Ta Là Một Ảnh vệ

Tấn Vương nói xong câu nói kia, cố ý dừng một hồi, không nói thêm gì nữa nheo mắt lại. Hắn cười nhìn ta, nhưng trong mắt lại bao phủ lạnh giá, rõ ràng là ngẩng đầu nhìn ta, nhưng cảm giác vô cùng áp bách kỳ quái.

Ta hiểu hắn.

Hắn nhất định là cảm thấy ta rất tra ••••••

Ta cũng rất xấu hổ. Kỳ thật loại chuyện này tất cả mọi người đều không muốn, nhưng ta cùng Tấn Vương coi như là đối tượng của nhau đi, hai bên không tin tưởng nhau, câu thông cơ bản toàn lệch lạc, hắn còn thường xuyên tự mình phát huy không hoàn toàn những đáp án tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, ta cũng rất khó xử mà.

Tỷ như vào thời điểm này ta không quá chắc chắn mình có nên phi thẳng vào lòng Tấn Vương cảm động mà khóc hay không•••••• chỉ số xấu hổ quá lớn, ánh mắt của quần chúng xung quanh đều sáng như tuyết a.

Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nào làm như vậy.

Tấn Vương liền nổi giận.

Hắn nhìn chằm chằm ta, hàn băng đọng lại trong đáy mắt, độ cong khóe miệng dần hẹp lại.

“A Huyền.” Hắn mặt không đổi sắc mở miệng, mí mắt hơi hơi rũ xuống, cực thong thả mà nói: “Ngươi nếu như chết rồi, vậy thật là tốt biết bao.”

Ta: ••••••


Ta sắp bị hắn dọa tiểu ra quần. Có ai nói yêu đương nguy hiểm tính mạng giống như ta không, có ai không!

“Ta vẫn không thể an tâm.” Tấn Vương bỗng nhiên cười rộ lên, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “A Huyền, ta đốt ngươi thành một đám tro thật nhỏ, đặt trong một cái bình sứ, từ nay về sau vẫn luôn mang trên người, được không?”

••••• ta tuy rằng mặt than lại chướng ngại giao tiếp, nhưng ta vừa biết thổ tào vừa biết ấm giường, nội tâm còn nghiêm túc sinh động như thế, vui vẻ giàu tình cảm, một cái bình sứ sao có thể so được với ta? Phải biết rằng bình sứ nó ngay cả cúc hoa cũng không tốt bằng đâu.

Tan nát cõi lòng.

Lúc chưa đuổi tới tay là thề non hẹn biển, ba hoa chích choè, đuổi được tới tay liền thành lãnh khốc hung tàn, đủ loại ghét bỏ, như vậy thật sự tốt sao?

Ta mặt gỗ đau trứng mà nhìn Tấn Vương, yên lặng cưỡi ngựa cách hắn xa một chút.

Tấn Vương cũng vẫn mặt không đổi sắc chống cằm, gió lạnh thổi vào, tung lên góc áo rộng thùng thình của hắn. Ánh mắt của hắn dường như đang nhìn về phía ta, nhưng trên mặt lại ẩn ẩn mang một chút mờ mịt rất nhẹ.

“Ngươi cảm thấy không tốt? Thật ra ta cũng cảm thấy không tốt, người chết như đèn tắt, trên đời này Chiến Huyền chỉ có một người duy nhất, chết rồi, sẽ không có nữa •••••• “

“Bỏ đi.” Hắn dừng một chút, như vừa tỉnh mộng thở dài một cái cực nhẹ như không thể nghe thấy, vẫy vẫy tay về phía ta.

Ta thấy bệnh thần kinh của hắn qua rồi, lúc này mới chầm chậm chầm chậm đi qua, cúi người xuống tính toán nghe xem hắn muốn nói gì.


“A Huyền.” Tấn Vương mở miệng, nhiệt khí phun vào vành tai ta, thanh âm thuần hậu, ôn nhu mà lưu luyến.

Hô hấp của ta ngừng lại, đang muốn quay đầu nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị bóp cổ, sát khí dày đặc làm ta không thể động đậy, một tiếng hừ nhẹ theo đó liền bị một tay bóp nghẹn trong cổ họng, ngay sau đó thiên toàn địa chuyển, ta liền ngã mạnh từ trên ngựa xuống.

Ngựa bị kinh hách, phát ra tiếng phì phì trong mũi, giơ lên móng trước liền muốn đạp xuống dưới, ta mắt mở trừng trừng nhìn vành móng màu đỏ càng ngày càng gần, nhất thời lại phản ứng không kịp. May mà một ảnh vệ mặc hắc y hồng tuyến bên cạnh lập tức bắt lấy dây cương hô một tiếng, vó ngựa mới lệch phương hướng.

Ta lúc này mới phát hiện phía sau lưng trong nháy mắt đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Bên tai vang lên thanh âm của Tấn Vương, nhẹ nhàng, nhưng lại chuẩn xác rơi vào trong lỗ tai ta: “Sau khi nghi thức tế lễ chấm dứt ngươi còn đi theo nữa, cũng đừng trách ta không cẩn thận liền giết ngươi.”

Người chung quanh như thủy triều bỏ xa ta đi về phía trước. Ta nằm tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi đứng lên, ngốc lăng nhìn cờ quạt san sát biến mất trong tầm nhìn của ta.

Ta sợ ngây người.

Tấn Vương vừa rồi tuyệt đối là thật lòng muốn giết ta.

Hắn tại sao có thể vô tình, lãnh khốc, gây sự vô cớ như vậy?

Loại người như thế, loại người đó ở chỗ chúng ta đã sớm bị chú cảnh sát tóm vào trong tù trồng cây nhặt xà bông rồi biết không!


Một khắc đó tất cả phẫn nộ đã dồn nén trong lồng ngực ta, giống như ngọn lửa bùng cháy lên, đốt lý trí của ta cháy thành tro. Ta đường đường một thanh niên ba có: có tư tưởng có tự tôn có nhân quyền, tại sao có thể bị hắn tùy tâm sở dục chà đạp như vậy?

Ta muốn bùng nổ, ta muốn để hắn nhìn xem, ta lúc nóng tính vô cùng thì cũng muốn cắn người!

Vì thế ta hít một hơi thật sâu, xác định bốn phía không người, lợi dụng khí thế núi non trùng điệp xung quanh, hướng về phía xa mã rền vang đang rời đi •••••• yên lặng dựng lên một ngón giữa.

••••• không được nói ta sợ, ta đâu có sợ.

Đối mặt với tên sát khí dày đặc như Tấn tra, you can you up, no can no BB! (*)

(*) một câu tiếng Anh của vùng Đông Bắc; nôm na nghĩa là: anh làm được thì hẵng ra vẻ, không được thì đừng có đứng ở đó chỉ trỏ khoa tay mua chân, nói lung tung. BB = / bī bī/: lảm nhảm, vô nghĩa (mang nghĩa xấu) (cứ tưởng quả này A Huyền chạy theo oánh cho một trận đến nơi rồi =]]]]]])

Khi ta chập chạp đi bộ đến vĩnh lăng, nghi thức nhất khấu nhị vái thắp hương châm đèn quả nhiên đã kết thúc.

Bầu trời bên trong đến nửa đám mây cũng không có, không trung xanh thẳm tĩnh mịch vô biên vô hạn trải ra. Xa xa nhìn lại, tường thành màu đỏ thắm kéo dài dọc theo triền núi, mái ngói cửu đỉnh uy nghi lộ ra vẻ trang nghiêm hoa lệ dưới ánh mặt trời. Trong bóng cây xanh mát mơ hồ có nhìn thấy đình đài cung điện, đấu củng (*) đan xen, sùng các nguy nga, chỗ tường vây nóc nhà có khắc long lân đang giương vuốt uốn lượn, song tu phi động, tựa như ngay sau đó liền muốn bay thẳng lên mà đi.

(*) đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu

Ta từ cửa Tây bước vào, liền có hạ nhân tiếp đón, đến một khu bãi đá, chỉ thấy Tấn Vương mặc một bộ chính trang màu vàng hơi đỏ, đứng khoanh tay trước hàng lan can bạch ngọc, sắc mặt chuyên chú nghiêm túc, như là nhìn cảnh vật dưới chân núi mà xuất thần.

Gió núi rất lớn, thổi vù vù vào ống tay áo rộng thùng thình của hắn, khiến tay áo tung bay, tựa như kinh vân phiêu du giao hòa với trời đất. Nhưng Tấn Vương lại như bị những suy nghĩ nặng nề trong ánh mắt cột chặt lại nơi trần thế này, như một bức tượng đá điêu khắc lạnh lẽo cứng rắn bất động.


Ta đi qua, cúi đầu khẽ gọi: “Chủ tử.”

Tấn Vương hơi hơi giật mình, quay đầu nhìn ta: “A, là A Huyền.” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Mẫu hậu của ta hiện giờ cũng đang ở bên trong hoàng lăng này, dưới hoàng thổ.”

Ta sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.

Tấn Vương lại không tiếng động mà cười rộ lên, tiếp tục tự độc thoại: “Từ sau khi nàng qua đời, ta liền không cần phải cả ngày lo lắng sợ hãi nữa, lo nàng ngày nào đó không còn, bây giờ rất tốt.”

Ta im lặng.

Ta bảy tuổi vào phủ, hắn nhìn ta lớn lên, ta sao lại không phải nhìn hắn lớn lên chứ?

Gần mười năm, hắn ngày ngày vật lộn trong đám sài lang hổ báo, những thứ người bình thường luyến tiếc hắn đều có thể bỏ được, những thứ người khác không tiếc hắn lại khinh thường, vì thế một mình cô đơn, cao xử bất thắng hàn (*). Nhưng hắn lại không hề bộc lộ ra, chỉ hạo nguyệt sênh ca (**), vui cười xuân thu, trầm mê nâng chén, trái tim càng ngày càng rắn như sắt.

(*) cao cử bất thắng hàn: người ở chỗ càng cao (nghĩa đen là vị trí, nghĩa bóng là địa vị, năng lực) thì càng không tránh khỏi cô đơn, lạnh lẽo.

(**) hạo nguyệt sênh ca: vui đùa ca hát ngắm trăng (hưởng thụ lạc thú)

Ta chưa bao giờ hiểu hắn, nhưng mà hắn lại cảm thấy ta hiểu.

Có lẽ là bởi vì ta từng thử tìm lạc thú trong khổ đau, là trốn tránh, hắn thờ ơ nhìn năm tháng trôi qua, cũng là trốn tránh, xét đến cùng, chúng ta đều giống nhau.

Chúng ta đều là lăn lộn trong cõi hồng trần, thân bất do kỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui