"Á á á á á….." Một tiếng hét với âm lượng 90 deciben vang lên, làm hai chú chim đang đậu trên cành cây gần đó giật mình rơi bịch xuống đất. Không may là có một đồng chí mèo đang đói ở gần đó....một phút mặc niệm cho đồng chí chim !
"Nàng….Ngươi hét cái gì vậy ? Không phải chỉ là bị một con hồ ly bám vào người thôi hay sao ?! " Lãnh Ngạo nhíu mày nhìn người phát ra tiếng hét địa ngục đó, không phải ai khác chính là nữ chính của chúng ta - Thiên Tuyết.
Nghe thấy thế thì Thiên Tuyết đình chỉ việc hét của mình, quay đầu nhìn lại Lãnh Ngạo, vẻ mặt lên án nói :
- Bám bám cái đầu ngươi, ngươi có biết con hồ ly nó ở chỗ nào trên người ta không ? Mặt đấy, mà mông nó còn dính vào mặt ta, ngươi thấy đó là bình thường ? Ngươi có từng bị sao ? Ngươi có sao ?! Ngươi, mong ngươi mang sủng vật của ngươi ra khỏi bộ mặt tuyệt mỹ của ta !
Không hiểu như thế nào mà Lãnh Ngạo hắn lại muốn trêu đùa nàng, vì vậy mà hắn mang vẻ mặt xem kịch vui, tự ngồi xuống rồi rót cho mình chén nước, giọng nói rất đáng đánh đòn :
- Ta nghĩ Tuyết Băng rất thich khuôn mặt của ngươi. Thôi thì ngươi ủy khuất chiều nó được chứ, ngươi sao lại đi chấp nhặt với sủng vật, phải không ?
Nghe đến đó thì Thiên Tuyết cảm thấy ngực mình nóng nóng, cảm giác rất khó chịu, đôi mắt đầy lửa nhìn mỗ nam nhân nào đó :
- Ngươi…..!!! Đồ quỷ đáng ghét !
- Bây giờ ngươi mới biết, thực là kém….chậc chậc….- Lãnh Ngạo giả bộ thương tiếc nhìn Thiên Tuyết. Lần đầu tiên sự kiện lần đó hắn cảm thấy vui vẻ như vậy…
Giờ đây Thiên Tuyết hiểu cảm giác tức xì khói đầu là như thế nào rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trông như quả cà chua, tăng thêm vẻ hoạt bát, đáng yêu cho nàng. Nàng đang định nói gì đó thì cửa phòng mở ra làm hai người trong phòng chú ý.
Đập vào mắt Ngôn Tử Mặc lúc này là khuôn mặt của nương hắn đầy tức giận, còn bị một con hồ ly bám vào, chỉ hé ra đôi mắt. Còn tên nam nhân áo đen đó thì lại ngồi bình thản cầm ly trà như thể mọi việc không liên quan đến hắn.
Chỉ nhìn thì hắn cũng đoán được 8, 9 phần rồi, Ngôn Tử Mặc tức giận rồi. "Vút" một tiếng, Tuyết Băng lúc nà còn ở trên khuôn mặt Thiên Tuyết đã bị ném ra xa, may mà nó còn phản ứng kịp mà bám vào đệm ở giường, không thì gặp nó chính là vách tường đại nhân rồi.
Thiên Tuyết chỉ cảm thấy mặt của mình trở nên thoáng hơn, tầm mắt rộng hơn, sau đó nàng còn bị một bàn tay nhỏ bé nhưng nắm rất chặt kéo xuống tầng một. Nàng ngơ ngác đi theo Ngôn Tử Mặc ra ngoài khách điếm mà không biết rằng, có một nam nhân với sắc mặt âm trầm ngồi trong một căn phòng. Lãnh Ngạo tức giận rồi, dám ngang nhiên mang nàng đi trước mắt hắn, tiểu tử này thật có bản lĩnh. Hắn không biết mình đã bóp nát ly trà, cũng không phát hiện khí lạnh mà hắn tỏa ra làm Tuyết Băng ở gần đó phải chốn vào trong chăn, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn.
... ...... ...... .........
Ngoài khách điếm, trên một con chợ nhỏ, có hai bóng dáng đang đi trên đường. Đó là một thiếu niên tuấn mỹ, đằng sau hắn là một cô nương với một thân trắng thuần, đầu đội một chiếc lạp làm dung nhan nàng như ẩn như hiện, càng tạo ra vẻ bí ẩn. Một đôi nam nữ nổi bật như vậy đã làm mọi người phải ngoái lại nhìn vài lần, còn có vài bác gái chậc chậc bàn tán gì đó….
Sau khoảng một lúc thì đại não của Thiên Tuyết cũng đã tiêu hóa xong thông tin, kinh ngạc nhìn Ngôn Tử Mặc trước mặt. Nàng biết hắn đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy. Chẳng lẽ là vì nàng ?! Nhưng nàng chỉ coi hắn như một đứa em trai để hảo hảo yêu thương, nếu như hắn có tình cảm khác với nàng thì nàng sẽ không luyến tiếc gì mà….
Như cảm nhận được tầm trạng của Thiên Tuyết, Tử Mặc dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Thiên Tuyết, quyết định nói ra bí mật mà hắn đã giấu bấy lâu nay. Hắn không muốn bị nàng nghi ngờ, nếu vậy thì sao không một lần nói thẳng….?
Ngôn Tử Mặc muốn nói ra bí mật của mình cho Thiên Tuyết ? Bạn nghĩ nó là gì ? Sau khi nghe bí mật đó, quan hệ của Thiên Tuyết và Ngôn Tử Mặc sẽ trở nên như thế nào ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...