Ta Là Một Ảnh vệ

Trước khi đi, ta muốn đi thăm Chiến Bạch một chút. Nếu đã dọn đến Thính Vũ Hiên, có muốn đến ám trang (*) nữa cũng không tiện. Dù sao ở Vương phủ, hành động của chúng ta đều không phải là tùy tâm sở dục (**) như vậy.

(*) ám trang: Khu nhà ở của ám ảnh, ảnh vệ

(**) tùy tâm sở dục: được làm những việc mà bản thân mình muốn

—— tuy rằng được xưng ảnh vệ, nhưng trên thực tế chúng ta chẳng qua chỉ là là thiếp thân hộ vệ của Vương gia. Nhiệm vụ nguy hiểm bí mật chân chính, có một đám người khác đi làm, bọn họ tên là “Ám ảnh”. Về tình báo người cũng như tên, bản thân tựa như bóng đen lưu động, cũng không hiện thân trước người khác, lại vô sở bất tại, vô khổng bất nhập. (*)

(*) vô sở bất tại: có mặt khắp nơi, ‘vô khổng bất nhập’: chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào; có mặt ở mọi chỗ

Chỉ cần có mệnh lệnh, bọn họ có thể giám thị chúng ta, thậm chí có thể giết chúng ta.

Mà thân phận của chúng ta thì lại cao hơn hẳn bọn hắn, bên ngoài rõ ràng là có thể áp chế đám người kia.

Tấn Vương xưa nay đã như vậy, hắn không tin bất luận kẻ nào, cho dù là thủ hạ của mình, cũng phải kìm hãm lẫn nhau, mới có thể làm hắn an tâm.

Vừa rồi lúc ta đối chọi với tên kia, cũng cảm giác được góc Tây Nam có bóng dáng nhoáng lên vụt qua, chỉ sợ không ngoài một ám ảnh đang quan sát ta.

Có thể thấy được Tấn Vương gần đây thật sự là rảnh đến khó chịu.

Sau khi xác định Chiến Bạch không sao, ta vẫn thành thành thật thật ngốc ở Thính Vũ Hiên, đi làm cái thú vui kia đi.

Vừa đến cửa, ta liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận kêu rên liên tiếp không ngừng, tràn đầy trung khí, khiến ta nhất thời yên tâm một nửa.

Một thanh niên khuôn mặt búp bê nằm trên giường, nửa người trên trần trụi, toàn bộ lưng đều là vết roi đan xen, đỏ tươi chói mắt, có một vài miệng vết thương vẫn chưa khô lại, máu liền theo bả vai chảy xuống, trải ra uốn lượn cùng mặc phát (tóc đen).


Chiến Thanh ngồi bên cạnh y, đang cầm một thanh chủy thủ gọt táo.

Chiến Bạch ở trên giường vừa rên rỉ hừ hừ kêu đau, vừa ồn ào với Chiến Thanh: “Ngươi sao lại gọt như thế nha, cứ như bị cẩu gặm vậy, thịt táo đi theo vỏ quá nửa quả rồi, bảo ta ăn như thế nào hả.”

Chiến Thanh lườm y một cái, gọt xong thuận tay liền đem quả táo nhét vào miệng mình, sau đó ném một đống vỏ quả cho Chiến Bạch.

Chiến Bạch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn: “Ngươi, ngươi … ”

Chiến Thanh cười toét miệng: “Thịt nhiều để dành cho ngươi.”

Chiến Bạch: …

Ta: …

Phát hiện ta đứng ở cửa, Chiến Bạch lệ rơi đầy mặt vẫy tay, kéo dài âm cuối tội nghiệp mà hô: “A Huyền —— ta muốn ăn táo.”

Ta bị y gọi một tiếng nổi một tầng da gà, vội vàng đi qua, miễn cho y trong chốc lát lại phun ra câu nào rất buồn nôn.

Chiến Bạch mắt sáng sáng ngời mà nhìn ta, vươn tay, cái đuôi phía sau lắc qua lắc lại. *tạo dáng trung khuyển, nịnh đầm =))))*

Ta không chịu được, vì thế lấy giúp y  một quả.

Chiến Bạch ngẩn ngơ nhìn chằm chằm: “Chưa gọt vỏ … ”

Ta trả lời: “Ăn xong uống thêm chút nước, coi như là rửa qua.”


Chiến Bạch: “…… ”

Thấy ta tiến vào, sắc mặt Chiến Thanh càng lúc càng đen, lúc này đã giống hệt đáy nồi. Hắn tiện tay nhét quả táo vừa cắn một miếng vào tay Chiến Bạch, quay đầu bước đi, hoàn toàn không cho ta chút xíu tình cảm.

Chẳng qua Chiến Bạch một chút cũng không cảm nhận được không khí hiểm ác, còn vui vẻ nhận quả táo, hai tay nâng táo bắt đầu gặm từng miếng từng miếng, hai má phồng lên, rất giống con sóc ngốc manh.

Ta nhịn xuống xúc động đi chọc y một cái, kéo ghế dựa gỗ hoa lê ở bên cạnh ngồi xuống, tâm tình coi như không tồi.

Chiến Bạch là nhỏ tuổi nhất trong mấy người chúng ta, lại có khuôn mặt non nớt, cho nên vẫn luôn bị nằm ở điểm cuối của chuỗi thức ăn (*). Chúng ta ngày thường việc thường làm nhất chính là ăn cơm đi ngủ đập Chiến Bạch.

(*) ý câu này là Chiến  Bạch luôn bị mấy thèng bệnh này bắt nạt (mà vẫn ngốc manh chịu đựng), tội A Bạch a =))))

Cho nên chất lượng túi trút giận rất có bảo đảm, cho dù có gặp phải chuyện gì, chỉ cần trở về khi dễ y một chút, lập tức thân tâm có thể thư sướng biết bao.

Ăn xong cảm thấy mỹ mãn quẹt quẹt miệng, Chiến Bạch loi nhoi từ trên giường tiến đến bên cạnh ta, chớp chớp đôi mắt, cười hì hì hỏi: “Thế nào, tóm được tẩu tử (chị dâu) chưa?”

Nếu y nói tẩu tử là Hạnh Ngư, vậy ta đây thật sự không muốn trả lời vấn đề này.

Chiến Bạch thấy hỏi không ra, lập tức bắt đầu giả bộ đáng thương, ôm cái gối lui vào góc trong giường, quay lưng lại cho ta nhìn miệng vết thương phía sau, còn rên rỉ đứt quãng, giống như vết thương kia thật sự vô cùng nghiêm trọng.

Ta nhìn y tinh thần như vậy, cho nên không hề lo lắng.

Chiến Bạch quay đầu lại, bĩu bĩu môi: “Ta cũng đã bị thương rồi, trên lưng đau vô cùng, muốn nghỉ ngơi lại ngủ không được, nếu như không có chút bát quái dời đi lực chú ý, có thể liền đau đến chết tươi. Thương thiên bất công a, tráng niên tảo thệ a, thiên đố anh tài a, lam nhan bạc mệnh a ….. ” (*)


(*) thương thiên: trời xanh; tráng niên tảo thệ: người trẻ tuổi mất sớm; thiên đố anh tài: trời ghen ghét người tài; lam nhan bạc mệnh: người có vẻ ngoài đẹp cuộc đời thường không may mắn, thuận lợi

Ta: “… không có tẩu tử.”

Chiến Bạch lập tức nhảy dựng lên, trực tiếp la rầy ta: “Cái gì, ngươi vì y đã đắc tội chủ tử, y thế nhưng lại không lĩnh tình (tiếp nhận tình cảm)?”

Ta bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu, ấn y xuống.

Chiến Bạch vẫn không nguyện ý yên tĩnh: “Ta nhìn cái bộ dáng dụ dỗ kia của y liền biết y không là người gì tốt. Ta nói nha, A Thanh so với y tốt hơn nhiều, ngươi không nên di tình biệt luyến!”

Thằng nhỏ EQ âm này, ta lúc nào thì có thể cùng Chiến Thanh gộp lại làm một?

Ta hít vào một hơi, quát: “Đừng nói bậy.”

Chiến Bạch vừa bị ta quát, tủi thân rụt cổ, bỗng nhiên lại lên tinh thần, vin vào bả vai ta, hạ giọng nói: “Đừng nóng giận, ta biết A Huyền ngươi thích chủ tử. Chủ tử … chủ tử ngoại trừ hung tàn một chút, kỳ thật cũng rất tốt, hơn nữa từ trước đến nay luôn đối xử với ngươi có chút bất đồng. Thật sự không được, ta cũng giúp ngươi theo đuổi nha.”

Ánh mắt của ta nhìn chóng chọc y. Sau đó mặc kệ y cứ nói tiếp, tình sử phong tình đến cả bản thân ta cũng không biết quả thực đều có thể viết thành sách rồi.

Hùng hài tử (*) ngươi sợ ít loạn quá sao?

(*) hùng hài tử: thằng bé nghịch ngợm, ngang bướng

Như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, động tác Chiến Bạch cứng đờ, kinh hãi nhìn ta, lắp bắp nói: “A Huyền, chẳng lẽ lần này ngươi bất kể hậu quả mà chống đối chủ tử, chính là bởi vì ăn dấm (ghen)?”

Ta đã không thể biết sóng não y phát triển như thế nào nữa rồi.

“… không phải.”


Nhưng ta tạm dừng trong nháy mắt đó lại khiến y cho rằng đó là chần chờ và ngầm thừa nhận, đôi mắt Chiến Bạch trừng đến tròn xoe, y vỗ vỗ sau lưng ta, vô cùng đau đớn mà mở miệng nói rằng: “Ta muốn đem việc này nói cho lão Đại, hắn sẽ thay ta đánh ngươi.”

Quá gợi đòn rồi, ta vô cùng muốn đập y.

Nhưng nhìn trên người y trải rộng miệng vết thương, ta rốt cuộc vẫn không thể nào xuống tay. Có điều trước khi đi ta cướp sạch toàn bộ đồ ăn vặt trong phòng y rồi giao cho lão Đại.

Ta biết mỗi chỗ y giấu đồ, bởi vì phần lớn là ta giấu giúp y.

Chiến Bạch bị thương, hành động không đủ nhanh nhẹn, vì thế đành phải mắt mở trừng trừng nhìn ta đào ra một miếng thịt khô cuối cùng dưới đệm giường.

Thật thảm a.

Thảm hại hơn chính là, nghe nói để bồi dưỡng thân thể, lão Đại gần một tháng nay đều tính toán làm đủ loại đồ ăn nhẹ cho y ……

Làm xong việc này, ta cảm thấy tâm tình bị đè nén thoáng hơn một chút, cuối cùng định trở về nhìn Hạnh Ngư một mình bị ta ném trong phòng không quan tâm.

Hạnh Ngư vừa tới Vương phủ chưa được mấy ngày, số phận thảm thương, trừ bỏ ta, bên người ngay cả một thị nữ hầu hạ đều không có.

Lúc ta đến, y đang một mình ngồi bên cửa sổ, ngẩn người ráng chiều như lửa bên ngoài. Ráng đỏ hoa mỹ dàn trải trong nền trời tử lam (tím xanh), tan ra phản chiếu vào ánh mắt đen như mực của y, tô phủ lên đường nét tinh tế của y, ngăn cách ra một không gian mỹ lệ mà không hề dung tục, mặc cho ai cũng không thể  tùy tiện đặt chân vào.

Cùng với thiếu niên vui tươi lại mị tục trước kia dường như không phải là cùng một người.

Nhưng mà y quay đầu lại, cười khẽ, những ngăn cách như lớp băng trong suốt mỏng manh kia liền vỡ vụn, giống như ngay từ đầu đã chưa từng tồn tại.

“Ngươi trở lại rồi.” Hạnh Ngư tha thiết đứng dậy, đi đến bên cạnh ta, vươn tay muốn kéo góc áo ta, rồi lại rụt về.

Nhưng như vậy đã đủ rồi, ta đã nhìn thấy được những bọt nước dữ tợn đáng sợ trên mu bàn tay y.

Đó là bị phỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui