“Tử Dương anh đang ở đâu?”
Tô Hoài ngồi vào trong chiếc xe thể thao của mình, một tay cầm điện thoại một tay cầm lái liên lạc với Mạc Tử Dương.
Vì anh vừa biết ra bí mật động trời.
Mạc Tử Dương hắn đang ở quán bar uống rượu một mình, gần đây hắn không thể tập trung làm bất cứ việc gì cả.
Trong đầu hắn duy nhất chỉ có ba chữ “Tiêu Ngữ Lam” cô chiếm toàn bộ tâm trí của hắn.
Tô Hoài lập tức lái xe đến quán bar, chuyện này anh không nói sợ rằng chậm một giây sẽ muộn.
Lúc anh tới Mạc Tử Dương đã ngà ngà say rồi, vẫn mặc veston của hai ngày trước lúc đó bọn anh còn gặp nhau, anh có việc nên về trước kết quả là bạn anh ở đây hai ngày rồi.
Tô Hoài đi lại ngồi bên cạnh, hắn cũng không có phản ứng gì.
“Anh định cứ uống hoài vậy hả, còn không về tắm rửa đi?” Tô Hoài lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Dương sa sút đến vậy.
Hai mắt hắn thâm đen, râu ria mọc lởm chởm dưới cằm trông rất nhếch nhác.
Tiêu Ngữ Lam thật sự hành chết bạn anh rồi.
“Mạc Tử Dương đừng có uống nữa.” Tô Hoài đoạt lấy chai rượu trong tay hắn, ngăn cản.
Hắn nhìn anh, xong cũng không nói gì mà cuối đầu châm thuốc hút.
Tô Hoài thở dài, anh nói:“Anh có chấp nhận cuộc sống sau này không có con cái không?”
Hắn ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn Tô Hoài.
“Nếu như cô ấy không sinh được con, anh có muốn ở bên cô ấy nữa không?”
Ngay lập tức Tô Hoài bị túm lấy cổ áo, hắn nhả điếu thuốc xuống sàn, gấp gáp hỏi:“Anh nói cái gì, Ngữ Lam không thể sinh con?”
“Đúng vậy, bệnh về tử cung.
Khó có con, tôi nghĩ vì vậy nên cô ấy mới dứt khoác ra đi.”
Hắn buông Tô Hoài ra, ngồi xuống ghế.
Mạc Tử Dương chống tay lên trán, hắn đang suy nghĩ.
“Nếu như hai người không thể chấp nhận đối phương thì cứ như vậy mà buông tay đi.
Thời gian rồi cũng qua thôi, cổ cũng sẽ tìm được người khác chấp nhận được khuyết điểm của cổ.
Anh cũng vậy Tử Dương.”
“Ai mà cần có con chứ…”
“Ơ này…”
Mạc Tử Dương chạy đi rồi, hắn chạy đi tìm người phụ nữ của hắn.
Không có con thì sao, hắn không cần có con.
Hắn cần cô, là cần Tiêu Ngữ Lam cô.
*
Tiêu Ngữ Lam vừa mới tắm xong, cô bị tiếng chuông cửa làm cho phát hoảng.
Cái người nào đó nhấn chuông điên cuồng, đây là khách sạn cho dù là phục vụ phòng cũng không dám nhấn chuông kiểu đó đâu.
Cô nhìn qua mắt mèo, là Mạc Tử Dương.
Hắn đến đây để làm gì?
Cô do dự không mở cửa, còn hắn cứ nhấn chuông rồi đập cửa ầm ầm.
Hắn gào lên:“Nếu em không mở cửa, tôi sẽ phá nát cánh cửa này.”
Cô tin hắn dám làm.
Tiêu Ngữ Lam không đợi hắn phá cửa, cô đã mở cửa.
Ngay khi cô vừa mở cửa ra, hắn đã lập tức nhào tới ôm lấy cô.
Hắn hôn cô, ôm cô đè vào bức tường mà hôn.
Tiêu Ngữ Lam dãy dụa, cô đẩy hắn ra nhưng không có cách nào chống lại sức lực đàn ông của hắn được.
“Anh Mạc… Anh say… Ưm… Mạc Tử Dương… Anh… ưm ưm…”
Cô đặt hai tay lên ngực hắn đẩy ra, hắn lại càng ôm sát cô hơn.
Hắn nâng hai chân cô lên, bắt cô dựa sát tường còn hắn chen vào giữa hai chân cô mà đè.
Tiêu Ngữ Lam mặc váy ngủ, bên dưới ngoài lớp quần *** mỏng manh cũng không có bất cứ cái gì.
Hắn cho cô ở tư thế này, bộ phận nhảy cảm không có cách nào che đậy được mà ma sát với của hắn.
Tiêu Ngữ Lam đỏ mặt, càng giãy dụa.
Hắn lại say rượu làm bừa!!!
“Mạc Tử Dương… Anh… Buông ra…”
Cô cắn hắn chảy máu, vậy mà hắn vẫn ngoan cố cứng đầu.
Sau đó hắn một đường ôm cô nằm xuống giường lớn, Tiêu Ngữ Lam đánh hắn.
Mạc Tử Dương siết chặt cổ tay cô, giảm lỏng cả người cô ở dưới thân hắn.
“Mạc Tử Dương anh bị điên hả, buông tôi ra…”
Hắn hôn lên cổ cô, không kiên dè gì mà gặm cắn.
Hắn thật sự định làm đó, cô còn cảm nhận được cái thứ ở trong đũng quần hắn cọ vào cô, rất cứng.
Mạc Tử Dương mãi mới ngừng động tác lại nhìn cô, hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ cứng đầu của mình, hắn nói:“Tiêu Ngữ Lam em nghe cho kỹ đây, tôi không cần con.”
Cô trợn mắt nhìn hắn, làm sao hắn biết?
Mạc Tử Dương lại bắt đầu manh động rồi, hắn luồng tay vào váy ngủ của cô sờ soạng da thịt nhẵn nhụi và mềm mịn.
Cô dùng hết sức lực đá hắn, cuối cùng hắn cũng bị đau mà lăn ra bên cạnh.
Tiêu Ngữ Lam bật dậy kéo chăn che chắn cơ thể, cô nhìn hắn.
Mạc Tử Dương nhăn mặt, rất khó coi.
“Em mưu sát chồng hả?”
Cô đá vào điểm nhạy cảm của đàn ông, lại đá rất mạnh.
Định cả đời này không cần dùng nữa hay như thế nào…
“Anh Mạc mời anh về cho.” Cô lạnh lùng nói.
Mạc Tử Dương đau đến toát mồ hôi, hắn thật sự bị cô đá trúng rồi.
Thấy hắn cứ nằm ôm phần thân dưới, cô mới nghi ngờ từ từ chồm tới.
“Anh Mạc, không sao đó chứ…”
“Gọi Tô Hoài!”
Cuối cùng Tô Hoài đến đưa hắn đi, nhập viện.
Tiêu Ngữ Lam cũng đi theo, cô thấy áy náy vô cùng cô cũng không muốn làm đến mức này.
Tại vì hắn quá mãnh liệt nên cô sợ.
Tô Hoài đẩy hắn đi cấp cứu, mãi hơn ba mươi phút mới trở ra, anh nói:“Cô Tiêu lực chân không tệ, sao cô không đi đá bóng đi?”
“Anh Mạc không sao đó chứ?” Cô lo lắng hỏi.
“Chấn thương phần mềm, bầm rồi.
Uống thuốc một tuần, cô còn làm thêm mấy cú thì khẳng định sẽ không dùng được nữa.”
“Cám ơn bác sĩ Tô.”
Cô ngại đỏ mặt cuối đầu, biết nói gì bây giờ.
Cô chỉ là phòng vệ chính đáng mà, không thể trách cô được.
Nếu có trách phải trách hắn, tự nhiên ở đâu tới ôm hôn rồi muốn làm cái chuyện bất chính đó.
Lúc trước cô năn nỉ hắn cũng không thèm liếc mắt mà, quả báo đó!
“Cô Tiêu thật ra chuyện của cô Tử Dương đã biết rồi.
Anh ta có nói với cô không?”
Tô Hoài lần đầu tiên nhiều chuyện của người khác, anh cũng không muốn là do thấy họ quá dằn vặt nhau.
Mạc Tử Dương là bạn tốt của anh, nhìn hắn sa sút anh cũng không yên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...