi cả người nồng nặc mùi rượu.
“Anh Mạc à lần sau uống say đừng lái xe nhé, nguy hiểm lắm đó.”
Cô đỡ hắn ngồi lên giường, thuận miệng nhắc nhở.
Thấy hắn cần nghỉ ngơi, nên cô cũng định về phòng.
Bannie đi được một bước đã bị một lực mạnh nắm tay cô kéo lại, Mạc Tử Dương đặt cô ngồi lên người hắn trực tiếp hôn môi.
“Anh Mạc… Làm… Ưm… Anh Làm… Ưm…”
Bannie biết là hắn say rồi, nói không chừng hắn còn tưởng cô là Tiêu Ân Ân.
Nhưng đối với nụ hôn qua mức nhiệt tình của hắn, trái tim cô lại nhảy tưng tưng lên không thể đẩy hắn ra được.
Được người mình yêu hôn, là loại hương vị rất hạnh phúc.
Cô vòng tay lên cổ hắn, hùa theo sự nhiệt tình của hắn mà làm càng.
Tiếng môi lưỡi va chạm càng lúc càng nhiệt tình, hơi thở cô gấp gáp, lồng ngực vì thiếu oxy mà phập phồng.
Mạc Tử Dương siết chặt tay ở chiếc eo con kiến của Bannie, hắn muốn nhiều hơn một nụ hôn.
Hắn muốn cô là của hắn!.
Chap ????ới l????ôn có tại ﹏ tг????????tг???????????? n.V???? ﹏
Mạc Tử Dương chỉ cần một động tác đã đè cô nằm xuống giường lớn, hắn trượt nụ hôn dài từ trên má, xuống cái cổ trắng ngần thơm tho của cô mà gặm mút.
Bannie giúp hắn cởi bớt cúc áo sơ mi, cô mất hồn dưới thân hắn, không còn khống chế được hành vi của mình nữa.
Cô chỉ biết người cô yêu, muốn cô!
“Ông xã, anh đã về rồi à?”
Tiêu Ân Ân đẩy cửa phòng bước vào.
Một tiếng gọi “ông xã” này kéo toàn bộ lý trí của Bannie về.
Cô dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhảy xuống giường rồi trốn vào trong tủ quần áo.
Tiêu rồi, bây giờ cô giống như nữ phụ bị bắt gian vậy, quá mất mặt!
Mạc Tử Dương hắn chỉ là đang say làm bừa thôi, nói không chừng sau khi hắn tỉnh rượu sẽ ghét bỏ và khinh bỉ cô.
Bannie không muốn, cô không muốn bị hắn đuổi đi.
Cô không muốn nhìn thấy hắn vì bảo vệ Tiêu Ân Ân, bảo vệ tình yêu của bọn họ mà đuổi cô đi đâu…
Tiêu Ân Ân vào phòng, đi tới giường ngủ.
Thấy Mạc Tử Dương đã ngủ rồi, hắn say mèm.
Chân mày cô nhíu lại, sau đó quay lưng đi ra.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ cô, vậy mà hắn không đến dự chỉ gửi quà.
Kết quả là đi uống rượu say bét nhè, báo hại cô bị mẹ mắng cho một trận.
Cái tên lạnh nhạt như Mạc Tử Dương mà mẹ cô đòi làm cho hắn yêu, hắn có biết cái gì là yêu đâu, nói không chừng hắn bị gay đó.
*
Thấy Tiêu Ân Ân rời đi, Bannie mới thở phào chui ra khỏi tủ, cũng may là không bị phát hiện.
Mạc Tử Dương nghe tiếng đóng cửa phòng, hắn mới mở mắt ngồi dậy.
Hắn sờ lên môi mình, sau cùng nở một nụ cười nguy hiểm.
Hắn xác định rồi, phải cướp! Không nhân nhượng.
Sáng ra Bannie đi vào phòng báo cáo cho tổng giám đốc, mà hắn cứ nhìn cô không chớp mắt khiến cho cô cũng luống cuống tay chân.
Cô đang báo cáo đột nhiên Mạc Tử Dương đi ra khỏi bàn làm việc hướng về phía cô, Bannie theo phản xạ lùi lại cho tới khi lưng cô đụng vào bức tường phía sau.
“Anh Mạc… Anh… Anh có chuyện gì?”
