Đó là Tô Hoài và trợ lý Trần, bọn họ thật sự có tồn tại.
Tiêu Ngữ Lam ngây người nhìn bọn họ, trái tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
…bộp…
Quyển sách trên tay Bannie rơi xuống, Tô Hoài cuối người nhặt nó lên.
Anh lịch sự đứng trước mặt cô cười nói:“Ngại quá tôi không để ý đụng trúng làm rơi sách của cô, xin lỗi nhé.”
Bannie hoá đá nhìn anh, Tô Hoài nói chuyện với cô giống như hai người xa lạ.
Cô cứ nhìn anh, nhất thời á khẩu.
Tô Hoài cũng không hiểu vì sao cô nhìn anh không chớp mắt, chẳng lẽ vì độ đẹp trai của anh sao.
Anh nghĩ chắc chắn là như vậy rồi, ở phòng khám có rất nhiều nữ nhân thích anh mà.
Tô Hoài nhìn kỹ, cô gái này quả thật là xinh đẹp.
Gương mặt có thể sánh ngang với ngôi sao nổi tiếng, rất sắc sảo.
“Cô ơi, cô có sao không?” Trợ lý Trần thấy cô gái này đứng hình như tượng, anh sợ cô bị gì nên mới gọi.
Nếu gặp vấn đề sức khoẻ thì cũng có bác sĩ Tô ở đây…
Bannie giật mình, cô hoàn hồn lúng túng nói:“Xin lỗi, tôi…”
“Trông cô có vẻ như không phải người ở thành phố BK này, cô có hiểu tiếng phổ thông không?” Tô Hoài còn nghĩ tới khả năng này, vì trông cô gái này rất giống con lai.
Bannie gật đầu, cô đáp ngay:“Tôi hiểu… Nhưng mà anh không nhận ra tôi là ai sao?”
Ánh mắt Bannie dấy lên tia trông chờ.
Tô Hoài nhìn cô thật kỹ, sau cùng anh xác định không quen cô.
Nữ nhân thể hiện vẻ thất vọng rõ ràng trên mặt, xong cô mạo mụi hỏi:“Anh có quen người nào tên Mạc Tử Dương không?”
Tô Hoài nheo mắt, tại sao lại nhắc đến hắn.
Vậy là cô gái quen với Mạc Tử Dương, nhưng mà sao cô ta lại hỏi anh.
Nếu quen biết thì trực tiếp đến tìm hắn ta là được rồi, hay là cô thầm mến Mạc Tử Dương.
“Không quen biết, cô cần tìm người đó à?” Anh dò hỏi.
“Không phải, vậy cám ơn anh nha.”
Bannie xách túi rời khỏi quán cafe, tâm trạng cô tụt dốc không phanh.
Tô Hoài và trợ lý Trần đều có thật, vậy tại sao Mạc Tử Dương lại không có thật cơ chứ.
Mạc Tử Dương rốt cuộc hắn ở đâu?
*
Bên này Tô Hoài vẫn còn hoài nghi về cô gái đó, rốt cuộc cô ấy tìm Mạc Tử Dương để làm gì?
Anh rút điện thoại, gọi ngay cho hắn.
Bằng chất giọng trêu chọc, anh hỏi:“Tôi hỏi anh chút, Mạc tiên sinh anh đi gieo tương tư cho ai mà để cô ấy tới tìm tôi hỏi tung tích của anh vậy?”
“Nói tiếng người đi.” Hắn lạnh giọng.
“Thì lúc nảy tôi cùng trợ lý của anh đi ăn cơm, để bàn chế độ dinh dưỡng của anh.
Thì ở đâu ra một cô gái hỏi tôi có biết Mạc Tử Dương không, mà nói không phải quá lời chứ cô nàng đó rất xinh.
Còn hơn ngôi sao điện ảnh luôn đó, cực kì cực kì xinh đẹp.”
Mạc Tử Dương tắt máy, vì hắn cho rằng Tô Hoài đang nói nhảm.
Hắn còn đang bận tiếp khách, không rãnh nghe.
Trước mặt hắn là Alice cô gái sẽ hợp tác vẽ chủ đề phần mềm cho Mạc Thị, theo luật hắn phải mời cô đi ăn một bữa.
Mạc Tử Dương xưa nay ở trên thương trường, câu nệ, khách sáo và đúng mực vô cùng.
Đã hợp tác với hắn thì sẽ được hưởng đãi ngộ mà Mạc Thị mang đến, để hợp tác được với Mạc Thị đối phương nhất định không tầm thường.
“Mạc tiên sinh anh khách sáo quá rồi, tôi chỉ là nhà thiết kế nhỏ bé mà được đích thân anh mời đi ăn.
Ngại quá!” Alice nói tiếng địa phương không chuẩn lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nghe được.
Mạc Tử Dương vẫn làm mặt lạnh, hắn nhàn nhạt nói:“Cô không cần khách sáo đâu cô Alice, đó là đặc quyền khi mà các đối tác khi hợp tác với Mạc Thị.
Một bữa cơm thôi mà phải để chúng tôi mời!”
Alice cũng thích ăn cơm, nhưng mà ăn cơm kiểu này thì con bà nó thật khủng bố.
Vị soái ca trước mặt này có khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa nhưng ánh mắt của hắn cực kì đáng sợ.
Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn, vì hắn có vẻ như nhìn thấu được lòng người đó.
Cô lại nhớ tới Bannie bạn cô, nếu như cô ấy gặp vị soái ca này nói không chừng lại vui vẻ.
Vì cô ấy thích trai đẹp mà, Bannie bị hội chứng cuồng trai đẹp cấp độ S.
Nghĩ vậy cô thầm cười trong lòng, nghĩ tới Bannie lòng cô lại thoải mái hơn rồi.
*
Cuối cùng cũng được thả, ăn cơm với Mạc Tử Dương còn căng thẳng hơn là bữa cơm ra mắt gia đình chồng nữa.
Hắn vẫn điềm đạm ngồi đó, nhai nhai nuốt nuốt nhưng mà Alice luôn có cảm giác hắn đang nhai xương nuốt thịt của cô.
Cô trở về khách sạn, nhìn thấy Bannie đang ngồi ngoài ban công.
Mặt mày bí xị còn khóc, gần đây Bannie nhà cô thật sự đa sầu đa cảm đó.
“Bạn yêu ơi tớ về rồi!!!”
Alice cố làm tăng không khí.
Nghe thấy tiếng Alice cô mới lau vội nước mắt, cười rất gượng.
Alice thầm thở dài trong lòng, cô không muốn nhìn thấy bạn thân như vậy chút nào…
“Bannie tối nay dẫn cậu đi bar ở BK, nghe nói là người ở thành phố này quẫy nhiệt tình lắm ấy.”
Cô gật gù, đi đâu cũng được miễn là cô không rãnh rỗi.
Mỗi lần cô rãnh rỗi cô sẽ nghĩ về hắn, Mạc Tử Dương gần như chiếm hết tâm trí cô rồi…
*
Quán bar ở BK quả nhiên là náo nhiệt, hơn mười giờ đêm mà vẫn rất đông.
Alice và Bannie bước vào thu hút không ít sự chú ý, nguyên nhân vì bọn họ thật sự là mỹ nhân đó.
Bọn cô đi lướt qua vài bàn, có người huýt sáo trêu ghẹo.
Chuyện này thường ngày ở huyện mà, nên cũng không có gì mắc cỡ.
Bannie tới quán bar để mượn rượu giải sầu, cô cứ uống liên tục.
Alice muốn cản cũng cản không nổi, thôi vậy cứ để cô ấy uống cho đã một trận đi.
“Tớ nói với cậu Alice, tớ sẽ quên hắn.
Quên hắn luôn!!!”
Bannie vừa khóc vừa nói.
Alice thì không hiểu, bạn cô có bạn trai khi nào vậy, sao cô không biết?
Mà “hắn” là ai?
“Tớ, tớ đi vệ sinh đây.
Huhu tớ sẽ quên hắn, bỏ vào toilet rồi giật nước luôn cho xong.”
“Cậu được không đó, để tớ dìu cậu?”
“Không cần, tớ thật sự tỉnh táo.”
Bannie muốn tự mình đi.
Cô lảo đảo đi về hướng nhà vệ sinh.
Thật ra cô chỉ hơi say một tí thôi, đầu óc có chút chậm chạp cùng choáng vàng.
“Ngại quá…”
Cô bị người đàn ông nọ đụng trúng, hắn chỉ đụng nhẹ vào cánh tay cô nên không đến nổi bị ngã.
Hắn nói xong hai chữ đó thì sải bước rời đi, thậm chí còn không đợi cô trả lời.
Những mà Bannie nghe giọng nói này, rất quen.
Cô sửng sốt nhìn theo, bóng lưng của hắn giống hệt Mạc Tử Dương!
Bannie lảo đảo chạy đuổi theo hắn đến ngã rẽ, đáng tiếc hắn đã rẽ rồi hoà vào đám đông.
Cô cố gắng tìm kiếm giữa biển người đang lắc lư kia, vô vọng, hắn ở đâu sao cô không thấy hắn?
“Bannie, cậu say quá rồi đó, để tớ đưa cậu về.”
Alice đứng bên cạnh cô từng lúc nào, cô ấy nói xong cô cũng ngất lịm.
Thật sự là cô buồn ngủ lắm rồi!!!
Alice khó khăn lắm mới đỡ nổi bạn mình ra xe, cô lẩm bẩm cái gì đó mà Alice không tài nào nghe rõ được.
Bạn cô thật sự là có vấn đề, chuyện này cô ấy phải hỏi kỹ mới được.
Nói là bạn thân mà Bannie có bạn trai cô lại không biết, thật kỳ lạ đó!
…Rầm…
Chiếc xế hộp màu trắng tông vào chiếc xe thể thao màu xanh nước biển, tạo thành một hõm sâu ở phía đuôi xe.
Alice hốt hoảng trợn mắt, ôi trời ơi cô vừa đạp chân ga hay là chân thắng vậy chứ?
Vì thiết kế xe bên thành phố BK khác với quê hương của mình nên Alice đi không quen, cái xe này là cô thuê của dịch vụ.
Bây giờ còn gây ra tai nạn, không biết chủ xe kia có khó tính không.
…cộc cộc…
Người đàn ông gõ cửa kính xe!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...