Ta Là Một Ảnh vệ

Theo trực giác ta cảm nhận được, Tấn Vương đang thăm dò ta, muốn nhìn xem giới hạn của ta ở đâu, xem liệu rằng ta có có trở mặt với hắn hay không.

Đa nghi như là một cái gì đó khắc sâu vào xương cốt của hắn, là con cháu Hoàng thất, hắn phúc hắc, cả nhà hắn đều phúc hắc, ta biết mà.

… Nhưng hắn quả thật cũng đối xử rất tốt với ta, hơn nữa không ai có thể được hắn đối xử tốt đến như vậy nữa.

Ta biết mình nên bày tỏ thái độ nhanh một chút. Nhưng trước khi xuyên qua, đến sau khi xuyên, ta cũng chỉ là một người bình thường, còn có chút lề mề chậm chạp, không quả quyết. Ta có quan niệm đạo đức tích lũy từ đời trước, không muốn một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi bị liên lụy vào trong vòng âm mưu, nếu đứa nhỏ này bởi vì chúng ta mà chết, ta sẽ cực kỳ cực kỳ khó chịu —- nhưng mà khó chịu này, so với an nguy của Tấn Vương, dường như cũng không là gì.

Nói ta ngụy quân tử cũng được, nói ta là tiểu nhân bỉ ổi cũng không sao, ta không cách nào đứng trên quan điểm đạo đức, đi ngăn cản Tấn Vương vì tính mạng của mình mà phản kích lại Cao Chính Ung.

Nhưng ta cũng không có cách nào thẳng thắn nói với Tấn Vương mấy lời như: “Bởi vì ta thích ngươi, không muốn ngươi chết, cho nên ta tuyệt đối sẽ luôn đứng về phía ngươi” …

Từ khi trở thành ảnh vệ đến nay, ta vẫn luôn như bị rơi vào một thứ tựa như giam hãm, nơi đây cùng với thế giới trước kia của ta hoàn toàn khác nhau, chỉ dựa vào cố gắng là không đủ, ta còn phải đạp lên máu thịt của kẻ khác mới có khả năng sống sót mạnh khỏe.

Ta không muốn, nhưng vẫn phải làm.

Ta đầu tiên là một con người, ta có bản năng sinh tồn. Ta thật vất vả mới có được sinh mệnh lần thứ hai, ta muốn quý trọng nó.

Tấn Vương im lặng nhìn ta, ta cũng im lặng nhìn hắn. Không khí vô cùng áp lực, độ cong khóe miệng hắn cũng càng lúc càng lớn.

Trong đầu ta hiện lên thập đại khổ hình, ghế hùm (*), đạn tỳ bà (**), đổ nước ớt…

(*) ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.

(**) đạn tỳ bà: khổ hình ra đời thời Minh, chủ yếu sử dụng trong Cẩm y vệ và Đông xưởng (cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh). Phương pháp là ấn người phạm tội xuống mặt đất, chế ngự tay chân, cởi quần áo lộ ra xương sườn sau đó dùng mũi dao “gảy” qua lại trên xương sườn của người đó, kết quả là da thịt dần rách ra, vừa ngứa vừa đau khiến người chịu hình đau đớn sống không được chết không xong. (baike)

Cho nên lúc Tấn Vương bỗng nhiên đứng lên, ta theo phản xạ có điều kiện liền lùi về phía sau một chút, lại quên thân thể của mình vẫn chưa khỏe, không chút sức lực, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.


Tấn Vương lanh tay lẹ mắt giữ chặt ta, lưng ta đập vào góc bàn, chén trà từ trên rơi xuống, chạm vào mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan, tiếng vỡ xua đi không khí an tĩnh trong căn phòng. Những ánh sao ngoài cửa sổ treo trên ngọn cây, ánh nến chập chờn, có bóng cây mờ ảo in trên bức tường màu vàng nhạt.

Tấn Vương hơi hơi cúi đầu, mái tóc dài từ trên vai trượt xuống, con ngươi đen kịt ẩn giấu cơn sóng mãnh liệt. Một lúc lâu, cổ họng hắn phát ra tiếng thở dài, than thở như có như không, lại như là nó bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, hắn hơi chút bất đắc dĩ cười cười, cúi người xuống, chôn đầu vào cổ ta, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Lúc  ngươi vừa mới vào phủ, vẫn còn là một đứa nhỏ, khi đó ta cũng chỉ là thằng bé mới lớn— nhưng nơi chúng ta ở, lại không phải chỗ tốt đẹp gì. Cho tới bây giờ ta vẫn biết, ngươi không muốn giết người, ngươi vốn không có nửa chút lòng trung thành đối với ta, ngươi ở lại đây, chỉ là vì không có nơi để trốn, không có chỗ để đi, ta cảm thấy, ngươi và ta rất giống nhau… Nhưng dù vậy, ta vẫn luôn không đọc được suy nghĩ của ngươi, dường như là cho dù gặp chuyện gì, ngươi đều không quan tâm, ngươi rõ ràng phải thống khổ, nhưng lại vẫn sống rất thoải mái so với kẻ khác.

