TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

“Con gái, con nghĩ kỹ đi, từ lúc con và Nhạc Phong kết hôn, những ánh mắt gièm pha, lại còn cả những nụ cười chế giễu phải chịu, vẫn ít à?" Thẩm Mạn lạnh lùng nói: “Kết hôn ba năm nay, chúng ta cho nó ăn, cho nó mặc. Đến nay nó đi vay tiền, bù vào lỗ hổng năm trăm vạn của công ty, cũng coi như là biết báo ơn. Nhà chúng ta với nó, cũng công bằng rồi. Mẹ giờ chỉ muốn con rời khỏi hắn, rời khỏi cái tên vô dụng này.”

“Mẹ..." Liễu Huyên cắn chặt môi.

“Ngoài ra, Từ Hướng Đông đã gọi điện cho mẹ rồi, sinh nhật bà nội nó sẽ đến.” Thẩm Mạn lại nói một lần nữa: “Nó nói rằng đã chuẩn bị một món quà rất đẹp, đến lúc đó chắc chắn bà nội sẽ thích. Nếu như bà cũng thích nó, thì hai đứa ở bên nhau đi.”

Đang nói chuyện, liền nhìn thấy từ phía xa có một người đàn ông đi đến. Người đàn ông này mặc vest, đi giày da, tay đang kéo một vali hành lý. Đúng là bố của Liễu Huyên rồi, Liễu Văn Sinh.

Liễu Huyên và Thẩm Mạn chạy lên đón, một nhà ba người bọn họ vừa nói vừa cười rời khỏi sân bay.

Về đến nhà, Thẩm Mạn nấu một bàn thức ăn ngon. Bình thường chuyện nấu cơm này đều là việc của Nhạc Phong, bà ta đã rất lâu không nấu ăn rồi.


Trên bàn ăn, Thẩm Mạn hỏi Liễu Văn Sinh cuộc sống ở nước ngoài thế nào.

Liễu Văn Sinh nói, nước ngoài không có gì thú vị, chỉ là một ngày ba bữa ăn

khách sạn 5 sao, mỗi ngày đều sẽ cùng những người giàu nhất, có máu mặt nhất bàn chuyện làm ăn, tán dóc những thứ ba hoa chích chòe. Vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu, xoẹt xoẹt xoẹt viết ra vài chữ, đưa cho Thẩm Mạn.

Năm nghìn vạn!

Lúc Thẩm Mạn nhìn thấy tờ chi phiếu này, cười tươi như hoa!

Hahaha, những ngày cực khổ xem ra đã kết thúc rồi, lại có thể tùy tiện lấy ra tờ chi phiếu năm nghìn vạn này!

“Con gái à, mấy ngày trước bố có nghe nói, công con gặp phải chút vấn đề. Thiếu năm trăm vạn.” Liễu Văn Sinh nhìn Liễu Huyên nói: “Vài ngày trước lúc mẹ gọi điện cho bố, trong lòng bố luôn nghĩ đến con. Có điều lúc đó tiền của bố đã đổ hết vào thị trường chứng khoán. Vì thế không thể hỗ trợ con kịp thời. Giờ thì tốt rồi, tiền đã được lấy ra rồi."

Vừa nói, Liễu Văn Sinh vừa vung tay, xoẹt xoẹt ký vài chữ.

“Đây cũng là tờ chi phiếu năm nghìn vạn, cho con.” Liễu Văn Sinh ha ha cười to một tiếng, nói: “Đúng rồi, chi phiếu tôi cho mọi người, không được rút bây giờ, bắt buộc phải chờ một tuần sau, mới rút được. Bởi vì một tuần sau khi tôi ra nước ngoài, chi phiếu mới có hiệu lực.”

Lại còn có quy định này sao?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, có điều lời nói của Liễu Văn Sinh, Thẩm Mạn không thể không tin, ngay lập tức cười tươi rạng rỡ gật gật đầu.


Nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể vùng lên rồi, để xem hôm sinh nhật bà nội, còn có ai dám khinh thường nhà chúng ta!

Ting ting!

Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của Liễu Huyên đột nhiên kêu lên. Nhưng nhìn thấy người được hiển thị trên màn hình, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Bà nội gọi đến sao?

“Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Thẩm Mạn sốt ruột hỏi.

Bà nội ngày nào cũng rất bận, tất cả mọi việc nhà họ Liễu đều do bà lo liệu. Thường xuyên liên lạc với bà chỉ có vài người lớn. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ gọi cho những vế nhỏ là cô! Huống hồ, trong tất cả những vế nhỏ của nhà họ Liễu, Liễu Huyên là người có địa vị thấp nhất.

“Con cũng không biết.” Liễu Huyên vừa trả lời mẹ vừa nghe điện thoại, ấn nút mở loa to.


“Huyên Nhi à?”

Bên kia truyền đến giọng nói của bà nội.

Chủ động gọi điện cho vế nhỏ, thực ra bà cũng có chút không thích lắm. Nhưng hiện tại đã hết cách, công ty Tử Ngọc nói rồi, sau này bất kể có chuyện gì, chỉ Liễu Huyên mới có thể giải quyết. Người khác đều không được!

“Huyên Nhi, bà muốn nhờ cháu một chuyện...” Bà nội lại nói một lần nữa.

Vừa nói xong, cả nhà Thẩm Mạn ngây người!

Nhiều năm nay bà nội là người chủ trì đại cục, chưa có lúc nào mở miệng đi nhờ người khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui