Không biết vì sao, sau khi được ta cổ vũ xong, biểu cảm của Mộ Dung Cẩu Đản vẫn cứ rất rối rắm.
Đợi khi một ám ảnh khác tiến vào đưa một túi đồ cho hắn, và dán vào bên tai nói gì đó, vẻ mặt của hắn lại càng xoắn xuýt.
Đưa túi đồ kia cho ta, ánh mắt Mộ Dung Cẩu Đản lóe ra bất định, ấp a ấp úng nói: “Chiến Huyền đại nhân, đây là chủ tử đưa cho ngài … Ngài sau này… Cách xa Lô Định Vân một chút đi.”
Ta ở đây lắc lư có một canh giờ, nơi này cách Ninh An lại không xa, nếu là ra roi thúc ngựa chạy tới quả thật cũng chừng ấy. Ta nhất thời có một loại dự cảm không tốt, vì thế truy hỏi: “Chủ tử không có gì khác phân phó sao?”
Lông mày Mộ Dung Cẩu Đản dựng lên: “Không có gì!”
Ta nghĩ ha hả, không có gì mới là lạ đó, có ngốc như Lương Nhị Hóa thì cũng không tin a: “Ngươi có thể nói lại, ngươi đã báo cáo với chủ tử những chuyện nào về ta không?”
Mộ Dung Cẩu Đản trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên thở ra một tiếng thật dài, mở miệng hỏi ngược lại: “Ngài muốn chỉ chuyện ngài cùng Lô Định Vân nhất kiến chung tình, nhị kiến đùa giỡn, tam kiến vào phòng, hay chỉ chuyện ngài tự mình gỡ mặt nạ xuống?”
Ta: …
Phải bình tĩnh, chuyện này đã là gì chứ? Trong yêu đương ồn ào chút hiểu lầm là rất bình thường, đây là chuyện mà mỗi tên con trai và người thương khi mới vào tình trường đều phải đối mặt thôi, nghĩ thoáng ra là được, phải bình tĩnh… MN thế này thì ai có thể bình tĩnh được a đờ mờ!
Thế giới này quá tàn khốc a, ta đã nhìn thấy chúa Giê-xu trên thiên đường đang ngoắc tay a!
Đừng như vậy a ta vừa mới cùng Tấn tra trở thành đối tượng của nhau chưa được vài ngày còn muốn cùng hắn thúc ngựa phi nhanh cùng hưởng phồn hoa nhân gian đó, Cẩu Đản ngươi là cái đồ gây rối như vậy tuy rằng ta chưa làm cái gì nhưng vẫn sẽ bị ngũ mã phanh thây nhốt vào lồng heo thả trôi sông a!
“Ngài an tâm đi, chủ tử không định làm gì ngài, chỉ cần sau này ngài cách Lô Định Vân xa một chút là được.”
Mộ Dung Cẩu Đản dùng một loại giọng điệu ” Chủ tử nhà ta khoan dung như vậy cao quý như vậy phối với ngươi như vậy thật sự là đáng tiếc ” nói rằng: “Dù sao ngài cũng không cơ hội, chúng ta sẽ giám hộ ngài.”
Công phu đâm dao sau lưng của Tấn Vương đã thành chuyên nghiệp, ta đương nhiên rất không an lòng: “Lô Định Vân đâu?”
Mộ Dung Cẩu Đản nghẹn khuất, chột dạ quay đầu đi, yên lặng đeo lên vẻ mặt khổ qua lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ngài đừng quan tâm.”
Ta đổ mồ hôi: “… Chủ tử chẳng lẽ cho các ngươi giết hắn?”
“Lô Định Vân không thể chết.” Mộ Dung Cẩu Đản nhanh chóng lắc đầu, làm sáng tỏ: “Chủ tử chẳng qua phân phó muốn cho y chết đi sống lại, sống không bằng chết mà thôi.”
Mà thôi ngươi muội a, đờ mờ, quá hung tàn, quá không có tính người.
Ta mở miệng: “Ngươi có biết phụ thân Lô Định Vân là ai không?”
Còn ngưu bức hơn cả Lý Cương (*) a, người bình thường đừng đi trêu chọc hắn nếu không sẽ chết nhăn răng đó!
(*) Lý Cương: thường biết đến với sự kiện “Vụ tai nạn Lý Cương” hay vụ “Ba tao là Lý Cương” phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào năm 2010, tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; khi một chiếc ôto con do Lý Khải Minh – con trai của Lý Cương, giám đốc Công an Bảo Định điều khiển trong tình trạng say xỉn trong khuôn viên trường. Kết quả là Lý tông chết nữ sinh viên Trần Hiểu Phượng và làm bị thương một người khác. Các nhân chứng kể lại Lý định bỏ trốn khỏi hiện trường và khi bị chặn lại, anh ta hét lớn: “Cứ kiện đi. Cha tao là Lý Cương”. Câu này trở thành câu nói “khét tiếng” tại Trung Quốc, là ví dụ cho việc con cháu quan chức lợi dụng vị thế “con ông cháu cha” để tung hoành. Các cư dân mạng đua nhau bình phẩm, đùa cợt và thậm chí còn có cuộc thi làm thơ từ câu “Cha tao là Lý Cương”… Tìm hiểu thêm tại đây: link
“Ý của ngài là…” Nghe xong khuyến cáo của ta, Mộ Dung Cẩu Đản trầm ngâm một hồi, trên đầu “đinh–” sáng lên một ngọn đèn nhỏ: “Ra tay từ Lô Thạch, để Lô Định Vân chết đi sống lại, sống không bằng chết?” Giọng nói dừng một chút: “Như vậy tựa hồ không tốt cho lắm.”
Ta thật ngốc, thật sự.
Ta vẫn luôn cho rằng Tấn tra là tên bệnh thần kinh, lại quên mất vật họp theo loài người phân theo đàn, bệnh thần kinh này đều là tụ họp với nhau.
Ta hết lời để nói một hồi, vùng vẫy thương lượng với hắn: “Chuyện Lô Định Vân có thể giao cho ta làm không?”
Mộ Dung Cẩu Đản liếc ta một cái, đáp thật rõ ràng: “A.”
“…” Ta hồ nghi nhìn về phía hắn: “… Ngươi không ngăn cản ta?”
Mộ Dung Cẩu Đản thành thật mà lắc lắc đầu: “Chủ tử đã sớm liệu đến, hắn nói gian phu dâm phu tương ái tương sát là tốt nhất, tùy ngài đi.”
Ta: …
Phương thức ghen tuông của Tấn tra khác người như vậy ta thật sự là chống đỡ không nổi, không được rồi, CMN nếu không ta cùng Lô Định Vân bỏ trốn cho xong.
May mà năng lực chịu đựng cũng giống như hoa cúc, đâm nhiều thì sẽ to ra, nước lên thì thuyền lên.
Lúc ta ôm cái bọc gói kín bước chân lững thững nặng nề về phòng, đổ vỡ nhiều đến đâu thì rồi cũng sẽ khôi phục lại, trong lòng vậy mà còn rất bình tĩnh, ta thậm chí có tâm tư đi kiểm tra cẩn thận cơ quan nhỏ bố trí ở cửa sổ và cửa trước có bị người khác phá hư hay không.
Thấy không có người đến ta mới nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa sổ lại, xoay người đặt gói đồ lên giường, lật xem từng thứ.
Vừa rồi từ cảm xúc ở tay ta cũng có thể phát hiện đây là một bao y phục, thứ này cũng chỉ có lão Đại sẽ chuẩn bị cho ta.
Sự thật quả thật như thế, bên trong đúng là quần áo, áo lam sắc, quần lam sắc, giầy tất lam sắc, áo lót lam sắc, chờ một chút… Toàn bộ Tấn Vương phủ, có loại thưởng thức lừa đảo thế này, hình như chỉ có một người.
… Tấn tra ngươi như vậy mà được sao? Bận trăm công nghìn việc vẫn chuẩn bị cả quần lót cho ta ta thực hoảng a!
Cũng phải nói lại rằng ta phát hiện hắn gần đây dường như có khuynh hướng mình thích cái gì thì liền xếp đống gửi cho ta, lần trước là cháo, lần này là quần áo… Rốt cuộc thì hắn yêu thích phẩm vị lam sắc này đến nhường nào quả thật ta phải cám ơn hắn a, ta cũng không phải Xì Trum a.
Ta đang yên lặng mà thổ tào, đột nhiên phát hiện bên trong đống lam sắc này còn có một bọc vải, mở ra, bên trong vậy mà là một cái mặt nạ, hoa văn chế tác giống hệt cái trước đó, duy nhất bất đồng là thiếu một chữ “Tấn”.
Chẳng lẽ hôm nay Tấn Vương rốt cục nhớ phải uống thuốc rồi?
Ta vui đến nỗi chảy xuống hai hàng lệ trong veo, lật mặt nạ tới lui nhìn thật kĩ.
… Chữ “Tấn” trước kia quả thật không có, đằng trước lại dùng chữ Hành viết ba chữ lớn “Của nhà ta “, dễ thấy, đó gọi là quá phi thường.
Tuy rằng sẽ không tiết lộ thân phận, nhưng mang thứ này trên mặt quả thực chính là làm mất thể diện dân chơi của đông đảo đồng bào xuyên không biết chưa.
Đờ mờ ta sớm nên nghĩ đến, Tấn tra có thể uống thuốc thì heo mẹ cũng có thể lên cây a.
Ta rất muốn không cẩn thận ( cố ý) bóp nát cái mặt nạ làm mất thể diện dân chơi này, nhưng ám ảnh không biết đang ngồi xổm ở góc tường nào đâu. Cuối cùng ta cũng chỉ đành nghẹn khuất đeo thứ quỷ này lên trên mặt, an ủi bản thân rằng dù sao người quen biết ta đều biết IQ và phẩm vị của ta không có nửa mao tiền quan hệ với cái mặt nạ này, người không quen biết không nhìn thấy mặt ta cũng không biết rốt cuộc ta là ai.
Hơn nữa mang cái mặt nạ này cũng không phải chỉ toàn chỗ xấu, ít nhất ba chữ lớn tâm thần mất trí kia trung hòa lãnh khí của ta rất tốt, khiến phần lớn quần chúng nhân dân thân cận với ta rất nhiều, duy nhất một người nhìn thấy ta lại run run, đó cũng là do nghẹn cười quá mà ra.
Đương nhiên sau khi ta đánh cho cái tên run quá lợi hại kia một trận treo ngược lên xà nhà, ý cười của mọi người càng được đề cao rộng rãi.
Ta vừa lòng ngồi xuống, gọi cho mình một bát mì sườn lợn.
” Trước kia ta đã từng nói ngươi ngu xuẩn chưa?” Lô Định Vân ngồi ở trước mặt ta, hỏi nghiêm túc.
Ta nhìn y, không hiểu gì chỉ gật đầu đáp một tiếng.
“Ta sai rồi.” Lô Định Vân đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt ta, mở miệng nói: “Giờ phút này ta cảm thấy bản thân mình vô cùng có lỗi với cái từ ngu xuẩn này.”
Ta: …
No zuo no die why you try? you try you die don ‘t ask why.
(*) nôm na là “không làm thì không chết, tại sao chế lại thử? Chế thử thì chế chết đừng có hỏi tại sao” =)))))))))) từ “zuo” của tiếng Trung nhé, nghĩa là “làm”, TA của bạn Huyền cao siêu thật =)))))
Ta vốn đang định lưu thủ, hiện tại ta quyết định rồi, chút nữa sẽ khiến tên hỗn đản này chết đi sống lại, sống không bằng chết.
Sau đó ta đứng dậy, ra ngoài, mua một bao ba đậu (*) thật lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...