Ban đầu ta muốn nhìn xem, xem ngươi có thể kiên trì đến đâu, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ta lại nghĩ, nếu ngươi có thể thay ta sống thật vui vẻ, điều này cũng không tệ lắm.”

Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng cười, nắm tay ta thật chặt, tiếp tục nói rằng: “Để ngươi thay ta sống thật tốt, những điều ta vốn ước mong cũng chỉ có thế, nhưng không biết hiện tại sao ta lại nổi lòng tham… Xin lỗi, A Huyền, ta sẽ không ép buộc ngươi lần nữa, ngươi không đưa ra chọn lựa, cũng không sao. Người hận ta rất nhiều, ta chỉ hy vọng, đừng có ngay cả ngươi cũng sẽ sợ ta oán ta.”

Thời gian trôi qua, lúc tàn nến cháy hết ánh lửa chớp vài cái, bỗng nhiên tắt ngúm, mặt trời mới mọc phá tan màn đêm tăm tối, sao Mai đã lặn di, ánh sáng nhàn nhạt tràn vào căn phòng, chiếu lên bóng hình hai người.

Ta ngẩn ra, trong lòng như là có một căn phòng thần bí dần được mở ra, thật lâu sau, dường như mê muội mà giơ tay lên, nắm lấy y phục sau lưng Tấn Vương, nghĩ, mặc dù đây là một nam nhân, còn hỉ nộ vô thường, âm hiểm độc ác, nhưng ta chấp nhận, chính là hắn, sẽ không thay đổi.

Hai chúng ta sẽ cùng nhau đi hết đời này.

Nghĩ như vậy, ta như bị ma xui quỷ khiến mà dán sát vào Tấn Vương nói: “Ngươi có thể tham lam một chút, Chính Hàm.”

Tấn Vương: …?!!!!

Ta: …

Phản ứng này hình như có gì đó sai sai, không có nước mắt vui mừng, ôm đầu khóc rống, bị cẩu ăn hết rồi hả?

Sau đó ta đem tình cảnh này nói cho lão Đại, nhờ hắn giúp ta phân tích phản ứng của Tấn Vương rốt cuộc là có ý gì, vì cái m* gì nghe xong sửng sốt một lúc, còn mạch lạc lưu loát nói một chữ tốt, đuổi ta về phòng ngủ, sau đó không thèm để cập đến vấn đề này nữa.


Lão Đại lúc ấy bởi vì thua tiền, rất đau thương phẫn uất phải gặm dưa muối ăn bánh màn thầu, quay đầu liếc ta một cái, nói rằng: “ Ngọc không mài dũa không lên hình, ngươi và chủ tử ở cùng nhau một đêm, cái gì cũng hiểu hết rồi, ngay cả việc đùa giỡn người khác ngươi học cũng thông rồi, còn hỏi ta làm gì?” Dừng một chút, lại nói:” Chủ tử có lẽ là sợ người hối hận, nên không cho ngươi cơ hội mở miệng nữa đấy.”

Ta giật mình, nghĩ nghĩ lại giải thích: “… Ta cùng chủ tử đêm đó không có làm gì hết.”

Lão Đại cực kỳ khinh bỉ trả lời: “Ai thèm tin, lễ vật của Quân Mặc Thanh đều đã mang tới rồi, táo đỏ đậu phộng long nhãn hạt sen, sớm sinh quý tử (*)!”

(*) theo truyền thống từ xưa của người TQ, khi kết hôn người ta thường để vào phòng tân hôn của tân nương (cô dâu) các loại quả như táo đỏ, đậu phộng (lạc), nhãn, hạt sen với hàm nghĩa chúc hai người sớm có con, cụm từ “sớm sinh quý tử “ là lấy các chữ đồng âm trong tên các loại quả kia ghép thành.

Ta: …

Hất bàn, lão tử căn bản là không có cái chức năng kia được không!

Mặc kệ thế nào đi nữa, từ cái đêm ta ở thư phòng của Tấn Vương, cả hai rất lâu cũng không có đi ra, sau Tấn Vương lại tự mình an bài ta ở phòng ngủ của hắn, lời đồn đại này sẽ mãi không có điểm ngừng, tất cả mọi người sẽ nghĩ ta trở thành tiểu thụ sau lưng của một nam nhân thành công, công việc mỗi ngày sau đó sẽ chỉ là ăn ăn ăn ăn ăn, uống uống uống uống uống, ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ, thật là đơn giản vô cùng.

Đương nhiên là bọn họ nghĩ cũng đúng thôi, tuy rằng Tấn tổng giám đốc trước kia khốc huyền cuồng bá duệ, nhưng bây giờ cư xử không khác hàng xóm Đại Hoàng bên cạnh nhà ta là bao (*), không có việc gì là cứ loanh quanh bên người ta, thậm chí còn đem hết đồ trong thư phòng dọn đến để trên đầu giường ta, ta đi ngủ thì hắn sẽ ở bên cạnh mà làm việc, nhất định là do cô đơn quá lâu nên mới bổ sung lại toàn bộ như vậy.

(*) ý câu này là nói anh Tấn bây giờ rất thân thiết, gần gũi.

Cứ như vậy vài ngày, ta bắt đầu cảm thấy mình sớm nên cùng Tấn Vương trò chuyện nhiều chút, đừng để hắn cứ một mình ngây ngốc. Sau khi cơm nước xong muốn dẫn hắn ra ngoài đi lại, shopping công viên này nọ, có yêu cầu gì, chỉ cần không quá ngốc thì đều thỏa mãn hắn hết. Rảnh rỗi còn có thể cho hắn một giấy, ngày thường để hắn xé chơi, cứ như vậy quan sát mấy tháng, nếu thật sự vẫn không được, thì vẫn nên tìm một bệnh viện tốt đưa hắn đến đó đi …

Đờ mờ! Nhìn những dòng ở trên các ngươi tuyệt đối không thể hiểu được sự rối rắm trong lòng ta đâu. Nhân vật thay đổi quá nhanh, từ tra tra bỗng nhiên biến thành kẹo da trâu (*), ta thích ứng không kịp, lần đầu yêu đương, kinh nghiệm thật không có a!

(*) kẹo da trâu (牛皮糖) giống kẹo mè xửng bên mình ấy, ý bạn Huyền là anh Tấn bỗng trở nên dai dẳng, bám dính =))))

Nhưng mà, Chiến Bạch, Chiến Thanh đều không có ở đây, lão Đại mấy ngày nay không biết đi đâu, Quân Mặc Thanh vì tránh nghi ngờ cũng không đến Vương phủ, ta ngay cả một người để giao lưu về phiền não trong thời kỳ dậy thì cũng không có.


… Ngoại trừ Mộ Dung Cẩu Đản.

Hắn bởi vì trước đây luôn nỗ lực không ngừng tìm đường chết, cuối cùng bị cắt chức ám ảnh lui về làm nhân viên hậu cần, bắt đầu làm vài công việc rất xứng với tên của mình, nghe đâu mới có mấy ngày hắn đã trở thành một trong những người đi đảo dạ hương (dọn nhà xí, đổ bô) trong Vương phủ, công phu quyền cước trâu bò nhất, cũng là công phu quyền cước thuộc hàng tối ưu trong đám người kia, là người có kỹ thuật đảo dạ hương cao nhất, tư chất tốt đẹp, rất được trọng dụng.

Lúc ta tìm được hắn, là lúc hắn đang lệ rơi đầy mặt đứng rửa tay hết lần này đến lần khác, bộ dáng bé nhỏ nhìn quả thức chỉ muốn dùng móng vuốt của mình cào vài cái.

Nhìn thấy ta đến, Mộ Dung Cẩu Đản giật mình, đem cái tay đang ướt sũng lau lung tung trên người một hồi, ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi:” Chiến Huyền đại nhân, sao ngươi lại đến đây?”

Mấy người làm ám ảnh không biết mắc tật xấu gì, ta mỗi lần nhìn thấy hắn, đều thấy hắn có chút gì đó khác khác, lần này hóa trang thành một thiếu niên mắt to lông mày rậm, hàm hậu thành thật, trông rất dễ bị người khác trên chọc, cảm giác rất không thích hợp.

Ta nhịn không được nói: “Ngươi có thể thay đổi mặt nạ da người sao?”

Mộ Dung Cẩu Đản vẻ mặt kinh ngạc: “Đây chính là mặt ta.”

Ta: …

Đầu óc ngốc manh như vậy, bề ngoài cũng ngốc manh như vậy, Cẩu Đản ngươi làm thế nào mà vẫn sống sót trong thế giới tàn khốc này? Bộ dáng trong ngoài như một như thế cũng được sao?

