Ta là Minh Tuệ

“Phúc tấn,
bối lặc gia đã trở lại.”

Ta đang đứng
ở bên đèn cuốn chỉ, chợt nghe thấy bên ngoài cửa phòng nhỏ vang lên tiếng gọi của
Phương Nhi.

Cuộn chỉ vừa
mới cuộn lại thật đẹp liền bị xả ra, cuộn lại một nùi, ta nhìn xem một cuộn tơ
hồng hỗn độn, nhíu nhíu mày, thuận tay ném vào khay đan.

Từ ngày Nhược
Hi tỉnh lại tới nay đã qua 8 ngày, ta suy đi nghĩ lại, vốn định đi xem, nhưng mỗi
lần nhấc chân lên lại dừng lại, chỉ phân phó Liễu Nhi mỗi ngày đi thay ta xem
nàng, cũng chọn một ít tổ yến tốt đưa qua, để cho Nhược Lan có thể bồi bổ thân
mình.

Nghe Minh
Ngọc ủy khuất trở về nói, Nhược Hi so với trước kia không giống nhau, giống như
là thay đổi người khác vậy, không chỉ quên mất một chút chuyện xưa, mà đối với
nàng cũng lãnh đạm hơn nhiều. lòng ta chợt hiểu được, kia thật sự đã thay đổi
người rồi. Ta chỉ có thể an ủi Minh Ngọc, Nhược Hi là trọng thương mới khỏi,
trước mắt ngay cả cửa phòng cũng không có ra được, qua một thời gian nữa sẽ tốt
thôi! Thấy Minh Ngọc vẫn không vực dậy được tinh thần, ta liền đơn giản đem
nàng trả về lại Ngạch Phụ phủ.

Trong lúc

ta đang miên man suy nghĩ, màn bị kéo ra, Dận Tự liền đi vào. Thoạt nhìn hắn gầy
hơn trước, làn da cũng đen đi không ít, trên mặt còn có một chút ủ rủ, nhưng
đôi mắt vẫn trong trẻo trầm tĩnh như cũ. Hắn nhếch lên khóe môi, từng bước đi tới
bên ta.

Ta vịn vào
bàn đứng lên, ngồi thời gian hơi dài, chân có chút tê, ta hơi cắn răng một
chút, nhẹ nhàng thi lễ nói: “ Bối Lặc gia cát tường!”

Hắn khẽ cười
một tiếng, đi tới trước mặt ta, giơ tay đỡ lấy ta, cười nói: “ Mấy tháng không
gặp, phong thái của Phúc tấn vẫn như trước!”

Ta đứng thẳng
lên, khẽ đẩy tay hắn ra, học theo ngữ khí của hắn nói: “ mấy tháng không gặp, Bối
Lặc gia càng trầm tĩnh hơn!”

Hắn ha ha
cười, thuận thế giữ chặt tay ta, cúi người bên tai ta hỏi: “ nàng có nhớ ta
không?” ta đẩy hắn ra, nâng thanh âm kêu lên: “ Phương Nhi, đi chuẩn bị một
chút nước tắm!”

Dận Tự nâng
cánh tay lên đứng trước mặt ta, đầu tiên hơi trố mắt ra, sau đó liền cười nói:
“ Thì ra là nàng ghét bỏ ta thân thể dơ bẩn!”

Ta lui ra
sau nửa bước, cười khan nói: “ trên người gia lúc này cũng có thể cho là ngũ vị
tạp trần! cũng khó vì gia là người ưa sạch sẽ, nhưng lại đem chính mình biến
thành một thân bụi bặm thế này!”

Hắn ngồi xuống
trên ghế, thản nhiên cười nói: “ nàng gọi bọn họ mang bồn tắm vào đi, ta nghỉ
ngơi một chút!” Nói xong, hắn một tay chống lấy thái dương, nhắm mắt không nói
gì nữa.

Ta vòng qua
người hắn, đến đại sảnh ngồi xuống, Liễu Nhi liền mang trà tới cho ta, ta vẫy vẫy
tay, thấp giọng nói: “ gia sao lại trở về vội vã như vậy? Liên Hỉ đâu?”

Liễu Nhi
cũng hạ giọng, cười nói: “ mới vừa rồi nô tỳ đã hỏi qua Liên tổng quản, hắn nói
Tứ bối lặc vẫn còn ở ngoài thành, gia của chúng ta là vội trở về trước. Dọc
theo đường đi cưỡi ngựa không dừng, thật sự là rất mệt mỏi. Liên tổng quản đã
muốn đứng không vững, cho nên đã về phòng nghỉ tạm, nếu cần thiết để nô tỳ đi gọi
hắn tới đây?”

“Quên đi.”

Ta cau mày buông chén trà xuống, nghĩ tới hai tỷ muội còn ở trong viện kia, còn
nghĩ tới Dận Tự còn đang ở trong phòng ta, đầu ta lại bắt đầu đau lên.

Phương Nhi tiến
vào nói nước tắm đã chuẩn bị tốt, ta thở dài, nói: “ Mang vào trong phòng đi!”

Mấy tiểu
thái giám nâng mộc dũng vào trong phòng, sau đó lại có một người khác mang hai
thùng nước nóng tiến vào. Ta chần chờ một lát, lại tiến tới vỗ vỗ tay Dận Tự đã
muốn ngủ, hắn mông lung mở to mắt, nhìn nhìn ta, khóe môi hơi cong lên, hàm hàm
hồ hồ kêu lên một tiếng: “ Minh Tuệ…”

Lần đầu
tiên nhìn thấy bộ dáng mơ màng này của hắn, ta nhìn không được lại đẩy hắn một
cái nửa, to giọng nói: “ Bối lặc gia, gia nên tắm nửa rồi!” hắn cau mày, trong
cổ họng hừ ra hai tiếng, thế này mới chậm rãi mở to mắt, đứng lên.

Phân phó
nhóm tiểu thái giám hầu hạ cho tốt xong, ta xoay người muốn đi ra ngoài. Chợt
ta nghe Dận Tự nói: “ Các người đều đi ra ngoài đi!” mấy tiểu thái giám liền vâng
lời đi ra ngoài, lại thi lễ với ta, theo thứ tự đi ra khỏi phòng.

“ Minh Tuệ!”
Dận Tự thấp giọng gọi tên của ta. Ta dừng chân, quay đầu nhìn hắn, thấy hắn
đang cởi áo ra, trên mặt lại cười như không cười nhìn ta.

“ Làm cái
gì?” sắc mặt ta chợt biến hồng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Bất quá ngọn đèn
chiếu rõ hình dáng hắn đang tự nhiên cởi quần áo.

Sau một lúc
lâu, ta nghe được tiếng nước, còn có một tiếng thở thật dài của Dận Tự, ta khẽ
liếc về phía hắn, thấy hắn đang ngồi trong thùng gỗ, đầu đặt ở phía trên, híp mắt

nhìn ta, nói: “ lại đây!”

Đột nhiên
ta thấy tim mình đập chậm nửa nhịp, ta lại tụng ở trong đầu “ Sắc tức thị
không, không tức thị sắc!” thế này mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, ra vẻ trấn định
hỏi lại hắn: “ Làm cái gì?”

“ Chà lưng
cho gia!” hắn ung dung nhìn ta, bạc môi hé mở, nói ra bốn chữ này!

Mặt ta chợt
đỏ lên, ta xoay người đẩy rèm cửa đi ra ngoài, ta lại nghe thấy tiếng hắn thở
dài. Ta âm thầm ảo nảo, tại sao vừa rồi tâm ta lại rối loạn tới như vậy?

Ta nâng
chung trà lên uống một ngụm trà, Liễu Nhi vội vàng lại ngăn ta, nói trà này đã
lạnh rồi, muốn đổi chén trà nóng cho ta. Ta lắc đầu với nàng, trà lạnh này mới
thích hợp với tâm tư của ta lúc này. Ta liền uống chén trà nhỏ đó, sau đó lại
phân phó hai tiểu thái giám đi vào hầu hạ, ta bước ta cửa phòng, cũng không có
kêu Liễu Nhi đi theo, một mình đi vào trong vườn.

Lúc này là
thời tiết giữa mùa xuân, trong vườn muôn hoa khoe sắc, ánh trăng lại sáng ngời
như ngọn đèn, càng làm cho những đóa hoa kia mang dáng vẻ mê người. ta tìm một
chỗ sạch sẽ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn ánh đèn tỏa ra từ trong phòng. Ánh sáng
lúc ngắn lúc dài, không biết là do gió thổi qua, hay là do những con thiêu thân
lao đầu vào trong ánh lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận