Tô Hoài từ trong phòng tắm đi ra đã thấy Alice đứng ở bàn làm việc của anh xem cái gì đó.
Anh bước tới gần, ôm lấy thắt lưng của cô, dịu dàng hỏi:“Xem trộm cái gì đó hả?”
Cô dựa vào lồng ngực anh, nũng nịu:“Ai mà thèm xem trộm đồ của anh, người ta quang minh chính đại xem.”
Tô Hoài nhìn bản xét nghiệm cô đang cầm, anh hôn lên má cô rồi giải thích.
Lúc anh biết chuyện Bannie không thể có con từ Alice quả thật anh cực kì sốc, anh gọi ngay cho Mạc Tử Dương để báo tin.
Anh nghĩ hắn cần biết chuyện này, hắn luôn không hiểu vì sao Bannie luôn muốn rời xa hắn mà.
Nghe Tô Hoài nói xong, Mạc Tử Dương im lặng hơn năm phút đồng hồ.
Anh còn tưởng hắn thấy khó mà lui, việc chấp nhận không có con cái cả đời là việc không phải ai cũng quyết đoán được, anh có thể hiểu.
Nhưng tới cuối cùng Mạc Tử Dương lại nói anh giúp hắn làm một bảng xét nghiệm chứng minh rằng hắn bị vô sinh.
Tô Hoài biết ngay khi hắn đưa ra quyết định này, hắn đã chấp nhận cùng Bannie đi tới suốt đời.
Anh ngưỡng mộ tình yêu của Mạc Tử Dương dành cho Bannie.
Lúc trước anh từng nghĩ Mạc Tử Dương là một tảng băng trôi, suốt ngày lầm lầm lì lì chẳng cười được mấy lần.
Anh cũng đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh khi hắn kết hôn.
Chú rể với gương mặt lạnh lùng, chẳng có nỗi một nụ cười.
Nhưng hình như anh đã sai toàn bộ, ngày cưới Mạc Tử Dương cười rất tươi.
Thái độ của hắn giống như vừa đào được kho báu vậy, cực kì hạnh phúc…
Tô Hoài chìm trong mớ suy nghĩ hỗn tạp của chính mình, mà quên mất rằng còn có sự tồn tại của Alice.
Cô thấy anh thất thần, liền lo lắng cho tâm trạng của anh.
Sờ lên má anh, cô lo lắng hỏi:“A Hoài anh không khoẻ ở đâu à?”
Anh bừng tỉnh khi nghe câu ấy.
Rồi anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, người phụ nữ của mình.
“Alice em có ngại không nếu như đi đăng ký kết hôn với anh?”
Alice đỏ mặt, cô đánh vào vai anh mắc cỡ trách:“Ai lại đi cầu hôn kiểu như vậy.
Anh phải mua nhẫn kim cương rồi cả hoa và quà nữa chứ, thành ý của anh đâu rồi?”
Tô Hoài kéo ngăn tủ, anh lấy từ trong đó ra một cái hộp nhung hình vuông.
Trước mặt Alice là một chiếc nhẫn kim cương to và sáng bóng.
Nói không cảm động là nói dối, cô đã rơm rớm nước mắt cả rồi.
Tô Hoài ôm cô, anh lấy chiếc nhẫn đeo vào tay của cô, ngay ngón áp út.
Chiếc nhẫn vừa đến nổi không có một khe hở.
Anh nắm bàn tay của cô, siết chặt trong lòng bàn tay của anh.
“Xin lỗi em vì tất cả những tổn thương ở quá khứ.
Anh có thể xin phép được chăm sóc em những năm tháng sau này không?”
“Anh sến quá.” Cô vừa cười vừa khóc nhìn anh nói, những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Đau khổ qua đi, hạnh phúc đã gõ cửa nhà của bọn họ.
Alice nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô hôn lên nó rồi ôm lấy anh, hạnh phúc nói:“A Hoài em yêu anh, em chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Là thiếu xót của anh, để em phải chờ lâu.”
Cả hai ôm lấy nhau trong niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Đi qua bao nhiêu khó khăn và nước mắt, người có tình rốt cuộc cũng được ở bên nhau.
Alice từ một kẻ không tin vào tình yêu nay đã biết yêu một cách chân thành và nồng nhiệt nhất.
Tô Hoài từ một người đàn ông bị thế giới này tổn thương, cuối cùng thì thượng đế đã mang đến cho anh một người con gái có thể chữa lành tất cả mọi thương tổn của anh…
*
Sáng sớm tinh mơ, Alice ở trong phòng bếp nấu nướng thì nghe quản gia báo có người tới tìm.
Cô mặc đồ bộ ở nhà, mang tạp dề ra ngoài nhìn xem.
Người đến tìm cô là Tố Niên, ngay lập tức Alice đã muốn đóng cửa tiễn khách.
Nhưng Tố Niên lại cuối đầu quỳ xuống trước mặt cô, cô ta vừa khóc vừa nói với một thái độ rất ân hận:“Alice tiểu thư tôi biết những việc tôi làm với cô đều là sai trái.
Tôi hối hận lắm, vì sự tham lam của tôi mà làm cho cô mất đi đứa con của mình.
Trăm sai ngàn sai đều là tôi sai, tôi thành thật xin lỗi cô.”
Tố Niên dập đầu xuống đất, máu từ trên trán đã rỉ ra.
Alice còn chưa nói gì đã nhận được sự ấm áp từ người bên cạnh.
Tô Hoài thức dậy rồi, anh đang ôm eo cô.
Nhìn thấy anh, Tố Niên bò tới ôm chân anh, khóc lóc nài nỉ:“Anh Tô tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một đường lui.
Tôi còn cha mẹ già cần phụng dưỡng, chăm sóc… Tôi… Tôi không thể ngồi tù đâu anh Tô.”
“Chuyện cô làm thì cô tự mình chịu.
Tôi không muốn thấy cô nữa.”
Nói xong anh hất chân đẩy cô ta ra rồi ôm Alice đi vào nhà.
Cô thật sự có hơi cảm thấy đáng thương cho Tố Niên, nhưng mà cô không thể tha thứ cho kẻ giết con của mình được.
“A Hoài…” Cô định nói nhưng anh đã dùng ngón tay che miệng của cô lại.
Anh nói:“Cô ta xứng đáng bị như vậy, em không cần để tâm.
Anh muốn cho cả em và con của chúng ta một sự công bằng.”
“Nhưng…” Anh lại không để cô nói.
“Alice anh muốn em hiểu một điều.
Thế giới này đối xử với anh như thế nào cũng được, anh đều có thể tha thứ, không oán, không hận.
Nhưng, em là tâm can của anh, anh không thể để em chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút.”
Cô biết anh muốn tốt cho cô, anh yêu cô, thương cô hơn cả bản thân anh.
Được rồi, anh làm gì cũng được miễn là bọn cô có nhau!
*
Mạc Tử Dương gọi điện cho Bannie, hẹn cô ở quán cafe bàn giao hồ sơ.
Cô thay quần áo xong liền bắt xe đến đó…
Quán cafe này gần với công ty của Hắn, lúc cô đến hắn đã có mặt.
Phong thái ung dung, điềm đạm, hắn thật sự đã nghĩ thông rồi trông hắn chẳng có một chút xíu buồn bã nào.
Chẳng bù cho cô, hai mắt thâm quần, màu sắc nhợt nhạt đến khó coi.
“Anh đến sớm thế ạ?” Cô mở lời chào hỏi.
“Tiện đường anh mà, em ngồi đi.”
Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, cảm thấy có chút không quen với sự khách khí quá mức của hắn.
Tuy vậy, cô vẫn nhẫn nhịn đối diện với hắn.
Mạc Tử Dương lấy từ trong cặp sách ra một văn kiện, hắn đẩy tới trước mặt cô, dùng giọng điệu giống hệt lúc làm việc mà nói:“Anh đã kê khai tài sản toàn bộ trong này rồi, em xem có ổn không?”
Cô mở tập hồ sơ ra xem, bên trong toàn là giấy chứng nhận quyền sử dụng tài sản của hắn.
Bannie đem hồ sơ trả lại cho hắn, cô nói:“Em quên không nói với anh.
Sau khi ly hôn em sẽ không lấy tài sản gì từ anh cả, cho nên không cần kê khai đâu.”
“Vậy sao được, theo luật đi em.
Ly hôn xong tài sản chia đôi.”
Từ bao giờ mà bọn họ lại nói tới chuyện tài sản vậy, hắn không nghĩ tới chuyện tình cảm nữa ư?
Cô thở dài chán nản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...