Trong xe Tiêu Ngữ Lam suy nghĩ về những gì Tiêu phu nhân nói với cô, những sự thật động trời mà bây giờ cô mới biết được.
Tiêu Ngữ Lam không phải con gái của Tiêu phu nhân.
Mà cô là kết quả của mối tình vụng trộm giữ Tiêu lão gia và một người hầu.
Tiêu phu nhân không có khả năng sinh con cho nên mới đồng ý cho Tiêu Ngữ Lam vào nhà họ Tiêu.
Trở thành con gái của bà, trở thành thiên kim nhà họ Tiêu danh giá.
"Nếu cô không nhanh chóng ghi tên vô hộ khẩu nhà họ Mạc thì tôi cũng không cần thiết chờ đợi cô nữa.
Tiêu Ngữ Lam cô cứ câu kéo mãi, đừng nghĩ nói mình quên hết là xong chuyện." Tiêu phu nhân đã cao giọng nói với cô như thế.
Đáp lại, cô bình tĩnh vô cùng mà nói:"Vậy người cứ công khai tất cả đi.
Cái danh tiểu thư Tiêu gia gì đó tôi cũng không cần."
"Hay cho một con bé như cô bây giờ muốn lật lọng với tôi.
Tiêu Ngữ Lam cô quên rằng mẹ cô đang ở trong tay tôi sao?"
"Bà định làm gì?"
"Nếu như cô muốn lật bài, cũng được thôi.
Tôi sẽ khiến cho mẹ con cô đến rác cũng không có mà ăn!"
Tiêu Ngữ Lam nhớ tới gương mặt cay nghiệt của người phụ nữ, cô che miệng lại bất giác thốt lên:"Má nó thật là drama!!!"
Mạc Tử Dương đang lái xe, nghe xong hắn nhìn cô khó hiểu.
Tiêu Ngữ Lam biết mình vừa rồi xúc động, cô cười trừ với hắn giả vờ nói:"Tôi nhớ lại bộ phim coi dỡ, kịch tính quá cho nên...!ngại quá anh Mạc."
Bây giờ cô đang đứng giữa một bên là mẹ của Tiêu Ngữ Lam, một bên là người yêu của Mạc Tử Dương, khó chọn quá đi.
Cô thì không tin bản thân mình có thể chết đói, nhưng mà còn người mẹ kia nếu thật sự Tiêu phu nhân ra tay thật thì chắc bà ta rất thê thảm.
Cô có xem mấy tập phim cuộc chiến vương quyền trên tivi, kịch tính lắm.
Chính thất xử lý tiểu tam kinh khủng vô cùng, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Với lại cô cũng không biết trò chơi biến thành Tiêu Ngữ Lam này khi nào mới kết thúc nữa.
Cô thở dài, thôi được rồi cô sẽ bình tĩnh cân nhắc lại mọi chuyện.
Số của cô đúng là số khổ, tốt bụng quá đâm ra khổ tâm.
Tiêu Ngữ Lam lại đi làm từ thiện, chuyện khác tính sau đi.
Lần này chỗ thiện nguyện của Mạc Thị ngay trong thành phố A, bệnh viện này có một em nhỏ bị mắc bệnh ung thư máu.
Gia đình em bé khó khăn nên không đủ điều kiện phẩu thuật, lần này Mạc Thị đứng ra tài trợ toàn bộ chi phí.
Cô cũng không biết Mạc Tử Dương từ đâu tìm được những mãnh đời bất hạnh này nữa, nhưng mà thật tốt khi hắn dang tay ra giúp đỡ.
"Cô ơi, cô đẹp quá.
Giống trên tivi vậy!" Em bé nhỏ khen ngợi cô.
Tiêu Ngữ Lam cười thẹn thùng, đứa nhỏ này thật biết nói chuyện.
"Em nhỏ, miệng của em ngọt ngào quá.
Đợi sau này em lớn, nhất định sẽ làm người khác lúc nào cũng vui vẻ cho coi." Cô đáp.
Đứa trẻ nhìn cô, đôi mắt thoáng chốc đượm buồn.
Cô không hiểu, một đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi vì sao lại có ánh mắt bi thương như thế.
"Các bạn đều không thích em." Cô bé đáp.
"Vì sao?"
"Vì em không giống các bạn ấy, em không có tóc."
Câu nói khiến tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, những đứa trẻ bị tổn thương thật tệ.
Cô xoa cái đầu trơn bóng của đứa trẻ, dịu dàng nói:"Đợi sau này em khỏi bệnh chị tin bé An sẽ có một mái tóc thật đẹp, em có tin giống chị không?"
"Thật chứ ạ, em sẽ khỏi bệnh rồi sẽ có tóc ư?" Hai mắt cô bé sáng rực lên trông chờ.
"Chị không gạt ai bao giờ."
"Em sẽ có mái tóc đẹp giống chị sao?"
"Còn đẹp hơn."
Niềm hạnh phúc của cô bé lan truyền khắp gương mặt tiều tụy, xanh sao.
Khoé môi cô bé cong lên, tạo thành nụ cười rất mãn nguyện.
"Chị ơi ngày nào chị cũng đến, có được không?" Cô bé cầm tay cô mong chờ.
"Được chứ, chị sẽ nấu canh cho em nữa."
"Chị ơi, em có thể gọi chị là thiên thần không?"
Tiêu Ngữ Lam mỉm cười, cô bé này thật khiến cho người khác vui vẻ.
*
Mạc Tử Dương thích dùng cơm tối tại nhà, cô đoán là vậy vì hắn thường hay dùng cơm chung với cô mà.
"Anh Mạc thông tin của đứa trẻ đó sao anh biết hay vậy?" Cô tìm cớ nói chuyện.
"Đội thiện nguyện của Mạc Thị phụ trách đi khảo sát.".
"Thì ra là vậy, mà cũng tốt thật đó.
Tôi thấy việc này rất có ý nghĩa luôn, đứa trẻ đó thật sự rất tội nghiệp."
"Ừ, ngày mai bà nội muốn gặp cô.
Bà ấy lớn tuổi rồi, muốn kiếm người nói chuyện phím.
Nếu cô không bận gì thì giúp tôi tới đó một chuyến đi."
Mạc Tử Dương nói xong hắn dò xét thái độ của cô, rất bình thường.
"Được, tôi sẽ đến.
Tôi cũng có chuyện muốn nói với bà nội." Cô cười đáp.
"Là chuyện gì?" Hắn khẩn trương, lần đầu tiên hắn khẩn trương đến vậy.
Tiêu Ngữ Lam tròn mắt, cô thấy thái độ hắn thật khó hiểu.
"Chuyện riêng của tôi, anh cũng muốn quản hả?"
"Không phải."
Mạc Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, mà khoang đã sao hắn phải căng thẳng chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...