Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
Nói rồi Thiên Tuyết liền phất tay, rất ra dáng "đại gia là người hào phóng, không chấp nhặt" nghênh ngang bước ra ngoài, làm cho Lãnh Ngạo mặt rơi đầy hắc tuyến, trong lòng thầm nhủ, tính cách con người cũng có thể thay đổi, có thể thay đổi.....
Lúc này Thiên Tuyết chỉ nghĩ đến việc bị ngắt lời, đâu còn tâm trí để nhìn đường mà đi. Vậy là mỗ nữ nào đó đang đi ra ngoài thì đột nhiên đạp phải gì đó, người mất thăng bằng, không kịp phản ứng mà cả người bị ngửa về phía sau, xác định cái lưng của nàng sẽ thân mật với đất.
Theo bản năng, Thiên Tuyết a lên một tiếng, mắt nhắm lại, trong lòng thầm rơi lệ : Lão thiên, người có cần hành hạ ta như vậy không a ?
Cứ nghĩ mình sẽ có một cú hôn đất tuyệt đẹp thì bỗng có một bóng dáng đến gần Thiên Tuyết, kéo tay nàng làm cả người nàng rơi vào trong một vòng ngực rộng rãi. Thiên Tuyết chỉ cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực rắn chắc đầy nam tính, đầu ông một tiếng, không còn khả năng hoạt động, mắt chữ O mồm chữ A nhìn lên người đã cứu mình.
Vậy là một hình ảnh chỉ có trong phim đã xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân trong một căn phòng đầy ánh nắng -_-|||||
Nhưng hình như có ai đó rất có năng khiếu sát phong cảnh, lúc này Thiên Tuyết bị ngây ra rồi, miệng vừa há ra vừa có thứ nước gì đó chảy ra cực kỳ mất hình tượng.
Làm nàng ngạc nhiên chính là tên băng mỹ nam nhân kia lại cứu nàng, cái tên vừa nãy còn ghét bỏ mình nói nhiều, không thể là ai khác, chính hắn ! Nhưng mà bây giờ nàng mới biết hắn rất soái a !
Thấy biểu cảm của Thiên Tuyết thì Lãnh Ngạo nhíu mày, thời điểm khi thấy nàng sắp ngã, hắn không tự chủ được mà chạy đến cứu nàng, bất chấp việc hắn mới vừa tỉnh lại.
Thấy tên nam nhân nào đó khó chịu thì cuối cùng Thiên Tuyết cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến việc hắn cứu nàng chỉ là trả nợ cho việc nàng cứu hắn thì cũng vứt truyện vừa nãy ra sau đầu.
Nàng điều chỉnh lại tâm tình, một bước nhảy ra khỏi vòng ôm của Lãnh Ngạo, vẻ mặt cực kỳ không tốt nhìn lại hiện trường vụ án, rồi lại nhìn Lãnh Ngạo đầy lên án :
- Đại ca, có lẽ ngươi thích ăn chuối, nhưng người có thể vứt rác đúng nơi không hả ? Ngươi có biết tại vỏ chuối này mà ta đã ngã bao nhiêu lần không ? Cả con hồ ly của ngươi nữa, nó rất khủng bố a !
Nói xong còn không quên chỉ xuống sàn, theo ngón tay của nàng chính là một vỏ chuối vàng chói lòa xuất hiện, bên cạnh còn xuất hiện một con tuyết hồ.
Thấy Tuyết Băng, mày nhăn lại của Lãnh Ngạo cũng giãn ra, nhẹ nhành ngồi xuống, đưa hai bàn tay ra hướng về phía Tuyết Băng.
Thấy thế thì Thiên Tuyết bĩu môi, nam nhân mà còn có sủng vật là tuyết hồ, chẳng khác nào mấy nữ nhân trong cũng cấm cả, chẳng lẽ hắn là gaye ?
Chậc, thật đáng tiếc cho một thế hệ mỹ nam a, thì ra ở cổ đại cũng thịnh hành việc chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau....- Thiên Tuyết chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình mà không phát hiện sự thay đổi của khung cảnh không gian nàng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...