Ta cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, sau đó cảm thấy rất đói, vậy là ta liền tỉnh.
Bên cạnh truyền đến mùi thơm của đồ ăn, dường như có một người đang ngồi ở bên giường, tuy rằng thấy không rõ là ai, nhưng thanh âm của hắn ta rất quen thuộc.
“Lão hồ ly kia lần này rốt cục hạ quyết tâm rồi sao?” Tấn Vương miễn cưỡng mở miệng, bộ dáng xem thường.
Có người cung kính trả lời: “Dù sao lòng nghi ngờ của Ngụy Vương quá nặng, trải qua chuyện lần trước, hắn và Lô Định Vân ít nhiều cũng có ngăn cách, ở chỗ hắn, phụ tử Lô Thạch chỉ sợ khó được trọng dụng, chỉ đành ngả sang phía ngài. Vì thế, thế lực ngôn quan liền có hơn phân nửa ở trong tay ngài.”
“Hừ, chút chuyện nhỏ ấy lão gia hỏa Lô Thạch kia chỉ sợ còn không có để vào mắt.” Tấn Vương cười khẽ: “Ta rải tin tức, lại tiến cử Lô Định Vân, cũng chẳng qua là vì để cho y nhìn xem, vị huynh trưởng kia của ta là tên lòng dạ hẹp hòi như thế nào, khó mà làm nên việc lớn. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, Cao Chính Ung không phải là tên ngu xuẩn, nhưng lại vẫn cứ không rõ đạo lý đơn giản này.”
Ta: ••••••
Tấn Vương ngươi bận công vụ vẫn không quên tận tận tụy tụy ngồi canh giữ ở bên cạnh ta, là tính toán chờ ta tỉnh lại liền cho ta thêm một đao nữa sao?
Ta nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục giả hôn mê, dù sao Tấn Vương đang bận âm mưu quỷ kế, hẳn là không có thời gian cứ ở mãi chỗ này đâu.
Nhưng là không nghĩ tới Tấn Vương mưu tính thì mưu tính, hắn vẫn đặc biệt không quên đút cho ta ăn. Lúc đút còn đặc biệt không cần nhìn, ra sức nhét thìa vào lỗ mũi ta.
Ta nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn không được nữa, đành phải mở to mắt, giả vờ ho khan vài tiếng, sau đó suy yếu gọi: “Chủ tử.”
Tay Tấn Vương run lên, quay đầu nhìn ta, kinh ngạc trong mắt nhanh chóng bị vui sướng thay thế, khóe môi giãn ra như phù vân tán khứ, nguyệt tẫn thiên minh (*).
(*) mây trôi đi để lộ ra vầng trăng sáng -> tỏa sáng =)))
Hắn dừng một chút, gần như có chút cẩn thận sờ sờ tóc của ta, lại như là bị bỏng rút tay về, chỉ ở bên cạnh cười ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
Ta: ••••••
Ta gắng sức nheo mắt, muốn làm rõ ràng người trước mắt này có phải Tấn Vương hay không, ta luôn cảm thấy hắn có thể là bị người khác xuyên vào rồi. BOSS nhà ta sao có thể ngọt như vậy? Ta đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ tỉnh lại trong địa lao, hoặc là không hề tỉnh lại.
Thấy ta không nói lời nào, Tấn Vương thu liễm ý cười, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn ta: “Mà thôi •••••• ta không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại lựa chọn tự sát.”
Vô cùng bình thường, bởi vì chuyện này ngay cả chính ta cũng chưa nghĩ đến ••••••
Tấn Vương vẫn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhớ tới trong tay mình vẫn còn cái bát, vì thế múc một thìa để lên miệng thổi thổi, tận chức tận trách đưa đến trước mắt ta.
Ta nhìn vào, cháo rau xanh, ngay cả một chút dầu cũng đều không có, ta là người có cốt khí như vậy, đương nhiên thà ít mà tốt còn hơn.