Cô lấp bấp nhìn hắn đề phòng.
Mạc Tử Dương nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô định coi như đêm qua chưa có gì, định quên mất nụ hôn của hắn?
“Hôm qua tôi uống say.”
Nghe tới đoạn này trái tim cô đập mạnh như sắp rơi ra ngoài rồi, hắn nhớ ra cái gì, định đuổi việc cô hay sao?
“Cổ của cô, những vết này…” Hắn đưa tay vào trong cổ áo cô, sờ lên những vết đỏ mờ ám.
“Anh Mạc chuyện hôm qua cũng thường thôi, ở nước F chúng tôi chào hỏi hôn nhau thân mật cũng bình thường lắm ạ.
Tôi không có để ý đâu!” Cô nhắm mắt nói, làm ơn đi cô không muốn rời xa hắn đâu.
Phải, mọi thứ chỉ là bình thường.
Cô đổ thừa ở nước F sống thoáng, cô không để ý, có vậy hắn mới quên chuyện đó đi được mà giữ cô lại.
Mạc Tử Dương rất muốn cười, rõ ràng trong tình huống này hắn mới là người nên giải thích, vậy mà cô lại giành giải thích với hắn.
Được, nếu cô nói bình thường, hắn cũng không khách sáo.
“Bình thường thật sao?”
“Dạ, bình thường thôi anh Mạc.
Cho nên… Anh đừng suy nghĩ nhiều nhé!” Cô cười giả lả, rất ngốc.
…chụt…
Mạc Tử Dương ôm eo cô, vừa mới làm hành động hôn cô.
Hắn nhướn mày hỏi:“Bình thường mà đúng không thư ký Bannie?”
“Bình… Bình thường thôi.” Cô đẩy tay hắn ra, nụ cười bắt đầu gượng gạo.
Mạc Tử Dương nhất định không buông tay, hắn siết eo cô rất chặt.
Cô mở to mắt nhìn hằn, còn hắn thì cong môi nhìn cô.
“Anh Mạc… Chúng ta… Chúng ta đang ở BK cũng không giống nước F.
Chào hỏi bình thường là được rồi, vì tôi là người nước F sống thoáng nên tôi thì thấy bình thường, còn nếu là người BK họ sẽ không cảm thấy bình thường đâu…”
“Ồ, tôi biết mà.
Bannie tôi chỉ làm vậy với cô thôi.”
Khoé môi cô giật giật, ông trời ơi ông đang trêu chọc cô phải không?
Bắt cô phải chịu đựng cảnh bị người mình thích hôn môi nhưng hắn cho là chào hỏi.
Cô còn không thể nói cho hắn biết rằng cô thích hắn, quá oan nghiệt.
Mạc Tử Dương đè cô ra ghế sofa, hắn hôn cô nồng nhiệt nếu không phải trợ lý Trần cần báo cáo hắn sẽ không định dừng lại đâu.
Cô lau lau khoé môi, khó xử nói:“Anh Mạc cái này có hơi… Có hơi nhiệt tình quá.”
“Sao, cô không thích lời chào hỏi của tôi sao Bannie.
Hôm qua tôi làm cô khó chịu phải không? Nếu có thì cô cứ nói đi, đêm qua tôi say quá…”
“Không… Không… Anh Mạc anh không sai, chúng ta cứ như trước kia.
Chào hỏi bình thường là được rồi.” Cô không dám nói hắn sai, vì trông hắn rất hối lỗi.
Đêm qua tại vì cô không chống cự nên mới…
Nhỡ hắn thấy có lỗi quá hoá thẹn liền cho cô thôi việc thì sao, thôi hôn một chút cũng được.
Mặc dù hơi sai trái, nhưng cô cảm thấy vui vẻ trong lòng lắm.
“Tôi cũng muốn thực tập, để sau này hợp tác với người nước F còn tiện chào hỏi.
Bannie có cô thật tốt.” Hắn nhào tới định hôn cô thì bị đẩy ra.
Cô diện lý do là có trợ lý Trần đang chờ, cũng may nhờ vậy mà trốn thoát.
Mạc Tử Dương hắn ham học hỏi thế, cô biết phải làm sao đây?
Nhưng mà được Mạc Tử Dương hôn, thích thật.
Ngày đó lúc cô và hắn ở trong sách, suýt nữa thì làm tới chuyện….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...