Tại nhà họ Trình, không khí chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.
Trình Phong ngồi đối diện với người vợ Lưu Phi Yến của mình.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi.
Lưu Phi Yến cũng nhìn hắn, trên mặt còn lưu lại những vết cào cấu do người phụ nữ kia làm ra.
Trong lòng cô uất hận, nếu là trước đây trong hoàn cảnh thế này Trình Phong chắc chắn sẽ luôn đứng về phía cô.
“Yến, tại sao em lại hồ đồ như vậy.
Tại sao em và mẹ lại tới tìm Ngữ Lam để gây chuyện chứ?”
Hắn nói trong bất lực.
“Em hồ đồ?” Lưu Phi Yến ứa nước mắt, cô dùng tay lau đi, mếu máo nói,:“Rốt cuộc là em hồ đồ chỗ nào chứ? Chồng của em vào khách sạn cùng người khác chẳng lẽ em không được phép tới tìm cô ta?”
“Mọi chuyện chưa rõ ràng, em không hỏi qua anh mà đi tìm Ngữ Lam.
Em có biết làm như vậy là sai không? Cô ấy ở nhà họ Mạc, em chạy tới nhà đó nói anh và cô ấy có gian tình.
Em không còn nhận mình sai?”
Trình Phong thật sự rất tức giận, vì hắn mà liên lụy tới Tiêu Ngữ Lam.
Hắn vẫn nhớ lúc nảy cô bị đánh đến hai má sưng vù, có lẽ cả đời này Tiêu Ngữ Lam chưa từng bị ai đánh như thế.
Cô vì hắn mà bị đánh tới mấy lần, hắn cảm thấy cực kì có lỗi.
Lưu Phi Yến khóc nức nở, vậy là cô sai sao.
Tại sao lúc nào cô cũng là người sai mà cô gái kia luôn đúng.
Cô không cam tâm!
“Nếu anh cho rằng em là người sai thì em xin lỗi, tất cả đều là em sai được chưa.”
Lưu Phi Yến khóc đến run cả người.
Trình Phong thở dài, hắn cũng không nỡ nhìn cô khóc.
“Yến! Nín đi, được rồi qua rồi thì thôi.”
Hắn ôm cô vào lòng, dù sao cô cũng là vợ của hắn…
*
Hôm nay Tiêu Ngữ Lam lại đem canh bổ tới cho Mạc Tử Dương, cô biết hắn bận nhiều việc, còn cô thì rãnh rỗi nên cứ làm chuyện tốt thôi.
Lúc cô đến văn phòng của hắn thì gặp ngay người thư ký hôm nọ đến phỏng vấn.
Cô ta hôm nay ăn mặc đỡ phản cảm hơn, váy dài qua gối, áo cũng không còn bó sát nữa.
Thấy vậy khoé môi Tiêu Ngữ Lam bất giác cong lên, lộ ra vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa phòng.
Mạc Tử Dương đang bận xem văn kiện, lúc cô vào hắn mới rời khỏi bàn làm việc mà đi tới bàn trà tiếp khách.
“Thấy thư ký mới thế nào, có phù hợp với công ty không?”
Tiêu Ngữ Lam gật đầu, mỉm cười.
Cô nhận ra sống với Mạc Tử Dương cũng tốt.
*
Tối nay, Tiêu Ngữ Lam có hẹn với Mạc Tử Dương ra ngoài chơi, hắn nói tụ tập bạn bè, ai cũng dẫn bạn gái đi theo nên hắn cũng muốn cô đi cùng.
Nghĩ lại kể từ ngày cô xuyên sách hình như cô chưa đi chơi bao giờ, hôm nay cô cũng muốn giải khuây.
Mạc Tử Dương dẫn cô tới một hộp đêm, hắn nói bạn hắn bao phòng ở đây.
Nghe đâu là có cuộc thi nhảy múa gì đó của hai người phụ nữ, hắn nói nữ nhân thì hay có tính đố kỵ.
Tiêu Ngữ Lam không đồng ý, thật ra nữ nhân cũng không hẳn là như vậy đâu.
Bước vào gian phòng, mọi ánh mắt đều hướng lên người cô.
Họ nhìn cô đến độ cô cảm thấy ngại, cô mới nhìn sang hắn hỏi nhỏ:
“Bộ mặt tôi có dính gì sao?”
Mạc Tử Dương mỉm cười, hắn nắm tay cô dẫn vào một vị trí ngồi ở trung tâm.
Lúc này mấy anh em họ mới cụng ly chào hỏi, cô mới biết hoá ra lý do bọn họ nhìn cô.
Mạc Tử Dương chưa từng dẫn bất kỳ người phụ nữ nào gặp mặt bọn họ!
Nói vậy cô cũng quá vinh hạnh rồi.
“Cô Tiêu, uống rượu được chứ hả?”
Người nọ hỏi cô, Tiêu Ngữ Lam vui vẻ gật đầu, tửu lượng của cô không tồi.
Cái vụ tranh tài mà hắn nói chính là hai người bạn gái của hai tiên sinh, nói chung là không thuận nhau nên tổ chức nhảy múa để tranh tài.
Bọn họ múa đương đại, rất là đẹp.
Tiêu Ngữ Lam say sưa thưởng thức, còn vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.
“Vui vẻ vậy sao?”
Mạc Tử Dương sờ lên má cô, nụ cười trên môi cô cũng cứng đờ.
Cô nhìn hắn tránh né, hắn không phải đã say rồi chứ?
“Anh Mạc uống ít thôi nhé, lát nữa anh còn lái xe đó.”
Cô giả vờ nhắc nhở, thật ra là cô sợ hắn say rượu làm bậy.
Lần nào hắn say cũng làm bậy cả, nhớ tới lần gần đây nhất Tiêu Ngữ Lam bất giác đỏ mặt.
Mạc Tử Dương nhìn thấy thái độ của cô, hắn lại muốn trêu.
Hắn ôm eo cô, siết rất chặt.
Tiêu Ngữ Lam lại né hắn như né tà, bọn họ một người né tránh một người lấn tới.
Phút chốc cô đã gần như nằm xuống ghế sofa.
“Ây ây hai người kia, định làm cái gì vậy hả? Chúng tôi còn tồn tại nha!!!”
Người nọ trêu ghẹo.
Tiêu Ngữ Lam đỏ mặt đẩy hắn ra, cô xấu hổ đánh vào vai hắn.
“Đàng hoàng chút đi anh Mạc!”
Mạc Tử Dương nhếch môi cười, nụ cười của hắn thật sự là hiếm hoi đó.
Nhưng mà con mẹ nó đẹp trai quá đi!!!
*
Sau bữa tiệc cô ngà ngà say, hắn cũng không biết là ở trang thái gì, trông hắn rất là bình thường.
Mạc Tử Dương đưa cô về đến nhà, lên tận phòng.
Tiêu Ngữ Lam đầu óc quay mòng mòng, cô bắt đầu nhớ tới việc cô xuyên sách, rồi nhớ tới những chuyện đã xảy ra gần đây.
Cô ôm cổ hắn, nhìn hắn thật lâu.
Mạc Tử Dương tốt như vậy, cô không nên gạt hắn nhỉ.
“Anh Mạc, tôi nói cho anh nghe một bí mật.”
Cô ngả người qua lại đứng không vững, gương mặt vì say mà phím hồng.
Mạc Tử Dương hai tay đặt lên eo cô, hắn cuối người nhìn người phụ nữ.
Khi say cô rất đáng yêu, cái môi nhỏ chu ra làm cho hắn có chút suy nghĩ xa vời.
“Anh Mạc anh có nghe không vậy?” Giọng cô nhè nhè hỏi.
Hắn nuốt nước bọt “ừm” một tiếng.
Tiêu Ngữ Lam chóng mặt quá, cô ôm cổ hắn dựa đầu vào lồng ngực hắn lí nhí:“Thật ra… Thật ra tôi không phải là Tiêu Ngữ Lam đâu… Tôi không độc ác đâu… Tôi hiền lương lắm đó!!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...