Dù sao Tấn Vương đã mất công ngọt ngào như vậy, ta chỉ hơi như vậy một chút biết đâu lại có thịt ăn.
Quả nhiên thấy ta không há mồm, Tấn Vương liền ngẩn người: “Ngươi không muốn ăn?”
Ta mặt không chút thay đổi nhẹ gật đầu, tuy rằng bởi vì điều kiện mặt than có hạn mà bán manh không được, nhưng vẫn cố gắng dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Tấn Vương liền hiểu ra: “Quả thật ngươi vừa mới tỉnh, cho ngươi ăn mấy thứ này không được tốt.”
Ta cảm động nhìn hắn vỗ tay gọi Chiến Thanh lên, nhất thời mọi oán niệm bị thương của ta đều theo gió mà đi.
Vừa tỉnh lại quỷ súc công liền biến thành tiểu thiên sứ, hạnh phúc không cần tới quá nhanh a, ta rất thích thanh niên tốt hiểu lòng người như vậy. Tấn Vương, ngươi hiểu lòng ta!
Tấn Vương cũng không dài dòng, phân phó với Chiến Thanh nói: “Kêu phòng bếp làm một chén nữa, bỏ hết rau xanh ra, càng thanh đạm càng tốt.”
Ta: ••••••
Hình như, có chỗ nào đó không đúng a?
Tấn Vương vẻ mặt hiểu thấu quay đầu cười với ta, ôn hòa dễ gần quả thực phải điều tra: “Ta biết ngươi mới vừa tỉnh, ăn không vô mấy thứ này, cháo trắng dễ tiêu hóa, hương vị lại đạm, dễ ăn nhất. Yên tâm, cái gì khác cũng sẽ không thêm vào.”
Ta: ••••••
Từ lần trước tới nay, ta vẫn cảm thấy tất cả đại phu của thành Ninh An không hề đáng tin, lúc này đám người kia khẳng định không hề chú tâm làm việc, bằng không vì sao ta vẫn cứ cảm thấy cái động bị đâm thủng ở ngực mình dường như vẫn đang lọt gió, lạnh lẽo vậy chứ?
Vì thế ta lặng lẽ, lặng lẽ kéo cao chăn, cuộn tròn người, ngủ.
Coi như chưa từng thấy cái tên Tấn Vương xấu xa này.
Tấn Vương không chịu nhàn rồi vươn móng vuốt đến khuấy động cái chăn vô tội của ta, đại thúc qua đường vẫn luôn đứng bên cạnh rốt cục nhịn không được nhẹ nhàng khụ một tiếng, hỏi dò: “Tiểu Hầu Gia đưa tin báo đã đánh mất một người tùy tùng quay về Ninh An, Vương gia ngài có an bài gì không?”
Tấn Vương dừng lại động tác nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Ta đã kêu Chiến Bạch đi tiếp ứng trước, chắc buổi chiều có thể tới rồi. Ngươi nếu không có việc gì khác, cứ lui xuống trước đi.”
Đại thúc bị ghét bỏ run run chòm râu, hậm hực đứng dậy, cúi chào một cái liền muốn xoay người ra ngoài, bước chân đột nhiên dừng lại. Lão đứng ở cửa do dự mãi, cuối cùng vẫn là quay đầu lại, rất có thâm ý liếc ta một cái, sau đó nói với Tấn Vương: “Vương gia, ngài là nhân trung chi long (*), nhưng nếu quải niệm quá nhiều, chung quy có chút trở ngại.”
(*) nhân trung chi long: rồng trong đám người -> chỉ người quý khí, nổi bật trong đám người
Quải niệm: nhớ mong, yêu thương
“Ngươi lắm miệng, Tiễn Dục.” Tấn Vương nhướn mày mím môi, đáy mắt là một mảnh băng hàn: “Chỉ cần ta có thể bảo vệ được, y sẽ vĩnh viễn không phải là uy hiếp của ta.”
Bởi vì Tấn Vương quá mức khí phách, đại thúc Tiễn Dục há miệng cái gì cũng không nói ra, đành phải treo lên bộ mặt táo bón cáo từ.
Ta thật sự là không nghĩ đến, BOSS nhà ta hắn nói lời ngon tiếng ngọt vậy mà cũng là tay lão luyện như vậy. Nếu trên người ta có mấy thứ như hệ thống độ hảo cảm, thì hiện tại nhất định sẽ có thông báo “+1000” nhảy ra.
(*) độ hảo cảm: cái này là thuật ngữ xuất hiện trong mấy Game online ấy, ai chơi chắc biết, mình không chơi nên chả biết giải thích sao á, đại loại là một kỹ năng gì gì đấy *thông cảm con mù game là mình* =v=
Chẳng qua đáng tiếc là, tổng điểm độ hảo cảm của ta bây giờ đối Tấn Vương đã đạt tới âm một vạn rồi. Mỗi ngày rời giường ta đều thấy hắn đang tìm đường chết, hắn còn không uống thuốc, kỹ năng lời yêu thương một trăm điểm cũng không cứu vớt được hắn.
Hắn tra như vậy, còn trách ta sao?
Nhưng Tấn Vương hiển nhiên cảm thấy bản thân mình manh vô cùng, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, hắn liền cởi giầy bò lên giường, nâng ta dậy ôm vào trong ngực, cảm thấy không quá thoải mái, lại chèn thêm cái gối ở phía sau ta.
Hơn phân nửa Đại Khánh đều dùng là loại gối cứng hình chữ nhật làm từ gốm sứ này, nhưng Tấn Vương luôn tự mình chủ trương, làm sao cao hứng thì làm, bởi vậy gối đầu này là bông được bao lại, không khác gì với cái chúng ta ở hiện tại đang dùng, chèn ở sau thắt lưng thật ra vô cùng thoải mái.
Ta bởi vì không khí lực, liền do hắn gây sức ép lăn qua lộn lại, đầu lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực hắn, ánh mắt dần không mục đích nhìn ra cửa sổ hình vuông chạm khắc tinh xảo ở phía đối diện giường.
Ngoài cửa sổ gió lớn, lá cây bị thổi kêu xào xạc, trong sắc xanh kia hơi lộ ra chút sắc vàng, chỗ cao nhất như là bị ánh mặt trời chiếu mòn, hở ra một cái lỗ hổng, lộ ra bầu trời xanh lam trong lành mà thăm thẳm.
Tấn Vương lười nhác thả lỏng duỗi tay chân ra, nhắm hai mắt lại, như có như không nhẹ vỗ lên lưng ta, ôn nhu nói: “Mẫu hậu ta đã từng dỗ ta ngủ như vậy, sau khi nàng mất, ta có một khoảng thời gian rất dài buổi tối không ngủ được, vì thế chỉ đành mở to mắt nhìn lên đỉnh trướng, nghĩ, trời sao vẫn chưa sáng chứ? Nhưng mà khi trời đã sáng, ta nhìn đám sài lang hổ báo kia, trong lòng rồi lại ngóng trông bầu trời mau tối đen ••••••”
Hắn cười tự giễu: “A Huyền, ngủ đi, ta ở đây.”
Ta không có cách nào tưởng tượng được một đứa nhỏ tám, chín tuổi trong lòng đầy tâm sự như thế nào, trong đêm đen nặng nề trằn trọc mất ngủ. Hai năm đầu mới đến thế giới này, có một lần ta bị gãy xương sườn, đau đến thật sự chịu không nổi, vì thế ngồi ở trên giường ngơ ngẩn nhìn ánh trăng. Sau lại nghĩ, thời gian tổng cộng chỉ có hai canh giờ để ngủ, ta còn ở đây cảm thì thương thu, đây là lãng phí đáng xấu hổ cỡ nào. Vì thế ngượng ngùng nằm xuống ngủ, sau đó lại ngủ còn vô cùng say sưa.
Tấn Vương nói chúng ta giống nhau, nhưng kỳ thực không giống một chút nào ••••••
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...