Ngay lúc ta bắt đầu cảm thấy mình đã tìm lầm người để làm tư vấn tâm lý, đang định rời đi ngay, thì phía sau Mộ Dung Cẩu Đản bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ xinh, vài bước liền tiến tới trước mặt bọn ta.

“Không phải kêu ngươi đem mấy cái bô đi xử lý sao, người lại dám ở đây làm biếng hả?” Thiếu niên đang kiễng chân nhìn có chút quen quen, một tay túm chặt lỗ tai Mộ Dung Cẩu Đản giận dữ kêu: “Ngươi biết không làm xong việc, chúng ta sẽ không có cơm ăn mà!”

“Buông ra.” Móng vuốt Mộ Dung Cẩu Đản đập rụng tay của đối phương, đáng thương như vô cùng xoa xoa vành tai bị nhéo đỏ: “Chiến Huyền đại nhân ở đây, không thể thái quá. Nếu không vì thấy ngươi đã từng hầu hạ chủ nhân, ta sẽ không khách khí với ngươi.”

Thiếu niên kia dừng động tác, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ta, vẻ mặt đầy vui mừng mà hô: “Chiến Huyền đại nhân, ngươi tới cứu ta ư?”

Ta do dự một chút, cố gắng tìm kiếm trong trí nhờ, sau đó hỏi dò: “Nhị Hoàng?”

Biểu cảm thiếu niên kia trống rỗng trong chốc nhát, sau đó căm giận dậm chân, rống lớn: “Ta là Lê Sơ, chúng ta còn cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng với cả Hạnh Ngư nữa đấy!”


Nói đến đây ta mới nhớ. Hóa ra Tấn Vương lúc ấy đáp ứng ta lưu Lê Sơ lại, không phải  tiếp tục nuôi y như nam sủng, mà là cho y tới nơi này đảo dạ hương… Ừm, quả thật rất có phong cách của hắn.

Nhìn tinh thần y sống động như vậy, ta cũng an tâm. Bởi vì không có chuyện gì muốn nói với y, ta nhẹ nhàng gật đầu với y, rồi ra hiệu bảo Mộ Dung Cẩu Đản đến nơi khác nói chuyện.

Lê Sơ lại đột nhiên nhào tới, kéo tay áo ta không cho ta đi: “Chiến Huyền đại nhân, ta nghe nói ngài cùng điện hạ đã… Ta van cầu ngài, có thể giúp ta nói vài câu tốt đẹp trước mặt điện hạ được không, cho ta vào nội viện làm chân sai vặt cũng không sao.”

Ta còn chưa kịp nói cái gì, Mộ Dung Cẩu Đản liền nhíu mày, chộp y đẩy sang một bên, trách mắng: “Lớn mật, ngươi có thể ở lại trong phủ, là do chủ tử đã khai ân, hiện giờ sao còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước?”

Lê Sơ lui mấy bước mới đứng vững được, lạnh lùng liếc hắn một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh hất cằm lên, đúng lý hợp tình nói: “Ngươi chưa bao giờ đứng ở vị trí của ta, lấy tư cách gì khoa tay múa chân với ta? Xu lợi tị hại, theo đuổi phú quý có cái gì sai, ta cũng chưa từng cản trở ai.”

Mộ Dung Cẩu Đản khinh thường mà hừ một tiếng: “Không cản trở ai, vậy ngươi được ai cưng chiều?”

“Ngươi…” Lê Sơ chán nản: “Về sau ta sẽ không bao giờ giữ đồ ăn nữa, đói chết ngươi.”

Mộ Dung Cẩu Đản nghẹn lời, ngượng ngùng nói: ” Bớt một bữa ăn khuya, ta mới không chết đói.”

Lê Sơ không để ý tới hắn, ngược lại nói với ta: “Chiến Huyền đại nhân, ngài năm đó giúp ta, không bằng đưa Phật đưa đến Tây (giúp người giúp cho chót), nơi này thật sự toàn là kẻ ngốc, ta không muốn đảo dạ hương nữa, cầu ngài cho ta làm tiểu tư bên cạnh ngài cũng được. Xin ngài yên tâm, hiện giờ ta tuyệt đối không có nửa ý muốn với điện hạ.”

Lời y vừa nói ra, Mộ Dung Cẩu Đản liền sốt ruột, thốt ra: “Không được, y đi ta cũng phải đi.”

Ta có chút ngoài ý muốn quét mắt nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta không cần tiểu tư.”

Lê Sơ mím môi lập tức truy vấn: “Vậy ngài cần cái gì?”

Ta lâm vào trầm mặc.

Hai đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ta.

“Có lẽ…” Ta nheo mắt, dưới áp lực chậm rãi mở miệng: “Cần người đảo dạ hương.”

Hết chương 65.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui