Lộc cộc…lộc cộc…
Trong Linh Lung trấn, tiểu nhị đang dọn dẹp bàn ghế thì bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng nói :
- Khách điếm có còn phòng trọ không ?
Nghe thấy thế thì tiểu nhị chạy ra ngoài, còn không quên vừa chạy vừa kêu "Có có" kiểu như lâu ngày không thấy người nên bây giờ mới phản ứng thái quá. Tiểu nhị chạy ra ngoài thì thấy trước mặt mình là một cỗ xe ngựa không xa hoa nhưng nhìn chất liệu thì cũng phải thuộc hàng quý tộc.
Rồi từ trong xe ngựa có hai bóng dáng đi ra ngoài. Ra đầu tiên là một vị công tử khá trẻ tuổi nhưng khuôn mặt của hắn lại mang một nét trầm ổn và lạnh lùng không phù hợp với tuổi. Vậy mà khi thiếu niên đó quay đầu lại trong xe thì khuôn mặt dịu hẳn đi, đầy thân thiết nói với ai đó trong xe. Rồi một nữ tử tầm mười mấy tuổi xuất hiện, dù dùng khăn che mặt nhưng khí chất cùng đôi mắt phượng của nàng cũng làm cho tiểu nhị ngây người trong chốc lát.
Hai người đó không phải ai khác chính là Thiên Tuyết và Ngôn Tử Mặc, sau gần một ngày đi đường không được yên tĩnh thì hai người đã đến trấn Linh Lung - trấn nhỏ gần đây nhất.
Vừa xuống xe, Thiên Tuyết đã vươn vai một cái phá vỡ hết hình tượng thục nữ trong mắt vị tiểu nhị, còn Ngôn Tử Mặc và cận vệ của hắn thì cũng nhìn riết nên không có phản ứng gì. Nàng ngáp một cái rồi quay sang hỏi hắn (Ngôn Tử Mặc) :
- Tiểu Mặc Mặc, đã đến nơi chưa ?
- Mẫu thân, bây giờ chúng ta đang ở trấn Linh Lung, trời đã tối nên ta sẽ nghỉ tạm ở đây, mai ta sẽ đi tiếp, người thấy thế nào ? - Ngôn Tử Mặc trả lời Thiên Tuyết.
- Ưm, không có ý kiến, nhưng chỗ này đạt mấy sao vậy, hay là bình dân ? - Thiên Tuyết gật gật đầu rồi lơ đãng hỏi, chẳng may dùng mấy từ hiện đại làm mọi người không hiểu, khó hiểu nhìn nàng.
Phát hiện ra mình lỡ lời, Thiên Tuyết cười xấu hổ rồi dẫn đầu vào trong khách điếm, không quản khỉ gió khách điếm mấy sao nữa.
Sau một hồi thuê phòng thì Thiên Tuyết đầy vui vẻ đi vào căn phòng trên lầu hai, nàng đã vất vả lắm mới cướp đoạt được căn phòng có vị trí và điều kiện tốt nhất ở đây, không vui mới lạ ?!
Phịch một tiếng đầy thô lỗ nằm xuống gường, mỗ nữ nào đó chuẩn bị tiếp tục đi đánh cờ cùng Chu công, cả một quãng đường dài và xóc nảy nhờ xe ngựa tạo ra đã làm nàng thua mấy ván với Chu công lão đầu rồi. Giờ quay lại phục thù thôi, không nàng chẳng còn mặt mũi nào đi ngủ nữa. (-_-||||)
***********
Buổi sáng, trong một căn phòng trọ có vị trí và điều kiện tốt nhất, có một bóng dáng đang nằm trên giường. Đó không phải ai khác chính là mỗ nữ oai phong của chúng ta. Khuôn mặt nàng thanh thoát, lông mi dài và dày giống như một cánh quạt cong cong, đôi môi anh đào nhỏ nhắn thả ra hơi, thình thoảng lại chép miệng một cái thật đáng yêu. Nhưng trên khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên đó lại hiện một vệt nước màu trắng đang lăn dài trên khóe miệng nàng. Vâng, và các bạn đã biết nó là gì, và cái vệt nước ấy ấy đó đã phá vỡ hết hình tượng thanh thoát khi nãy.
Thiên Tuyết đang ngủ ngon thì một loạt tiếng đập cửa kiểu như búa đập vang lên. Mỗ nữ nào đó giật mình, mắt mơ màng tỉnh dậy nhìn ra cánh cửa như kẻ thù, kêu lên :
- Có chuyện gì vậy ?
- Cô nương, thiếu niên đi cùng cô nương bảo ta đập cửa gọi cô nương dậy. Ta đã xong việc, ta đi trước đây ! - Tiểu nhị chính là người đập cửa, khi nãy hắn cảm thấy có một luồng sát khí quanh cánh cửa, bây giờ hắn chỉ muốn chuồn nhanh thôi.
Nghe thấy thế thì Thiên Tuyết bĩu môi, giận dữ ra khỏi giường, đi vào chuẩn bị. Xú tiểu tử chết tiệt, cho nàng ngủ thêm tí nữa có ảnh hưởng đến bữa ăn sáng của hắn không, có ảnh hương đến hắn đâu mà phải kêu nàng dậy sớm như vậy. (Mèo : Lúc đó là tầm 8, 9 giờ rồi, sớm cái nỗi gì ?)
Sau một hồi chuẩn bị, Thiên Tuyết đang định chải lại tóc thì bỗng cánh cửa sổ đột nhiên mở, có một làn gió lạnh thổi qua, rồi một tiếng phịch vang lên làm nàng giật mình.
Sau vài giây ngơ ngác, Thiên Tuyết định thần rồi nhìn lại chỗ phát ra tiếng phịch đó. Nàng giật mình verison 2, dưới sàn chính là một thứ..à..người..đâu.. nam nhân áo đen đang nằm hấp hối.
Như thấy nàng nhìn hắn, nam nhân áo đenngẩng đầu lên, môi mấp máy mấy từ nhỏ nhưng nàng nghe rất rõ "Cứu ta"……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...