Tiêu Ngữ Lam đẩy Mạc Tử Dương ra khỏi nhà hàng, cô muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.
Sao lúc nào hắn xuất hiện cũng như là muốn đi đánh nhau vậy chứ.
Tiêu Ngữ Lam cau mày nhìn hắn, cô nói:“Anh Mạc anh kì quá, chúng ta đã xác định sẽ hủy hôn rồi mà.”
“Ai nói sẽ hủy hôn, em nói chứ tôi không có đồng ý bao giờ.” Hắn cãi lại.
Tiêu Ngữ Lam thở dài, con người của Mạc Tử Dương cứng đầu, cứng cổ.
Hắn mà muốn thì có trời sập cũng không cản nổi cô hiểu, nhưng mà cũng không để hắn mãi như vậy được.
“Tiêu Ngữ Lam em ở bên cạnh tôi có cái gì không tốt hả? Giờ em bỏ tôi, đi theo người đàn ông đã có vợ giờ còn lôi ra thêm đứa con riêng của hắn ta.
Em nghĩ cái gì thế hả?”
“Không liên quan tới anh đâu anh Mạc.
Tôi chỉ cần anh nhớ chúng ta đã kết thúc rồi, anh làm ơn đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi nữa được không vậy?”
Cô lạnh nhạt nói, tốt nhất là nói cho hắn chết tâm đi.
Cô biết cô không thể ở bên hắn, cho dù là với thân phận Tiêu Ngữ Lam hay là thân phận khác cũng vậy.
Cô không thể sinh con, cô cũng không phải con gái chính thống của nhà họ Tiêu.
Còn nữa… Cô có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
“Anh Mạc tôi cầu xin anh đó, anh làm ơn đừng bám lấy tôi nữa.
Tôi yêu Trình Phong, giấc mơ của tôi chính là anh ấy.”
Mạc Tử Dương xoa tóc cô, hắn dịu dàng nói:“Em không yêu hắn ta, em yêu tôi.
Ngữ Lam tôi đợi em đến tìm tôi.”
Hắn nói rồi rời đi, cô không hiểu lắm.
Những cũng không cần hiểu, cô chỉ biết hiện tại cô đau lòng, rất rất đau lòng.
Trình Phong đưa cô đến cửa khách sạn, hắn nắm tay cô.
Chuyện lúc nảy hắn còn chưa nói xong, cũng đều tại Mạc Tử Dương phá đám.
“Lam, chuyện lúc nảy chúng ta vẫn chưa nói xong.
Anh muốn chúng ta kết hôn.”
Tiêu Ngữ Lam sửng sốt, cô nhìn hắn.
Rồi cô lúng túng trả lời chuyện này có hơi đường đột, cô cần suy nghĩ.
Trình Phong siết chặt tay cô, hắn lấy trong túi áo ra một cái nhẫn kim cương đeo vào tay Tiêu Ngữ Lam.
Hắn nôn nóng nói:“Ngày mai chúng ta đi đăng ký được không, hôn lễ có thể làm sau cũng được.
Lam, mẹ em cần phẩu thuật gấp.”
Cô khó xử nhìn xuống tay mình, cái này hắn đang ép cô.
Mặc dù biết sẽ như vậy nhưng mà cô không muốn.
Sau cùng Tiêu Ngữ Lam cũng nhắm mắt gật đầu, cô không có lựa chọn khác mà.
“Lam, cám ơn em đã đồng ý.
Cám ơn em”
Hắn ôm chầm lấy cô, thể hiện rõ niềm vui sướng của mình.
Giây phút này Tiêu Ngữ Lam mới hiểu cảm giác của Mạc Tử Dương lúc ấy, khi cô đòi kết hôn.
Hắn đã kiên quyết và do dự thế nào, cảm giác đúng là rất khó chịu.
Cô mong mình có thể thoát ra khỏi cuốn sách này, càng nhanh càng tốt.
*
Tiêu Ngữ Lam ngủ một đêm tới sáng, cảm giác nặng nề này khiến cô không muốn rời giường chút nào.
Hôm nay cô và Trình Phong phải đi đăng ký kết hôn rồi, cô không muốn.
Điện thoại trên gối vang lên, là số của bệnh viện gọi đến.
Tiêu Ngữ Lam nghe bác sĩ nói đã chuẩn bị phòng phẩu thuật cho mẹ cô rồi, ngày mai là có thể tiến hành phẩu thuật.
Cô vô cùng vui mừng, nhưng mà giây sau lại buồn bã.
Trình Phong đã giữ đúng lời hứa của mình, ý của hắn cũng mong cô phải giữ đúng lời.
Tiêu Ngữ Lam rời giường, cô thở dài, thôi thì cứ nhắm mắt qua một đời đi…
Cô tắm rửa, chải chuốt xong cũng hơn chín giờ sáng.
Vừa mở cửa phòng đã thấy Mạc Tử Dương đừng ở bên ngoài, hắn hình như cũng vừa mới đến.
“Anh Mạc ngại quá tôi phải ra ngoài rồi.” Cô lạnh nhạt nói.
Mạc Tử Dương cầm theo một phần ăn sáng, hắn nhìn cô huơ huơ chúng và nói:“Ăn sáng rồi hãy đi.
Em đi đâu tôi có thể đưa em đi.”
“Tôi đi đăng ký kết hôn với anh Trình.
Xin lỗi nha cái này nên để chồng tương lai của tôi đưa đi sẽ hay hơn.”
Gương mặt Mạc Tử Dương sượng sùng thấy rõ, hắn nhíu mày nhìn cô.
Tiêu Ngữ Lam cũng nhìn hắn, cô sẽ không né tránh hắn.
“Vào nhà rồi nói.”
Mạc Tử Dương chen chân đi vào, hắn đóng cửa có nghĩa là cô không có quyền cự tuyệt.
Hắn ngồi xuống ghế sofa rất tự nhiên, đem phần ăn sáng đặt lên bàn.
Tiêu Ngữ Lam ngồi đối diện hắn, trong lòng dấy lên một trận đau nhứt, sao hắn không tức giận bỏ đi cho xong chứ?
“Em quyết định vậy thật à?” Hắn hỏi.
“Ừm, anh Trình cầu hôn tôi rồi.” Cô giờ bàn tay đeo nhẫn lên cho hắn xem, hốc mắt cũng không nhịn được mà ngấn nước.
Mạc Tử Dương nhìn chằm chằm vào bàn tay đeo nhẫn của cô, hắn thở dài.
Im lặng một lúc lâu sau mới nói tiếp:“Ngữ Lam tôi chưa bao giờ ép em cũng như chưa từng muốn phải ép em.
Sao em không ngoan như vậy hả?”
Hắn gằng mạnh từng chữ cuối, làm cô giật bắn mình.
Tiêu Ngữ Lam lùi về sau, hắn ngay lập tức đã xuất hiện ở bên cạnh cô túm lấy cái tay đeo nhẫn của cô.
Vẻ mặt hắn hằng lên sự tức giận, chưa bao giờ cô thấy hắn giận dữ như thế.
“Anh Mạc anh phát điên gì thế, anh buông tay ra.” Cô giằng tay hắn, nhưng cũng như hạt cát bỏ sa mạc không hề hấng gì.
“Em yêu hắn ta thật à? Hay vì mẹ của em?”
Cô trợn mắt nhìn hắn, cô hốt hoảng làm sao hắn biết chuyện mẹ của cô?
“Xem ra là em yêu hắn ta, lúc đầu tôi còn tưởng em vì mẹ của em cần phẩu thuật nên mới chọn ở bên hắn ta.
Kết quả sáng nay bệnh viện đã báo tin cho em rồi, em vẫn chọn đi đăng ký với hắn ta?”
Mạc Tử Dương tỏ rõ sự thất vọng qua ánh mắt, trong hắn có buồn bã cũng có tức giận.
“Anh Mạc…” Cô đột nhiên không biết nói gì nữa, hắn đã biết tất cả rồi có còn gì để mà nói nữa.
Tiêu Ngữ Lam im lặng cuối đầu, thôi được rồi cô mệt rồi không cần giải thích nữa.
Mạc Tử Dương đem cô một lực ném thẳng lên giường, sau đó hắn vồ tới như một con thú hoang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...